Saved Font

Trước/120Sau

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 117: Tỉnh Lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Tagoon

Chu Tịch cả người toàn là vết máu bầm, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Hải Phong thân là Thú Vương, có thể rõ ràng cảm giác được một luồng năng lượng cường đại đang quay cuồng trong cơ thể Chu Tịch, nhưng những người khác lại không nhạy bén được như hắn.

Hùng Dã bị dọa chết khiếp, đám người Hùng Kỳ cũng lo lắng không thôi: "Chu Tịch làm sao vậy?"

"Hắn có phải bị thương hay không?"

"Hắn không có việc gì chứ?"

......

Những người này nôn nóng dò hỏi, sau đó lại nhìn về phía Hải Phong.

Hải Phong chỉ có thể nói: "Chúng ta lúc trước chiến đấu lưỡng bại câu thương......" Hắn sợ nói nhiều lỡ miệng, tới đây cũng không dám tiếp tục nói nữa, lại quay qua nhìn Chu Tịch.

Nhưng Chu Tịch đã nhắm mắt bất động, hắn chỉ đành thu hồi tầm mắt, trong lòng tràn đầy buồn bực, lại có chút ủy khuất —— Căn bản không phải là lưỡng bại câu thương, rõ ràng là hắn đơn phương bị đánh!

Nhưng ủy khuất của hắn không ai hiểu, người bộ lạc Đại Hùng thậm chí trợn mắt giận dữ nhìn hắn.

"Cái gì mà lưỡng bại câu thương, rõ ràng Chu Tịch bị thương nghiêm trọng hơn." Hùng Kỳ lầu bầu trừng mắt nhìn Hải Phong.

Hải Phong: "......" Càng thêm ủy khuất!

"Chúng ta về thôi." Hùng Dã nói. Y bế Chu Tịch đã ngất xỉu lên, lập tức quay trở về —— Nơi bọn họ dựng trại có thảo dược, y muốn đưa Chu Tịch trở về, giúp Chu Tịch băng bó uống thuốc.

Những lời vừa rồi của Độc Nhãn Lang, Hùng Dã đã in vào trong đầu.

Y xác định Chu Tịch rất để ý y, nhưng Chu Tịch quá mạnh, y không chắc chắn Chu Tịch có phải sẽ mãi quan tâm y hay không.

Hơn nữa...... Chu Tịch và y vẫn chưa tiến hành tiếp xúc thân mật nhất.

Vốn dĩ y tin tưởng Chu Tịch nói sợ đau, chỉ là...... Chu Tịch có thật sự sợ đau không?

Hùng Dã vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy có chút khó chịu, nhưng bây giờ nhìn Chu Tịch bị thương, y cũng hoàn toàn bất chấp mấy cái này, ngược lại nhớ tới chuyện trước kia.

Lần đó y bị Tiết Hung Ngô Công tấn công, Chu Tịch giết sạch Tiết Hung Ngô Công, phá hủy hết cây cối trên núi, sau đó ở trước mặt y ngất đi.

Lần này cũng vậy, Chu Tịch trước đó biểu hiện rất cường đại, bây giờ lại là một bộ hơi thở thoi thóp.

Cho nên, Chu Tịch sử dụng lực lượng cường đại để chiến đấu phải chăng cần trả một cái giá lớn?

Hùng Dã ôm Chu Tịch chạy như bay về phía trước, Trư Chiến thấy thế cõng Hải Phong trên lưng, chạy theo Hùng Dã trở về. Chưa đến chốc lát, hắn đã không đuổi kịp, lại qua một lát nữa...... Hùng Dã đã chạy mất dạng.

Trư Chiến: "......"

Hùng Dã tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng bởi vì lộ trình gần, y vừa mới đưa Chu Tịch về doanh địa, Trư Chiến đã cõng Hải Phong sát theo sau.

Trong doanh địa có rất nhiều người ở lại. Bọn họ phụ trách trông coi nhóm người Độc Nhãn Lang và người bộ lạc Bờ Cát.

Cả Độc Nhãn Lang và tộc trưởng bộ lạc Bờ Cát đều bị lấp kín miệng, nhưng người khác của bộ lạc Bờ Cát lại không bị bịt miệng. Ngay từ đầu nhìn thấy Hùng Dã đưa Chu Tịch trở về, bọn họ sôi nổi dò hỏi: "Hải Thần của chúng ta đâu?"

"Các ngươi đã làm gì Hải Thần bệ hạ?"

