Saved Font

Trước/63Sau

Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Chương 40: Đi Xem Phim

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Con người nếu như đã nổi tiếng rồi thì uống nước cũng có thể phun ra vàng.

Kỷ Uyển không biết mình nói ra câu này có thể bị đánh hay không, nhưng hiện tại tình hình của Trương Bắc Trạch chính là như thế. Tựa như anh bị rơi vào một cuộc hành trình thẳng tắp, nổi tiếng nhanh đến mức tên lửa cũng không đuổi kịp.

Vốn nghĩ truyền thông sẽ bị EP của Lý Nhất Hy thu hút mà chuyển sự chú ý lên người anh ta, nhưng cách 1 ngày, album đầu tiên của anh mang tên được phát hành trên toàn cầu, không quá 3 ngày, đã bán được 1 vạn bản ở Đài Loan, 3 ngày 1 vạn bản là khái niệm gì? Ở Đài Loạn, 1.5 vạn bản sẽ được gọi là đĩa đơn vàng, 3 vạn bản là đĩa đơn bạch kim, 3 ngày đã đạt được đĩa đơn bạch kim, có thể thấy được sự quan tâm của mọi người dành cho anh.

Đồng thời, ở HongKong và Hàn Quốc cũng có thành tích đáng kể, số liệu thống kê của Đại lục là không hoàn thiện, nhưng lượng phát hành mỗi ngày đều tăng đến kinh người, đến lúc anh tổ chức buổi gặp mặt đã đạt 40 vạn bản. Ở thời đại công nghệ số này, tải miễn phí trên mạng, bản lậu hoành hành ngang ngược, không chỉ trong nước mà cả thế giới đều có thể tìm được bản lậu để nghe, cho dù hát có hay hơn nữa cũng không ai muốn tốn tiền mua một album. Trên thực tế, mấy năm nay nhóm nhạc nam thần tượng đến từ Hàn Quốc, nữ idol Nhật Bản đã có doanh số hơn trăm vạn đã chứng minh bán nhạc không phải là bán ca khúc, mà chính là bán nhân khí của thần tượng!

Trương Bắc Trạch vốn là kẻ chen ngang, sau khi đạt được danh hiệu Ảnh đế chứng minh thực lực liền bước vào hàng ngũ thần tượng được yêu thích, có nhân khí cao. Điểm này có thể nhìn thấy trong buổi gặp mặt ra mắt album. Anh đi khắp nơi tổ chức buổi gặp mặt, mỗi nơi đều mời mấy trăm fans âm nhạc đến để tương tác, nhưng mỗi lần đều có thêm vài trăm fans đứng đợi bên ngoài, vừa nhìn thấy xe của Trương Bắc Trạch đã ùa lên, khiến Trương Bắc Trạch phải lâm thời mời vệ sĩ cùng nhân viên hộ tống, lúc này anh mới hiểu sự bạo phát của những thiếu nữ theo đuổi thần tượng, những vết bầm tím trên cánh tay đều là kiệt tác của bọn họ.

Cũng không trách được sự điên cuồng của fans hâm mộ, quả thực là bọn họ đã khao khát quá lâu rồi! Nơi tạo ra thần tượng là Hàn Quốc, nhưng những oppa đó cách bọn họ quá xa, thỉnh thoảng mới tổ chức một hoạt động ở Trung Quốc, bảo vệ như tổng thống vậy, có thể chụp trộm một bóng lưng mờ ảo đã coi như lời to rồi, những ngôi sao Âu Mỹ càng xa vời hơn nữa, HongKong, Đài Loan mấy năm nay cũng không có nhiều động tĩnh, đa số là hoạt động của những ngôi sao đã có tên tuổi, thỉnh thoảng cho ra 1, 2 ca khúc hoặc phim cũng không quá nổi; Đại lục hiếm lắm mới có một tổ hợp thần tượng tiểu thịt tươi, nhưng tuổi trung bình còn quá trẻ, nếu làm người có liêm sỉ sẽ không dám có hành động quá phận nha! Bây giờ trên mạng đều là cuộc chiến của những fans tiểu học, khiến những fans ưu tú này không có nơi nào để đi! Bọn họ muốn nhân tài có nhân tài, muốn thời gian có thời gian, muốn tổ chức có tổ chức, muốn có tiền thì có tiền, chỉ thiếu một nam thần để bọn họ cam tâm tình nguyện cống hiến thôi!

