Saved Font

Trước/47Sau

Tích Hoa Chỉ

Chương 20: Chuyện Ác Ở Trang Viên (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Mấy người là ai? Không biết chỗ này là…” Trần Xung còn chưa nói hết câu đã bị đấm ngã lăn ra đất ngất xỉu, Ngô đại kéo chăn che qua người hắn ta để tránh làm bẩn mắt của đại cô nương.

Lưu Giang đi vào cũng chẳng quan tâm được gì khác, hắn vội vàng chạy đến cởi áo khoác ngoài của mình che đi cơ thể của muội muội, lấy mảnh sứ trong tay nàng ấy ném ra ngoài, hắn chỉ biết nghiến răng, không nói ra được lời an ủi. Muội muội hắn đến cả sức lực tự tử cũng không có, nếu như đến chậm một bước, bị Trần Xung phát hiện được điều này…

Chỉ cần nghĩ đến hậu quả kia, Lưu Giang căm hận muốn lột da lóc vảy cha con Trần Tiến.

“Ca?” Giọng nói khàn đặc của tiểu cô nương vang lên, nàng nhìn chằm chằm Lưu Giang như đang xác nhận có phải thật hay không, sau đó gọi liên tục: “Ca… ca…”

“Ca đến rồi, đừng sợ, ca đến rồi đây.” Vành mắt của người đàn ông to lớn đã đỏ ửng, hắn dùng giọng điệu dịu dàng nhất nhưng vẫn cảm nhận được sự thô cứng bên trong để trả lời nàng ấy.

“Ca…” Tiểu cô nương khóc òa, trút hết mọi sự sợ hãi và ấm ức ra ngoài. Đừng nói những nha hoàn yếu lòng, mà đến cả mấy người Ngô Đại cũng cảm thấy chua xót thay. Cũng may hôm nay nàng ấy gặp được đại cô nương, bằng không…

Chậc, cả nhà Trần Tiến thật khốn nạn, Hoa gia đối xử với bọn họ đâu có tệ.

Nghe tiếng khóc này, vẻ mặt Hoa Chỉ bình tĩnh bước xuống bậc thang, đám người vội vàng đi theo.

Tuy trong lòng Trần Tiến hiện nay rất rối rắm, nhưng khi đối diện với Hoa Chỉ cũng chẳng thể hiện quá nhiều sự sợ hãi ra bên ngoài. Phụ thân hắn là huynh muội uống chung dòng sữa với lão phu nhân, thường ngày lão phu nhân đối xử với bọn họ đều khác với những người khác. Dù hiện tại đại cô nương là chủ tử thì làm được gì bọn họ cơ chứ? Làm thế chẳng khác nào vả mặt lão phu nhân?

“Không biết hôm nay đại cô nương đến đây…”

“Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, không chỉ riêng việc này đâu. Ngô Đại.”

“Có tiểu nhân.”

“Nhốt cả nhà lớn nhỏ của Trần Tiến vào phòng chứa củi, đi nghe ngóng xem mấy năm nay bọn họ đã làm những chuyện tốt gì.”

“Đại cô nương, ta là người của lão phu nhân đó, ngươi không thể…”

“Nếu tổ mẫu biết ngươi ỷ vào Hoa gia để làm những chuyện này, e rằng người đầu tiên không buông tha cho ngươi chính là bà ấy đấy.” Hoa Chỉ cười hững hờ: “Thật là nực cười, chủ tử Hoa gia chưa từng cậy thế bắt nạt người, mà ngươi thì hay rồi. Còn đợi cái gì?”

Ngô Đại lập tức tiến lên giữ lấy Trần Tiến, mấy người khác thì chia nhau hành động, nhốt cả nhà ông ta vào trong phòng chứa củi.

Những năm nay cuộc sống của Trần Tiến trôi qua hệt như một địa chủ giàu có, nào có bị người ta đối đãi như thế bao giờ, thế là ông ta gằn giọng liên tục gọi “lão phu nhân, lão phu nhân”, những người khác thấy vậy cũng lần lượt gọi theo như bản thân chịu oan ức lắm.

Bão Hạ đi đến tát vài bạt tai vào mặt đám gia quyến nữ: “Không học được cách im miệng thì ta có thể khâu hai miếng thịt kia lại.”

Trưởng tôn của Trần gia trông chỉ khoảng năm tuổi, thấy mẫu thân mình bị đánh thì nhảy dựng lên, muốn chạy đến đánh Bão Hạ. Ngô Đại xách tên nhóc lên cao, con dâu Trần gia lo lắng, chỉ sợ người đàn ông này không cẩn thận sẽ làm con mình bị thương, lập tức nói những lời yếu mềm.

Ngô Đại cũng không định làm gì tên nhóc cả, ném lại vào trong lòng bà ta, đứa trẻ vùng vẫy quá độ, khiến bà ta loạng choạng suýt thì không thể đứng vững: “Tự mình đi vào hay để ta ném vào, chọn đi.”

Lúc này chẳng còn ai dám chậm trễ nữa, lật đật đi vào phòng chứa củi, đồng thời tự giác đóng cửa phòng lại.

Tiếng sấm vang động khắp trời, một cơn mưa bão trút xuống. Hoa Chỉ đứng dưới mái hiên nhìn những giọt mưa to bằng hạt đậu cuộn lên thành từng đóa hoa nước, bỗng mất hồn.

“Tiểu thư, cuốn sổ sách này sơ hở khắp nơi, nô tỳ lật xem của năm trước, rõ ràng vừa nhìn vào đã có thể nhìn ra được vấn đề. Phòng sổ sách của Hoa gia sao có thể…”

Niệm Thu tức giận, nàng ấy trước giờ đều nói rất ít, nhớ đến việc tiểu thư không thích bọn họ nói xấu sau lưng người khác, chỉ đành nghiên răng không nói nữa.

“Đến cả ngươi cũng nhìn ra được vấn đề thì sao có thể giấu được mấy người lão luyện ở phòng sổ sách, đương nhiên là tổ mẫu ngầm cho phép rồi.” Hoa Chỉ lấy cuốn sổ trong tay Niệm Thu lật xem: “Có lẽ tổ mẫu cũng không ngờ rằng bọn họ có thể to gan đến mức độ này.”

Còn không to gan nữa sao, hai mươi mẫu ruộng, một mùa lúa nước, một mùa yến mạch. Cả một năm trừ đi việc cung ứng cho Hoa gia thì chẳng còn bao nhiêu lương thực, nói ra ngoài sợ rằng sẽ bị người ta cười chết mất.

Trong thời gian này, Lưu Giang đang dìu muội muội mình đi ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Hoa Chỉ thì mắt hắn sáng chưng, bước nhanh vài bước dẫn muội muội đến cúi đầu cảm ơn: “Tiểu nhân cảm tạ ơn cứu mạng của đại cô nương.”

Ngô Đại không phản ứng kịp, chỉ đành nhanh chóng lấy áo khoác ngoài của mình cởi ra đưa cho hắn.

Lúc này Lưu Giang mới nhớ ra bản thân ăn mặc không chỉnh tề, làm bẩn mắt của đại cô nương, vội vàng chỉnh lại quần áo rồi liên tục xin lỗi.

“Đứng dậy đi.” Nhìn tiểu cô nương kia vẫn còn đang run rẩy, Hoa Chỉ dịu dàng nói: “Ta nhớ ngươi tên là Lưu Quyên, lần trước khi ta đến đây là ngươi đã dẫn ta đi dạo xung quanh.”

Nhớ được điều này ngoại trừ trí nhớ tốt ra, còn vì trên khuôn mặt tròn trịa của nàng ấy luôn luôn nở nụ cười rạng rỡ. Cho dù cuộc sống có khổ cực, không có quần áo đẹp mặc, không có trang sức lộng lẫy, bàn tay cũng vì làm việc nhà mà trở nên thô ráp, thậm chí là phụ mẫu mất sớm chỉ sống nương tựa cùng ca ca thì nụ cười của nàng ấy vẫn được phát ra từ tận đáy lòng. Niềm vui của nàng ấy không vì thiếu thốn vật chất mà mất đi.

Nhưng những thứ này đều bị Trần Xung hủy hoại rồi. Trải qua chuyện lần này, nụ cười kia chắc sẽ khó thấy được nữa. Hoa Chỉ thấy hơi đáng tiếc, thế gian này đã rất nhiều khổ cực rồi, nếu nàng đến nhanh hơn một chút biết đâu có thể khiến mọi chuyện trở nên viên mãn hơn thì sao.

Lưu Quyên lại quỳ xuống dập đầu vài cái thật mạnh: “Tiểu nhân là Lưu Quyên, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn cứu mạng của đại cô nương.”

“Nhận của ngươi lễ lớn như vậy lòng ta chột dạ lắm, Trần Xung là hạ nhân của Hoa gia, là Hoa gia của ta quản lý không nghiêm mới để xảy ra sự việc như vậy, ta nên xin lỗi ngươi mới phải.”

Lưu Quyên có chút hoảng hốt: “Đại cô nương…”

Phất Đông đi đến dìu người dậy, giọng điệu của nàng ấy vốn dĩ đã mềm mại thì nay càng trở nên dịu dàng hơn: “Tiểu thư của chúng ta không thích bái tới bái lui, ngươi đừng quỳ nữa. Lần trước ta cũng đến cùng tiểu thư đó, ngươi còn nhớ ta không?”

“Ta nhớ, ngươi còn cho ta bánh ngọt rất ngon nữa.”

Phất Đông thích nhất là có người khen đồ ăn nàng ấy làm ngon, lời nói này của Lưu Quyên lập tức chạm đến nỗi lòng, nàng ấy nở nụ cười tỏa sáng: “Ta đang chuẩn bị làm bánh ngọt cho tiểu thư, ngươi có thể đến làm phụ ta không?”

Đương nhiên là Lưu Giang muốn rồi, nàng ấy nhìn ca ca mình, rồi lại lén nhìn đại cô nương, không biết có nên đồng ý hay không.

Phất Đông nhìn ra được ý của nàng ấy, bèn kéo nàng đi về phía phòng bếp vừa nói: “Có phải lần trước ngươi ăn bánh đậu xanh không? Đúng lúc giờ trời đang nóng, tiểu thư còn đang nóng trong người, chúng ta sẽ làm…”

Giọng nói càng ngày càng xa, Lưu Giang thấy muội muội mình bị vài câu nói của nha hoàn tỷ tỷ đã thoát ra khỏi cảm xúc trước đây thì mắt đỏ bừng, quỳ xuống trước mặt Hoa Chỉ: “Từ nay về sau tiểu nhân sẽ làm mọi việc cho đại cô nương.”

“Quả thật cũng có chỗ cần dùng đến ngươi.” Nàng bảo hắn đứng dậy, khi thấy Bão Hạ đang ở bên kia đi tới thì tạm dừng lời nói lại.

Trước/47Sau

Theo Dõi Bình Luận