"Đám gia hoả tà ác các ngươi! Các ngươi đã làm gì Hải Thần?"

......

Bọn họ đang lèo nhèo, Trư Chiến đã cõng Hải Phong trở lại.

"Hải Thần bệ hạ!"

"Hải Thần ngài không có việc gì chứ?"

"Bệ hạ ngài làm sao vậy?"

......

Hải Phong có đôi khi sẽ biến thành hình người tới bộ lạc Bờ Cát ăn uống, cho nên người bộ lạc Bờ Cát đều biết mặt hắn, lúc này không khỏi cả đám vẻ mặt kích động.

Trư Chiến buông Hải Phong xuống, đầy vẻ phức tạp liếc mắt nhìn Hải Phong.

Nam nhân trung niên trước mắt thoạt nhìn trung thực, bị hắn cõng cũng cực kì an phận, hắn thiếu chút nữa đã hoài nghi người này không phải gã Hải Thần hung ác kia, không ngờ thật đúng là như vậy!

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Những người bộ lạc Đại Hùng ở lại doanh trại lúc này đều ngây ngẩn.

Kẻ được Trư Chiến cõng về chính là Hải Thần của bộ lạc Bờ Cát, con cá siêu to khổng lồ kia ư? Hiện giờ...... Hắn đây là bị bắt về sao?

Bọn họ rất tò mò, nhưng lúc này không rảnh lo Hải Phong —— Vẫn là Chu Tịch bị thương càng quan trọng hơn.

Chuyện bên ngoài Hùng Dã không quan tâm, y không ngừng phân phó: "Mang tất cả thảo dược lại đây!"

"Đi lấy da thú sạch sẽ."

"Ta muốn nước sạch, các ngươi đun thêm chút nước sôi."

......

Đám người bộ lạc Bờ Cát nhìn thấy Hải Phong đều rất kích động, nhưng tất cả mọi người bị trói, ngoại trừ dò hỏi ra thì không làm được gì khác. Mà người bộ lạc Đại Hùng...... Lúc này tất cả đều vây quanh Chu Tịch.

Hải Phong một mình nằm lẻ loi, có chút nghẹn khuất —— Tên Chu Tịch kia căn bản là không có việc gì! Không có việc gì! Kỳ thật kẻ càng cần xử lý miệng vết thương hơn mới chính là hắn đây này!

Suy nghĩ của Hải Phong không ai chú ý. Lúc này, Hùng Dã bắt đầu dùng nước sạch lau rửa miệng vết thương và máu trên người Chu Tịch.

"Tộc trưởng, Chu Tịch không sao chứ?" Người bộ lạc Đại Hùng đưa nước cho Hùng Dã, đồng thời lo lắng hỏi.

"Hắn nhất định sẽ không sao." Hùng Dã nói.

Người bộ lạc Đại Hùng nghe vậy, sôi nổi gật đầu: "Đúng! Hắn là sứ giả Thần Thú, nhất định sẽ không có việc gì!"

Người bộ lạc Đại Hùng lúc trước vốn cảm thấy Chu Tịch rất lợi hại, mà lúc này, bọn họ đối với Chu Tịch càng thêm sùng bái, cảm thấy trên thế giới này không còn ai có thể lợi hại hơn Chu Tịch.

Hắn có thể câu thông Thần Thú thì thôi đi, thực lực thế nhưng còn mạnh mẽ đến như vậy!

Tuy rằng hắn sau khi đánh một trận với Hải Thần của bộ lạc Bờ Cát đã ngất đi, nhưng Hải Thần này rõ ràng cũng không chiếm được chỗ tốt...... Huống chi, Chu Tịch không phải càng trẻ tuổi hơn sao?

Về sau Chu Tịch khẳng định sẽ trở nên càng mạnh!

Bộ lạc Đại Hùng bọn họ không ngờ lại có một cường giả lợi hại đến như vậy, thật sự quá tuyệt vời!

Hùng Dã lau qua người Chu Tịch, lại bôi thuốc lên trên miệng vết thương, sắc thuốc cho hắn.

Các loại dược thảo được đặt trong bình gốm, nấu ra mùi hương khó ngửi, mà Chu Tịch còn hôn mê bất tỉnh......

Hùng Dã nhìn về phía Trư Chiến bên cạnh, đột nhiên nói: "Lần trước lúc đám người bộ lạc Cự Hổ bị giết chết, Chu Tịch có phải cũng khó chịu như thế này hay không? Hắn lúc ấy...... Đã ở đâu?"

Trư Chiến sửng sốt.

"Hắn lần đầu tiên biến thành voi huỷ hoại một ngọn núi, sau đó liền ngất đi. Lần này càng nghiêm trọng hơn. Bộ lạc Cự Hổ lần đó......" Hùng Dã nói đến phía sau, đôi mắt hơi cay cay.

Lúc ấy y căn bản không biết Chu Tịch ở phụ cận, cũng không hề phát hiện ra Chu Tịch. Chu Tịch khi đó, có phải đã một mình trốn tránh dưỡng thương?

Chẳng trách khi y vừa trở về bộ lạc, Chu Tịch không có ra ngoài chờ y, sau đó lại còn mỗi ngày ở trong phòng nằm...... Hắn khẳng định bị thương.

Trư Chiến cũng nghĩ đến điều này. Hắn lúc trước còn hơi oán trách Chu Tịch, hiện giờ lại cảm thấy mình quả thật đã trách oan Chu Tịch.

Hùng Dã lại càng đau lòng không chịu nổi, ôm Chu Tịch vào trong ngực, hôn mấy cái.

Chu Tịch phải liên tục đấu tranh với năng lượng trong cơ thể, nhưng vẫn cảm giác được tình huống bên ngoài, nghe vậy đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng......

Tuy rằng Chu Tịch đã ngất đi, nhưng còn sống, vết thương bên ngoài nhìn cũng không nghiêm trọng, người bộ lạc Đại Hùng cũng trở nên yên lòng.

Từ tối hôm qua đến giờ, mọi người đều chưa hề nghỉ ngơi, cũng không ăn uống được gì...... Bọn họ bắt đầu nướng thịt.

Nướng thịt xong, bọn họ mang cho Hùng Dã và Trư Chiến trước.

Chu Tịch còn hôn mê, Hùng Dã không có tâm tình ăn uống. Nhưng y cũng hiểu, ăn là việc cần thiết, chỉ ăn no mới có sức lực chăm sóc Chu Tịch.

Y nhận lấy miếng thịt rồi lập tức ăn.

Sau khi Hùng Dã ăn thịt, những người khác của bộ lạc Đại Hùng cũng bắt đầu ăn. Trong lúc nhất thời, toàn bộ doanh địa tràn ngập một mùi thịt nướng ngào ngạt.

Những kẻ bị trói lại đều cảm thấy thèm thuồng, ngay cả Hải Phong cũng thèm.

Hắn trên cơ bản mỗi ngày đều ăn cá sống, ngay cả cá nướng cũng rất ít ăn, thịt nướng càng là rất lâu rất lâu rồi chưa ăn......

"Ta đói bụng." Hải Phong nói.

Hải Phong là một cường giả cấp bậc Thú Vương, bộ lạc Đại Hùng tuy chán ghét hắn nhưng cũng chẳng ai dám đi đắc tội hắn. Bây giờ nghe hắn nói như vậy, tất cả đều nhìn về phía Hùng Dã.

Hùng Dã nói: "Trước đừng cho hắn ăn cái gì." Tuy rằng Chu Tịch trước khi hôn mê từng nói người này đã quyết định tín ngưỡng Thần Thú, nhưng Hùng Dã đối với người này vẫn rất phòng bị, bèn dứt khoát không cho hắn ăn, miễn cho hắn sau khi ăn xong khôi phục thể lực, gây bất lợi cho bọn họ.

Hải Phong: "......" Những người này không giúp kẻ thân mang trọng thương như hắn xử lý miệng vết thương thì thôi đi, thế nhưng còn không cho hắn ăn!

Hải Phong rất bất mãn, Hùng Dã lại vô tâm tư đi quản hắn. Ăn thịt xong, y lập tức lại đi coi sóc Chu Tịch.

Cảm giác được Hùng Dã ở ngay bên cạnh, Chu Tịch trong lòng rất vui vẻ.

Hắn muốn nói chuyện với Hùng Dã, khuyên Hùng Dã đừng quá lo lắng, nhưng năng lượng trong cơ thể hắn quá rối loạn...... Chu Tịch thu liễm tâm thần, trước bắt đầu hấp thu năng lượng trong cơ thể.

Trong thân thể hắn trừ bỏ tinh hạch màu tím của bản thân ra thì còn có một viên tinh hạch tím thuộc về kẻ khác. Mà lúc này, năng lượng của viên tinh hạch tím kia đang bị hắn hấp thu, dung nhập vào tinh hạch của hắn.

Tinh hạch thuộc về hắn sau khi hấp thu ngày càng nhiều năng lượng, màu sắc chậm rãi biến đậm, dần dần, tinh hạch trong thân thể hắn đã hoàn toàn biến thành màu đen.

Ngoại thương trên người Chu Tịch đều đã khép lại, chỉ là sắc mặt nhìn còn hơi tái nhợt, hơn nữa vẫn luôn không tỉnh lại.

Hùng Dã nhìn bộ dạng này của Chu Tịch, ngẫm nghĩ, uống một ngụm thuốc, sau đó miệng đối miệng đút cho Chu Tịch.

Thuốc này là y trước kia bị thương Chu Tịch đã nấu cho y uống. Dựa theo lời của Chu Tịch, ăn cái này đối thân thể có chỗ lợi, y cảm thấy hẳn là nên cho Chu Tịch uống một chút.

Hùng Dã vẫn luôn cảm thấy thuốc rất đắng, bao giờ uống thuốc cũng toàn là một ngụm hết sạch. Chỉ riêng lần này, y chẳng hề sợ đắng một chút nào, từng ngụm từng ngụm nhỏ đút cho Chu Tịch: "Chu Tịch, ngươi nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại."

Chu Tịch: "......" Thuốc này kỳ thật vô dụng đối với hắn......

Hắn lúc trước luôn bắt Hùng Dã uống thuốc, không nghĩ tới bây giờ chính mình cũng phải uống.

Thuốc rất đắng, nhưng trong lòng Chu Tịch lại bỗng nhiên có chút ngọt ngào.

Hắn ngưng thần tĩnh khí, càng thêm dụng tâm hấp thu năng lượng trong cơ thể.

Trong lúc bất tri bất giác, trời tối.

Lại qua hồi lâu, trời đã sáng.

Sáng sớm, người bộ lạc Đại Hùng bèn bắt đầu nấu ăn.

Chu Tịch hôn mê, bọn họ vô tâm tình làm đồ ăn ngon, vì thế vẫn như cũ ăn thịt nướng.

Mùi vị thịt nướng đối bọn họ mà nói không quá ngon. Nhưng lúc này, mấy kẻ bị trói kia đã đói bụng rất lâu.

Người bộ lạc Bờ Cát, Độc Nhãn Lang cùng thủ hạ, và cả Hải Phong đều đói đến không chịu nổi.

Cố tình bọn họ bị trói, lại còn bị thương, bộ lạc Đại Hùng không cho, bọn họ cũng không được ăn.

"Ta đã tín ngưỡng Thần Thú, các ngươi hẳn nên cho ta chút đồ ăn!" Hải Phong nhịn không được nói, có chút oán trách Chu Tịch —— Cho dù muốn giả bệnh, cũng không cần diễn lâu đến như vậy chứ!

Suy nghĩ của Hải Phong Chu Tịch không biết, hắn cũng không hề giả bệnh.

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy tinh hạch trong cơ thể mình đã hoàn toàn biến thành màu đen, đồng thời, khối tinh hạch vốn không thuộc về hắn sau khi bị hấp thụ hết bèn cứ thế tiêu tán ở trong cơ thể, dường như chưa từng tồn tại.

Chu Tịch cảm giác được mình lại biến cường.

Đương nhiên, đây không thấy được là tin tức gì tốt lành —— Hắn lại biến cường, về sau lúc nổi điên, phải chăng sức phá hoại sẽ càng lớn hơn?

Chu Tịch hơi bất đắc dĩ. Đương nhiên, bây giờ không phải lúc để suy nghĩ đến mấy chuyện này...... Chu Tịch mở to mắt, nhìn về phía Hùng Dã.

Hùng Dã cả đêm không ngủ, vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Chu Tịch. Chu Tịch vừa tỉnh, y đã ngay lập tức phát hiện: "Chu Tịch, ngươi tỉnh!"

"Ta không sao." Chu Tịch nói. Hắn thực lực biến cường, hiện tại thần thanh khí sảng, một chút vấn đề cũng không có.

"Ngươi tỉnh là tốt rồi......" Hùng Dã định ôm hôn Chu Tịch một cái, nhưng nghĩ đến Chu Tịch mạnh như vậy, y lại có chút không thích ứng được chuyện ôm hôn hắn...... Y bưng thuốc lên cho Chu Tịch: "Ngươi...... Uống thuốc đi!"

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Trùng Sinh