Lúc trước, sự xuất hiện của Lý Nhất Hy cũng làm cho những thiếu nữ không có chỗ dựa này hưng phấn một thời gian, có nhiều người cũng trở thành fan của hắn, nhưng hắn lại không thể nổi như cồn, giống như luôn thiếu một nguyên tố nào đó để người ta phải sống chết đi theo.

Nhưng Trương Bắc Trạch thì không giống, vừa xuất hiện đã là Ảnh đế, mạnh mẽ khai hỏa khiến người khác phải quỳ rạp dưới chân!

Trở thành fan âm nhạc của anh hoàn toàn có thể nở mày nở mặt, luận tướng mạo, anh không thua bất kỳ một thần tượng đang nổi nào, ngược lại còn nhiều hơn một chút hương vị đàn ông chín chắn trưởng thành; Luận dáng người, anh chưa bao giờ phối sai đồ, thật sự khiến người ta chỉ muốn xông vào; Luận thực lực, ngôi sao thần tượng còn chưa có ai như anh, anh không chỉ có thực lực, còn đã tự đi tới đỉnh kim tự tháp! Bây giờ làm gì có ngôi sao nào có thể có loại năng lực này!

Do đó đội ngữ fan càng ngày càng khổng lồ, từ việc fans ra sân bay đón càng ngày càng đông là có thể thấy rõ!

Kết quả trong khí thế ngất trời này, lượng phát hành ca khúc đạt đến con số kinh người - 70 vạn. Nhóm nhạc có thể vượt qua 100 vạn không chỉ là sức mạnh của mười mấy hai mươi người thôi đâu, nhưng đến đĩa đơn có thể đạt đến hơn trăm vạn chỉ có những ca sĩ trung tuổi trở nên, ít nhất cũng phải xứng tầm với Adele, còn Trương Bắc Trạch mới chỉ bắt đầu mà thôi!

Lượng phát hành đáng tự hào này đã dễ dàng phá vỡ kỷ lục 30 vạn Lý Nhất Hy duy trì suốt năm nay, được xưng là <Chúa cứu thế của ngành ca hát>.

Cùng lúc đó, Kỷ Uyển cũng nhận được tin phim <Cha con> được đề cử giải Kim Mã của Đài Loan, <Đại nghĩa giang sơn> cũng được đề cử giải Kim Ưng trong nước. Do đó, càng có nhiều các kịch bản phim, phỏng vấn của tạp chí, còn có kế hoạch phát hành ca khúc thứ 2… Cô cảm giác …… bận muốn chết!

Khó khăn lắm mới quay lại thành phố, Kỷ Uyển hiếm khi mất hình tượng nằm bò lên bàn nghỉ ngơi, nhưng không quá 10 phút thì điện thoại lại kêu lên.

"Tôi không nhận điện thoại nữa, tôi không nhận điện thoại nữa!" Kỷ Uyển chôn đầu trong cách tay, lắc nguầy nguậy, rõ ràng cô đã đổi nhạc chuông hai lần rồi, sao nghe điện thoại reo lên vẫn nhức đầu như vậy!

Tôn Tiểu Như đang định mở miệng thì Trương Bắc Trạch đã giành nói trước chị ta 1 bước: "Tôi giúp cô nghe." Nói liền bước đến trước mặt cô, bàn tay không tự chủ xoa bóp vai cho cô.

Kỷ Uyển như vớ được cọng cỏ cứu mạng ngẩng đầu lên hỏi: "Thật sao?" Cô nói xong liền lắc đầu, "Không được, anh đừng nên trực tiếp nghe điện thoại."

"Yên tâm, tôi có cách."

Kỷ Uyển nghe vậy liền vội vàng vứt điện thoại cho anh, Trương Bắc Trạch 1 tay tiếp tục xoa bóp cho cô, 1 tay đem điện thoại áp sát vào tai, nói: "Alo, xin chào, tôi là Tiểu Trương trợ lý của quản lý, xin hỏi có việc gì không?"

Kỷ Uyển vừa nghe liền xì cười, nghiêng đầu bò lên bàn, cười híp mắt nghe anh nói chuyện điện thoại.

"Đại diện quảng cáo? Xin hỏi về phương diện nào…… quần áo trang sức…… vest?" Trương Bắc Trạch vừa lặp lại những từ quan trọng vừa nhìn Kỷ Uyển, xem cô lắc đầu thì giả vờ nói: "Xin lỗi, Trương Bắc Trạch tạm thời không thể tiếp nhận quảng cáo…… Được, được, tôi nhất định chuyển lời, cảm ơn đã gọi điện đến."

"Hay lắm, bây giờ tôi lập tức tuyển dụng anh!" Kỷ Uyển đưa ngón tay cái ra like cho anh.

Trương Bắc Trạch cười cười, nhìn cô mệt mỏi như vậy có chút không nỡ, cô vốn dĩ là đại tiểu thư không thể chịu khổ, bây giờ cả ngày đều chạy tới chạy lui, đã sụt vài ký rồi.

"Chúng ta nhanh chóng……"

"Kỷ Uyển, đại diện quảng cáo của đồ vest Ái Bảo vừa nãy tại sao không nhận? Đó là hãng vest hàng hiệu nổi tiếng trong nước, lúc trước người đại diện đều là ngôi sao lớn, Bắc Trạch có thể nhận làm đại diện không có vấn đề gì cả." Trương Bắc Nhuệ cắt lời của Trương Bắc Trạch.

“Hả?”

"Khoảng thời gian này tôi thấy cô từ chối rất nhiều quảng cáo và kịch bản, cho nên không biết ý cô thế nào, muốn hỏi cô kế hoạch lâu dài."

Kỷ Uyển ngại ngùng sờ mặt gương mặt như trái trứng: "Đến bây giờ tôi còn chưa định được giá trị con người của Trương Bắc Trạch, đừng nói đến kế hoạch lâu dài." Anh nổi tiếng quá nhanh, cô phải tỉ mỉ xem xét mới được, hơn nữa, còn có ba cô cứ 2, 3 ngày lại gọi điện đến hối thúc để Trương Bắc Trạch ký hợp đồng với VK…… Những chuyện này cô đều chưa bàn bạc với Trương Bắc Trạch được.

Nghe vậy, Trương Bắc Nhuệ càng cảm thấy Kỷ Uyển là đại tiểu thư nhất thời hứng khởi, không có thể hoạch, nổi tiếng rồi là xong chuyện rồi.

"Em bây giờ còn có chút chưa thích ứng được, cũng không cần giúp em nhận quá nhiều thông cáo đâu." Trương Bắc Trạch nói.

Người em họ này của hắn còn chưa hiểu rõ tình hình nữa. Trương Bắc Nhuệ có tinh thần trách nhiệm cao thật sự rất lo lắng. Anh ta tìm thời gian gọi Trương Bắc Trạch đến phòng hội nghị bàn riêng, trực tiếp nói: "Bắc Trạch, cứ như vậy không được đâu."

Trương Bắc Trạch biết điều gì đến cũng sẽ đến, anh dựa vào tường không nói gì.

"Kỷ Uyển là một cô gái tốt, nhưng cô ấy không thích hợp làm người quản lý, cô ấy cuối cùng vẫn là một đại tiểu thư, làm việc đều giống như đùa giỡn, điện thoại quan trọng của khách hàng không muốn nhận là không nhận, vậy sao được chứ?"

"Anh Nhuệ, Kỷ Uyển không như anh nghĩ đâu, anh đừng chỉ dựa vào một mặt mà phủ nhận cô ấy." Trương Bắc Trạch phát hiện bản thân không muốn nghe người khác nói Kỷ Uyển không tốt, đến anh họ của mình cũng không được.

"Anh không phải phủ nhận cô ấy, mà sự thật là vậy, em biết cô ấy đã từ chối bao nhiêu lời mời rồi không? Chị dâu em ở cạnh cô ấy nói không đến 50 cái cũng có 30 cái rồi." Trương Bắc Nhuệ nói: "Bây giờ là lúc em nhân cơ hội thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng cô ấy cái gì cũng từ chối, anh nghe nói đến ngay cả tiết mục chào xuân cô ấy cũng nói cần suy nghĩ, những điều này cô ấy đều không nói cho em biết phải không? Bọn em hiện giờ vẫn chưa phân định rõ ràng, người quyết định nên là em."

"Em có việc của em, em không có nhiều thời gian lựa chọn từng thông cáo như vậy, những điều này nếu quan trọng cô ấy sẽ cho em biết."

"Em dùng tình cảm làm việc như vậy sao, " Trương Bắc Nhuệ 2 tay vòng trước ngực, "Theo anh thấy, Kỷ Uyển đang chơi hệ tâm linh, bây giờ em càng ngày càng nổi tiếng, cô ấy theo em sẽ ngày càng mệt, ngày nào đó cô ấy không muốn nữa, có khi vứt đó không làm nữa cũng không chừng, dù sao nhà cô ấy có tiền, nhưng em không giống, em khó khăn lắm mới bước được đến đây, cũng theo cô ấy chơi đùa như vậy sao?"

Câu nói này của hắn chọc trúng tâm bệnh của Trương Bắc Trạch, e rằng có 1 ngày Kỷ Uyển sẽ rời đi.

"Anh biết em thích cô ấy, nhưng nhà cô ấy cửa cao sân rộng sẽ chấp nhận em sao? Em làm không tốt để họ tức giận lên phong sát em cũng không chừng."

Trương Bắc Trạch ngẩng đầu lên có chút giật mình nhìn anh ta.

"Nhìn anh làm gì, rõ ràng như vậy ai không biết chứ?"

Trương Bắc Trạch ngại ngùng cúi đầu, lúc sau mới cười khổ: "Anh yên tâm đi, cô ấy không có ý đó với em."

"Cô ấy có ý nghĩ đó với em thì em sẽ đi tỏ tình sao?"

Trương Bắc Nhuệ hỏi câu này, Trương Bắc Trạch không có cách nào trả lời. Sau đó anh quay về phòng làm việc, chăm chú nhìn Kỷ Uyển đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tình cảm anh dành cho cô tích góp từng ngày, trong mơ lúc nào cũng xuất hiện hình bóng của cô, quả nhiên bản thân đã đến mức không giấu được rồi…… Nhưng nếu phá vỡ lớp giấy này nói ra thì sao? Nhỡ Kỷ Uyển không có ý với anh, như vậy bọn họ há không phải khó xử đến mức ngay cả bạn bè cũng không làm được sao? Cô sẽ vì vậy mà rời đi sao?

Trương Bắc Trạch không dám nghĩ tiếp. Chưa bao giờ yêu đương nên anh cực kỳ thấp thỏm, chỉ biết cho dù thế nào cũng không thể mất đi cô, nhưng không biết nên bước 1 bước để lại gần cô như thế nào.

Kỷ Uyển từ từ tỉnh giấc, phát hiện bản thân đã ngủ trên ghế sofa trong phòng làm việc, trên người còn được đắp một áo khoác nam, cô có chút mơ hồ ngồi dậy, đi ra ngoài nhìn Trương Bắc Trạch đang cầm điện thoại cô nhận điện thoại, bộ phận tuyên truyền còn đang thức suốt đêm lựa chọn tin tức phát ra.

"Tỉnh rồi sao?" Trương Bắc Trạch cúp điện thoại cười đón cô.

"Sao tôi lại ngủ quên rồi?" Giọng nói của Kỷ Uyển còn vương chút lười biếng.

"Em mệt quá rồi." Trong mắt Trương Bắc Trạch tràn đầy sự đau long nhưng không để cô phát hiện, anh rót cho cô một cốc nước ấm, "Uống cốc nước đi."

Kỷ Uyển nói cảm ơn rồi mới phát hiện mình đã khát đến nỗi một hơi uống hết cốc nước.

"Đói chưa? Muốn ăn gì không?"

"Mọi người ăn chưa?"

"Gọi ăn tới."

"Vậy tôi cũng gọi một phần cháo là được rồi, ngủ no rồi không có khẩu vị."

Biết bữa tối Kỷ Uyển ăn ít nên Trương Bắc Trạch cũng không nói nhiều, gọi cho cô một phần cháo.

Nửa giờ sau đồ ăn được đưa đến, Trương Bắc Trạch nhẹ nhàng thổi nguội cháo thịt cho cô, đưa điện thoại cho cô xem.

"Cái gì vậy?" Kỷ Uyển khó hiểu cầm lấy, nhìn thấy bộ phim <Cuộc đua sấm sét> của nước ngoài mới công chiếu, "Anh……"

"Tôi muốn đi xem." Trương Bắc Trạch cười đến mê người, "Tới rạp phim xem đi."

"Bây giờ sao?"

"Suất chiếu 0h rất ít người."

Kỷ Uyển chớp mắt, vốn dĩ thấy không thỏa đáng lắm, nhưng nhớ đến khoảng thời gian này anh rất cực khổ, cũng nên thả lỏng một chút, "Được." Chắc không có vấn đề gì đâu, "Anh kêu anh Nhuệ đi cùng với anh đi?"

"Anh ấy nhất định không để tôi ra ngoài, anh Nhuệ từ nhỏ đến lớn đều rất nề nếp."

"Vậy anh muốn đi 1 mình sao?"

Cái đuôi sói lộ ra lắc tới lắc lui, anh ân cần múc một thìa cháo đưa tới miệng cô: "Kỷ Uyển Uyển, nào, tôi đút cho em."

"Tôi sao?" Kỷ Uyển giật mình, "Tôi không thích thể loại phim bạo lực như thế này."

"Hay mà, trong phim còn có soái ca cơ bắp, đẹp trai cực kì."

"Tôi không thích…… Ô!" Sự từ chối của Kỷ Uyển bị một muỗng cháo chặn đứng lại.

Kết quả đêm khuya 11 giờ hai người thay đồ lái xe đi đến rạp chiếu phim gần nhất. Bây giờ đã là tháng 10, không khí đã rất lạnh rồi, 2 người đều mặc áo khoác thật dày, Trương Bắc Trạch đeo một cái khẩu trang che mặt, dù sao thời tiết như thế này cũng rất nhiều người đeo khẩu trang nên không có gì kỳ lạ.

Trương Bắc Trạch phát hiện có thể tự do hoạt động ở nơi công cộng thì rất vui vẻ, anh để Kỷ Uyển ngồi đó, còn mình đi xếp hàng mua vé, bỏng ngô và nước, vừa hát vừa quay về. Kỷ Uyển vốn bị ép đi cùng nhưng thấy anh vui vẻ như vậy nên cũng cười theo.

Thật sự muốn cùng anh làm những điều khiến anh vui vẻ.

Trước/63Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết