Saved Font

Trước/120Sau

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 32: Cuốn Chiếu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Edit: Tagoon

Xã hội nguyên thuỷ sinh hoạt rất bình tĩnh, không giống mạt thế nơi chốn đều là đánh đánh giết giết, bản thân Chu Tịch cũng không thích sát sinh. Nếu như không kết hôn với Hùng Dã, gặp được loại tình huống này hắn sẽ ở bên cạnh cọ năng lượng mà thực vật thần bí hấp dẫn tới tu luyện một phen, nhưng sẽ không đánh chủ ý lên nó.

Hắn không theo đuổi thực lực tuyệt đỉnh, chỉ cần có thể sống sót là tốt rồi. Nếu đã thế, tất nhiên sẽ không cần tới thiên tài địa bảo.

Nhưng hiện tại có Hùng Dã.

Thực lực của Hùng Dã ở trong bộ lạc đã tính là mạnh, nhưng so với bên ngoài thì......

Khủng long có loại Địa Chấn long, tựa hồ là...... Thân dài bốn năm chục mét, thể trọng bốn năm chục tấn?

Địa Chấn long (Seismosaurus)

32m

20-100 tấn?

Nếu như mấy con khủng long này ăn thực vật chứa đựng nhiều năng lượng, biến dị lớn hơn một vòng, có lẽ sẽ còn đạt tới hơn trăm tấn?

Liền tính hình thú voi Ma-mút của hắn được coi là động vật có vú lớn nhất trên lục địa, cũng không so nổi với chúng nó, càng đừng nói Hùng Dã.

Đương nhiên, loài khủng long siêu to khổng lồ như Địa Chấn long đều là khủng long ăn cỏ, vô duyên vô cớ sẽ không đả thương người. Mà những loài khủng long ăn thịt kỳ thật còn nhỏ hơn nhiều.

Nhưng cho dù nhỏ, lực sát thương của khủng long ăn thịt vẫn rất lớn, Chu Tịch không muốn một ngày nào đó Hùng Dã bị thương bởi vì chúng, thậm chí còn...... Mất mạng.

Thân thể Chu Tịch bắt đầu tự động hấp thu năng lượng chung quanh, tinh thần lực vẫn luôn quan sát tình huống trong huyệt động.

Tất cả số rết trong huyệt động đều quấn chặt lại với nhau, những con nhỏ hơn không được cho phép tới gần gốc cây kia, còn những con lớn hơn thì cách cái cây tương đối gần.

Hắn nhíu mày, đang cân nhắc xem nên làm thế nào để đào được gốc cây lên thì đột nhiên nhìn thấy một con rết siêu cấp lớn, dài chừng 10 mét chui ra từ đám lá rụng dưới gốc cây đại thụ gần đó.

Chu Tịch dùng tinh thần lực đảo qua, lập tức phát hiện loại sinh vật rất giống con rết này trên thực tế hẳn là cuốn chiếu.

Cuốn chiếu còn được gọi là trùng ngàn chân, một loại động vật không xương sống. Loại sâu này ưa những nơi ẩm ướt âm u, thích quần cư và ăn mùn, khi gặp chấn kinh thì thân thể sẽ cuộn tròn lại thành hình cái bàn hay hình xoắn ốc.

Trước mạt thế trên địa cầu có cuốn chiếu, lớn nhất cũng chỉ mấy chục centimet, bình thường đều là vài centimet, trong đó có vài loại có thể phun ra chất lỏng chứa độc, nhưng đại đa số đều rất vô hại.

Con cuốn chiếu to lớn này nhìn cực kỳ ôn hòa, chỉ số thông minh hẳn là cũng không cao -- Chu Tịch kỳ thật không hề che giấu thân thể của mình, nhưng tất cả bọn chúng đều làm lơ hắn.

Con cuốn chiếu siêu to kia chậm rãi đi vào hồ nước, bơi tới chỗ khe đá. Mà cùng lúc đó, những con cuốn chiếu khác đều từ khe đá chui ra ngoài, bò về phía rừng rậm.

Tình cảnh này khiến ai xem cũng phải cảm thấy da đầu tê dại.

Chỉ chốc lát sau, đám cuốn chiếu chen chúc đầy khe đá đã biến mất toàn bộ, chui xuống dưới lớp lá cây phụ cận. Sau đó, con cuốn chiếu lớn liền đi vào huyệt động, ngủ ở bên cạnh gốc cây kia.

Cái khe đá này hẳn là địa bàn của nó. Đến nỗi đám cuốn chiếu khác, bọn chúng hơn phân nửa là thừa dịp con cuốn chiếu khổng lồ đi ra ngoài kiếm ăn tới cọ năng lượng, hiện tại chính chủ đã trở lại, chúng nó cũng phải rời khỏi.

Lúc trước Chu Tịch còn phát sầu phải làm thế nào để lấy được cái cây kia, hiện tại nhưng thật ra có biện pháp.

Khe đá này khá hẹp, người đi vào được, cuốn chiếu vừa dẹt vừa lớn đi vào được, nhưng thú hình của hắn lại không vào được. Biến thành hình thú rồi đoạt lấy là không có khả năng, đến nỗi dùng hình người đi lấy...... Hắn cảm thấy hình người của mình so với con cuốn chiếu lại có vẻ quá yếu ớt.

May mắn, hắn có tinh thần lực.

Tinh thần lực của Chu Tịch tới gần con cuốn chiếu khổng lồ kia, bắt đầu thử khống chế đối phương.

Trong cơ thể con vật này cũng có tinh hạch giống như thú nhân, tròn xoe. Nơi đó ẩn chứa một nguồn năng lượng thực khổng lồ, ít nhất so với năng lượng trong cơ thể Chu Tịch mạnh hơn nhiều.

Nhưng chính một con cuốn chiếu hẳn được cho là mạnh hơn Chu Tịch, thế nhưng bị hắn không chế vô cùng dễ dàng.

Chỉ có thể nói, con cuốn chiếu này thân thể tuy rằng lớn, nhưng dung lượng não quá nhỏ, chỉ số thông minh quá thấp......

Chu Tịch khống chế được con cuốn chiếu sau đó liền dẫn dắt đối phương dùng miệng đào gốc cây kia lên, lại bắt nó đưa cái cây ra khỏi huyệt động cho hắn.

Hắn không tính toán đánh đánh giết giết, muốn dùng một phương pháp ôn hòa hơn để mang gốc cây này đi.

Về sau, con cuốn chiếu có lẽ sẽ không có năng lượng nồng đậm như vậy để hưởng thụ nữa, nhưng ít ra còn có thể yên ổn tồn tại.

Chu Tịch nghĩ đến khá đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn xảy ra đường rẽ -- Sau khi hắn lấy được gốc cây, thế nhưng phát hiện năng lượng của nó bắt đầu tiêu tán, bằng mắt có thể thấy sắp bị khô héo.

Hắn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, trong lòng cả kinh, không chút nghĩ ngợi liền dùng dị năng thực vật để cứu lại gốc cây.

Dị năng thực vật rất hữu dụng. Sau khi hấp thu dị năng thực vật của hắn, năng lượng của gốc cây không còn tản ra nữa. Nó thậm chí còn tiếp tục hấp dẫn tới rất nhiều năng lượng, hơn nữa bắt đầu chậm rãi lớn lên.

Chu Tịch có chút kinh hỉ, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ -- Dị năng thực vật của hắn một khi dừng lại, gốc cây này sẽ lập tức bắt đầu khô héo!

Mà đây hẳn cũng là sơ suất của hắn...... Con cuốn chiếu kia lúc đào cái cây này đã chặt đứt một bộ phận rễ của nó.

Đổi thành thực vật khác, chặt đứt rễ cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng với cái cây này thì hiển nhiên không được.

Đến nỗi nguyên nhân không được...... Chu Tịch hơi bất đắc dĩ phát hiện, năng lượng nồng đậm chung quanh có rất nhiều được sinh ra từ dưới nền đất.

Gốc cây này, không chừng là mọc ra dựa vào thứ gì đó chứa đựng năng lượng dưới nền đất......

Chu Tịch chỉ có thể tiếp tục sử dụng dị năng thực vật.

Lấy thực lực hiện giờ của Chu Tịch, muốn giục sinh thực vật kỳ thật là chỉ là chuyện trong một giây, phi thường nhanh chóng. Nhưng trước mắt gốc cây trên tay hắn lại không dễ giục sinh.

Dị năng của hắn cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể gốc cây, gốc cây này thế mà lại chỉ lớn thêm có chút xíu!

Chu Tịch chỉ có thể dùng thêm càng nhiều dị năng.

Nhưng mà dù vậy, gốc cây này cũng không thấy lớn thêm được bao nhiêu.

Nếu như thứ hắn giục sinh là nhân sâm, có lẽ lúc này đã có thể vào tay một gốc sâm trăm năm. Bây giờ cái cây này thế nhưng ngay cả một cái trái cây cũng chưa kết ra!

Nhưng trong tình huống hiện giờ, hắn chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Dị năng của Chu Tịch rất nhanh đã thấy đáy, cố tình cái cây này vẫn chưa chịu thành thục, thậm chí lúc dị năng của hắn không cung ứng đủ, mắt thấy sắp phải khô héo.

Chu Tịch chỉ có thể điều động năng lượng tích góp trong cơ thể, hấp thu năng lượng dư thừa chung quanh để khôi phục dị năng, tiếp tục cung cấp nuôi dưỡng cái cây này. Chỉ là kể từ đó, hắn liền không rảnh lo tới con cuốn chiếu đang bị hắn khống chế kia.

Con cuốn chiếu gần như trong nháy mắt thoát khỏi khống chế của hắn, lập tức lao tới.

Cuốn chiếu nhỏ thời hiện đại Chu Tịch một chân có thể dẫm chết một đám, nhưng cuốn chiếu lớn như vậy...... Giáp xác trên lưng nó cứng sắc như lưỡi dao, há mồm nhìn cũng phi thường dữ tợn, tưởng như chỉ cần một giây là có thể xé xác hắn ra.

Chu Tịch: "......"

Cuốn chiếu là một loại sâu, chỉ số thông minh phi thường thấp, nhưng cũng không đại biểu nó không có đầu óc. Với tình huống trước mắt, nó liền tính có ngu đến đâu cũng hận thấu Chu Tịch.

Mắt thấy sắp bị con cuốn chiếu đánh gục, Chu Tịch ném gốc cây trên tay lên bầu trời, dùng tinh thần lực tỏa định vị trí, sau đó lập tức biến thành hình thú, sử dụng cái mũi bắt được cái cây kia.

Hình người của hắn quá yếu ớt, căn bản gánh không nổi công kích của con cuốn chiếu 10 mét này, cũng chỉ có hình thú mới chống đỡ nổi.

Chu Tịch cất bước chạy biến, mà con cuốn chiếu kia bị kinh ngạc trong chớp mắt rồi đuổi theo sát sao.

Bốn chân như mình hình như không đua kịp với nhân gia không biết mấy chân? Chỉ là hắn sẽ đột nhiên thay đổi gì đó, tốt xấu không để cho con cuốn chiếu kia bắt được, Chu Tịch cơ hồ dùng hết mọi sức lực từ thời bú sữa bắt đầu chạy.

Nhưng mà, hắn vẫn còn đang bị một con cuốn chiếu khổng lồ đuổi giết, thế nhưng lại cần thiết phải chiếu cố cái cây kia -- Một khi dị năng không cung ứng đủ, gốc cây hắn dùng mũi cuốn này lập tức sẽ khô héo!

Dùng cái mũi để sử dụng dị năng, thật là một loại cảm thụ phi thường độc đáo.

Đại thụ xung quanh quá dày, hình người của Chu Tịch ở trong đó xuyên qua không hề chướng ngại, nhưng hình thú của hắn căn bản là không lọt. Hắn không cách nào chạy trốn vào rừng rậm, chỉ có thể ở phụ cận hồ nước chạy, né tránh công kích của con cuốn chiếu.

Thú hình của hắn vô cùng khổng lồ, mà cuốn chiếu tuy rằng rất dài nhưng dẹp lép, kỳ thật có cơ hội bị hắn dẫm chết, nhưng mà Chu Tịch đối với việc dẫm chết thứ đồ vật như vậy có chướng ngại tâm lý.

Cũng không thể nói là chướng ngại tâm lý...... Voi Ma-mút khổng lồ dưới tình huống dị năng thực vật và tinh thần lực đều thiếu chút nữa hao hết, đôi mắt có chút đỏ bừng......

May mắn, đúng lúc này, cái cây lúc trước chỉ biết hấp thu dị năng đã kết ra một trái cây màu đỏ.

Cái cây này đã thành thục! Rốt cuộc không cần dị năng!

Ngay trong nháy mắt khi gốc cây thành thục, toàn bộ năng lượng chung quanh đều bị nó hấp dẫn tới.

Cùng lúc đó, trái cây nguyên bản chỉ bằng quả dâu tây cũng dần lớn bằng một quả táo, hơn nữa trở nên đỏ tươi dị thường.

Trong một khắc khi nó trưởng thành, năng lượng chung quanh vốn dị thường nồng đậm đã bị nó hấp thu toàn bộ. Cây cối xung quanh cũng trở nên buồn bã ỉu xìu, nhưng nó thoạt nhìn lại hết sức mê người. Chu Tịch lúc vừa nhìn thấy viên trái cây này thì lập tức có một loại cảm giác gấp không chờ nổi muốn ăn nó.

Mà có cảm giác như vậy hiển nhiên không chỉ một mình hắn.

Con cuốn chiếu to lớn đang đuổi theo hắn đột nhiên trở nên điên cuồng. Cùng lúc đó trong cái tán lá chung quanh đột nhiên nhảy ra rất nhiều cuốn chiếu.

Tất cả số cuốn chiếu mà Chu Tịch lúc trước gặp được, bất kể lớn hay nhỏ, đều đổ tràn về phía hắn, hiển nhiên là hướng về phía viên trái cây kia.

Dù cho Chu Tịch hiện tại biến thành hình thú, đối mặt với nhiều cuốn chiếu như vậy hắn cũng có loại cảm giác ăn không tiêu. Trên cái đùi voi khổng lồ bị cắn ra vài miệng vết thương, càng đừng nói hắn hiện tại không chỉ hao hết cả dị năng lẫn tinh thần lực.

Đôi mắt Chu Tịch lại đỏ bừng, hắn có một dự cảm bất hảo.

Mạt thế là một nơi có thể bức điên người khác.

Tang thi đã không còn là nhân loại, nhưng lại có bề ngoài giống nhân loại. Giết nhiều, lại ở trong hoàn cảnh áp lực như vậy, có vài người sẽ không còn phân rõ tang thi hay nhân loại, trong lúc tuyệt vọng bắt đầu công kích loạn xạ hết thảy xung quanh mình, cũng cuối cùng hao hết thể lực mà chết.

Hắn là dị năng giả hệ tinh thần, ngay từ đầu nhưng thật ra không đến mức như vậy, thậm chí còn có thể trấn an một ít người xảy ra vấn đề đó. Nhưng sau lại nhân loại chết sạch, hắn không có đồ ăn, không có nước sạch, không có giọng nói của con người...... Trong nỗi tuyệt vọng vô biên, hắn liền từ bỏ trị liệu, có đôi khi vì phát tiết, sẽ tùy ý mình mở ra hình thức đại tàn sát.

Sau lại loại hình thức này mở nhiều còn thói quen thành tự nhiên -- Lúc ấy, hắn muốn chém giết sạch toàn bộ tang thi.

Trong trạng thái đại tàn sát, các phương diện thực lực của hắn đều có thể được tăng lên rất nhiều, nhưng đồng thời cũng sẽ lục thân không nhận.

Ở mạt thế hậu kỳ lại không một bóng người, hắn làm như vậy chẳng sao hết, nhưng ở địa phương này......

Sau khi đi đến nơi đây, hắn rất sợ mình đột nhiên tiến vào hình thức này nên mới dứt khoát không sát sinh, hiện tại...... Chu Tịch có loại cảm giác muốn phát điên.

Xuyên qua mới chỉ ngắn ngủn hai tháng thời gian, hắn còn chưa điều chỉnh tốt lại trạng thái, cũng không chịu chữa khỏi tật xấu về mặt tâm lý của mình, thật sự sắp điên rồi......

Nhà đã dột mà trời còn mưa, đã đến nước này, cái quả trên gốc cây mà hắn dùng mũi cuốn, thế nhưng còn rụng xuống!

Gốc cây trên mũi nháy mắt khô héo, viên trái cây kia lập tức rụng xuống.

Vì né tránh mấy con cuốn chiếu, Chu Tịch đã giơ cái mũi dài của mình lên thật cao, hiện tại trái cây này rơi xuống, hắn theo bản năng lập tức vươn lên dùng miệng tiếp được.

Trong miệng một dòng nước ấm xuất hiện, trái cây kia trực tiếp hoá thành nước ở trong miệng của hắn.

Chu Tịch: "......"

Hắn tốn công phu lớn đến như vậy chỉ để lấy được lễ vật kết hôn cho Hùng Dã mà thôi, hiện tại cứ như vậy xong rồi?!

Lễ vật kết hôn không còn chưa tính, hắn còn lâm vào một đoàn cuốn chiếu vây quanh!

Mấy đại gia hoả khủng bố này tuy rằng là ăn chay, nhưng khi phẫn nộ, có lẽ sẽ ăn cả mặn đấy.

Chu Tịch cảm thấy bất đắc dĩ cực kỳ.

Đáng được ăn mừng chính là, viên trái cây kia sau khi xuống bụng, thể lực và tinh thần lực của hắn nhanh chóng bắt đầu khôi phục, gần như lập tức liền hồi tới trạng thái tốt nhất. Ý thức được điểm này, Chu Tịch chợt lóe thân mình, trực tiếp biến thành hình người chạy về phía rừng rậm, đồng thời lợi dụng tinh thần lực và dị năng thực vật trèo lên ngọn cây, chạy như bay ở phía trên.

Đám cuốn chiếu phía sau đuổi theo ngay từ đầu nhưng dần dần lại tụt lại phía sau -- Loại sâu này thị lực và khứu giác hiển nhiên đều chẳng ra gì.

Sau khi chạy được một giờ, ngay cả con cuốn chiếu khổng lồ kia cũng mất dạng.

Không chỉ có thế, hắn còn chạy ra khỏi khu rừng này.

Chu Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bất đắc dĩ phát hiện quần áo của mình đã mất tiêu.

Này còn chưa tính, hắn dùng tinh thần lực đảo qua, bên cạnh thế nhưng còn vụt ra một con cuốn chiếu......

Chu Tịch bị hoảng sợ, chẳng qua hắn thực mau liền phát hiện, con cuốn chiếu này không nằm trong đám lúc trước.

Mấy con cuốn chiếu đó không đuổi theo.

Con cuốn chiếu cũng không có ý tứ công kích Chu Tịch, nhưng lúc này Chu Tịch với đối cuốn chiếu có bóng ma tâm lý...... Hắn dùng dây đằng trói lấy con "cuốn chiếu nhỏ" dài hai mét ném thật xa, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút, sau đó quây lá cây lên trên người rồi mới đi về hướng bộ lạc.

Con cuốn chiếu gặp tai bay vạ gió kia bị ném khỏi rừng rậm nó sinh sống từ nhỏ, cũng không để trong lòng, ngược lại kinh hỉ vì bên ngoài thế nhưng có rất nhiều đồ ăn chưa bao giờ ăn qua, chui vào lớp lá rụng phía dưới rồi bắt đầu ăn.

Ăn ăn, có một đám động vật hai chân tới, giống hệt với sinh vật vừa nãy đã ném nó đi.

Này còn chưa tính,

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận