Saved Font

Trước/111Sau

Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Chương 2: Thất thân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Diệp Nha tỉnh lại, thấy mình nằm trên chiếc giường đất cứng rắn, bên cạnh còn có một nam nhân.

Nghiêm trọng nhất là, “chỗ nào đó” của nam nhân đang nằm sâu trong cơ thể nàng.

Trời tối nên nàng không thấy rõ khuôn mặt của nam nhân này, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hắn, cảm nhận được cơ thể hắn đang ra sức va chạm. Cả người của hắn đều đè lên người nàng, hai tay nắm chặt thắt lưng nàng, đầu chôn vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả ra bên tai nàng, làm cho nàng khó chịu muốn né tránh.

Nhưng đến lúc nàng muốn quay đầu lại, mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cảm giác nóng bỏng, đau đớn ở bên dưới càng ngày càng rõ rệt...

Cảnh tượng nhảy xuống hồ tự sát lại hiện lên trong đầu nàng, Diệp Nha tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng không thể thoát khỏi kiếp nạn này sao? Ngay cả chết cũng không thể?

Con người lúc hôn mê và khi tỉnh lại sẽ có chút khác nhau. Mặc dù từ khi tỉnh lại Diệp Nha cũng không có bất cứ động tác gì, nhưng nam nhân nằm trên người nàng vẫn cảm thấy được.

”Nương tử, nàng tỉnh rồi sao?” Lúc hỏi nàng, hắn hơi dừng hành động lại, nhưng Diệp Nha vẫn cảm giác được “chỗ nào đó” của hắn đang trướng phồng bên trong cơ thể nàng.

Giọng nói xa lạ truyền vào trong tai, Diệp Nha khiếp sợ nhìn mặt hắn, ánh sáng mơ ảo nhưng cũng đủ để nàng nhìn thấy đây không phải là khuôn mặt rỗ của biểu thiếu gia, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại trở nên giận dữ, dùng sức đẩy mạnh nam nhân trên người ra. Dù đã không còn trong sạch, nhưng nàng cũng không muốn để người khác khi dễ.

Không ngờ hành động của nàng lại kích thích nam nhân, hắn bắt lấy tay nàng nắm thật chặt hai bên hông hắn, cố gắng động mấy cái: “Nương tử, ta thấy rất thoải mái đó!”

Bên dưới bị ma sát liên tục khiến Diệp Nha đau đớn vô cùng, nghe được lời nói vô sỉ của nam nhân, nàng đè nén không để khóc lên thành tiếng, vừa bi thương vừa tuyệt vọng. Mặc kệ này người nam nhân là ai, nàng cũng đã mất cái quan trọng nhất của nữ tử.

Tiếng khóc của nàng càng ngày càng lớn, cuối cùng ngay cả thân mình cũng nhịn không được run rẩy.

Nam nhân luống cuống, hắn không biết tại sao nữ nhân bên dưới lại khóc.

Hắn dùng bàn tay thô ráp xoa lên khuôn mặt trắng noãn của Diệp Nha: “Nương tử, nàng đừng khóc...”

Giọng điệu của hắn rất chân thành, như một đứa nhỏ phạm lỗi, Diệp Nha sửng sốt một chút: “Vậy ngươi ra ngoài đi!”

Nam nhân thánh thật trả lời: “Tối rồi, phải lên giường ngủ.”

”Ý ta là...ngươi…ngươi ra khỏi người ta đi!” Diệp Nha thở mạnh, nén giận nói.

Giọng nói tức giận của nàng làm cho nam nhân hoảng sợ, hắn lặng lẽ nhìn Diệp Nha, thấy khuôn mặt của nàng tái nhợt, hàm răng cắn chặt vào đôi môi phấn nộn, khóe mắt có chút đỏ hồng. Bộ dạng này của nàng càng làm hắn luyến tiếc không muốn rút ra, hắn cọ cọ lên người nàng làm nũng, nói ra một câu làm cho Diệp Nha vừa xấu hổ vừa giận dữ.

”Ta không ra! Nương tử, phía dưới của nàng hút chặt ta rất thoải mái, trách không được Đại Hoàng thường thường đuổi theo chó cái để đi vào!”

Trong đầu “rầm” một tiếng, Diệp Nha khiếp sợ không nói nên lời, nửa câu đầu của hắn làm nàng xấu hổ, nửa câu sau của hắn lại làm nàng choáng váng, loại chuyện này, ai lại lấy chó để so sánh bao giờ... Là do hắn quá hạ lưu, hay do đầu óc hắn có vấn đề vậy?

”A!”

Phân thân của nam nhân đang chôn trong cơ thể nàng bỗng nhiên bị kích thích từ từ trướng phồng lên, Diệp Nha nhịn không được phát ra một tiếng rên nhẹ, giãy giụa muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn giữ chặt không nhúc nhích được, muốn nâng chân lên đá hắn, lại bị hai chân của hắn kìm chặt, rõ ràng đây là cơ thể của nàng, thế mà vào giờ phút này nàng không có cách nào sai khiến nó được, tất cả cố gắng dãy dụa của nàng đều là vô ích.

Có lẽ bởi vì vừa rồi đã mất chút thời gian nói chuyện, nàng xem như được nghỉ tạm một lát, chỗ đó của nàng cũng dần thích ứng với vật cứng rắn của hắn, không còn khó chịu như trước, chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng trào ra một chút xuân thủy, ẩm ướt lối vào khô khốc của nàng, vật cứng rắn nóng rực theo xuân thủy của nàng nhanh chóng rút ra đâm vào, một nỗi khoái cảm không biết từ đâu lan khắp toàn thân, nàng dần dần không khống chế được bản thân, nhỏ tiếng rên rỉ.

Nàng cảm thấy rất khó chịu, không những hai tay bị đè chặt, bên dưới cũng bị nam nhân chèn ép thực sâu, nàng không còn chút sức lực để phản kháng nữa.

Nàng thử vặn vẹo thân mình, lại đổi lấy va chạm càng thêm mãnh liệt, cộng thêm một chút khoái cảm tê dại, cảm giác xa lạ này làm nàng không thể khống chế bản thân. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải nàng đã nhảy xuống hồ tự vẫn sao? Vì sao lại bị nam nhân này làm nhục? Vì sao hắn lại gọi nàng là nương tử?

Mấy vấn đề này rất nhanh đã biến mất bởi vì nam nhân trên người nàng cứ ra sức liên tục va chạm vào.

Ban đầu, nam nhân chỉ biết mù mờ thẳng tiến về phía trước thăm dò, khi đó Diệp Nha chưa tỉnh, nên nơi đó rất khó tiến vào làm phân thân của hắn bị kẹp chặt đau đớn. Tình cảnh bây giờ lại không giống như vậy, nơi đó của nàng đã dần trở nên ẩm ướt hơn, phân thân của hắn có thể thẳng tiến mà vào không gặp trở ngại, phản kháng của Diệp Nha càng khiến cho hắn cảm thấy kích thích, hắn kìm lòng không được thúc mạnh vào trong.

Hắn vô sự tự thông (không cần học cũng biết), lúc nhanh lúc chậm, trêu chọc khắp nơi, mỗi lần va chạm đều thẳng tiến vào nơi sâu nhất, đến khi chạm đến một viên thịt nhỏ hơi lồi ra nằm sâu trong mật động, nhè nhẹ run run hút mạnh phân thân hắn, làm trái tim hắn muốn nổ tung, không ngừng đụng mạnh vào nó... Mà mỗi lần hắn đụng vào điểm đó nàng lại rên lên một tiếng, nơi đó của nàng sẽ càng chặt chẽ bao vây lấy phân thân của hắn, chèn ép hắn, lúc bài xích lúc lại gắt gao bao bọc hắn, hắn say mê cảm giác run rẩy này, chuyển động càng lúc càng nhanh, miệng không ngừng gọi “Nương tử…Nương tử...”

Bị hắn đánh vào liên tiếp như vậy, tinh thần Diệp Nha sớm đã tan rã, thậm chí nàng còn không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

Giống như thuyền nhỏ bị sóng biển thổi quét, theo mưa gió đánh sâu vào bờ, lênh đênh trôi nổi không có chỗ dựa.

Nàng muốn vươn tay nắm lấy thứ gì đó, nhưng nam nhân lại nghĩ nàng muốn chạy trốn, liền nhấp mạnh một cái tiến thật sâu vào phía trong.

Diệp Nha đần độn, nàng thật sự không nhịn được, dù đã cắn chặt môi, cũng không thể ngăn chặn tiếng rên rỉ phát ra từ trong miệng hòa vào bóng đêm.

Nàng không ngừng cựa quậy nửa người trên, khẩn cầu nam nhân buông tha nàng, hoặc làm nhanh hơn, mau chóng chấm dứt mộng cảnh hoang đường này, mặc dù, nàng cũng không biết đến khi nào giấc mộng này mới kết thúc.

Trước khoái cảm xa lạ như vậy, nàng đã trầm luân vào nó.

Nam nhân dần dần phát hiện, khi hắn rút ra ngoài, nữ nhân sẽ rụt cơ thể lại một chút, khi hắn tiến vào, nàng lại chủ động đưa người ra nghênh đón hắn, trong phòng không ngừng phát ra tiếng thân thể va chạm. Hắn càng thêm hưng phấn, cúi đầu nhìn nàng, muốn nhìn xem nàng có thoải mái giống hắn hay không, lại nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch lên thở hổn hển, áo vải thô mở rộng, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng, dường như có vật đẫy đà nào đó cũng đung đưa theo từng cú va chạm chạm của hắn...

Hắn không biết đó là vật gì, hắn cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, hoàn toàn đắm chìm trong nỗi khoái cảm sung sướng này.

Không biết qua bao lâu, một cảm giác tê dại lan truyền khắp người nàng, nam nhân không kiềm chế được đẩy nhanh tốc độ.

Diệp Nha cảm thấy bản thân sắp bị hắn đẩy ngã xuống giường mất, trong lòng đang lo lắng khẩn trương bỗng bị hắn đụng một cái thật sâu vào... Ngón chân đều quắp lại.

Sau cơn kịch liệt, là một hồi thở dốc.

Toàn bộ cơ thể của nam nhân đều nằm trên người Diệp Nha, bàn tay ôm chặt thắt lưng nàng, phía dưới còn chôn chặt trong cơ thể nàng.

Diệp Nha chỉ cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung, mờ mịt không biết bản thân đang ở nơi nào.

Nam nhân nghiêng người, ngã xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào ngực, bàn tay thô ráp vói vào bên trong quần áo của nàng.

Cơ thể vừa mới bị chà đạp không chịu được sự trêu chọc, Diệp Nha không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ.

Nam nhân thử đưa tay thăm dò về phía trước, lúc đặt tay lên ngực nàng, giống như phát hiện được món đồ chơi vậy, kéo mạnh quần áo của nàng xuống, thò đầu vào nhìn.

Diệp Nha không còn chút sức lực nào, đành để mặc nam nhân tùy ý quan sát ngực mình.

Hai viên quả nhỏ xinh đứng thẳng trên một chỗ thịt đẫy đà, mềm mại, nam nhân tò mò lấy tay chỉ vào.

Diệp Nha giật mình, xoay người lại, xấu hổ rúc vào trong lòng nam nhân, hai luồng nhuyễn thịt run rẩy không ngừng cọ vào ngực hắn.

Bỗng nhiên nam nhân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, dưới thân lại dâng trào đứng lên. Phân thân thẳng tắp đặt giữa hai chân nàng.

”Nương tử, ta muốn đi vào nữa...” Giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn, bàn tay thô ráp lại đặt lên eo nhỏ của nàng.

Diệp Nha kinh hoảng, vội vàng đẩy tay hắn ra, nhưng nam nhân vừa mới hưởng qua cực độ khoái cảm như vậy làm sao chịu nổi, hắn áp lên người nàng một lần nữa, thân thể rắn chắc của hắn rất nặng, hắn chỉ dùng chút sức lực là có thể tách nàng ra, phản kháng yếu ớt của Diệp Nha vốn dĩ không đáng vào đâu, trong lúc còn đang khẩn trương sợ hãi đã bị hắn đẩy mạnh một cái tiến sâu vào.

”Nương tử…nương tử, nàng kẹp chặt ta như vậy rất thoải mái đó!” Nam nhân nói xong mấy lời cảm thán, liền rên lên vài tiếng rồi tập trung chuyển động thắt lưng ra vào nàng.

Diệp Nha khóc lóc cầu hắn buông tha, nhưng nam nhân chỉ biết không ngừng kêu nàng là nương tử, nương tử, dưới thân lại chưa từng dừng lại, tiếng khóc lóc cầu xin của nàng dần biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt, hòa vào tiếng thở dốc nặng nề của hắn dây dưa phát tán vào bóng đêm.

=-=-=-=-=Ta là đường phân cách phòng đông và phòng tây=-=-=-=-=

Tương phản với phòng tây mưa rền gió dữ, phòng đông lại im lặng dị thường, im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở.

Tiết Tùng và Tiết Bách ngủ trên giường đất ở phòng đông, cách phòng tây một khoảng khá xa.

Giọng nói đứt quãng kịch liệt ở phòng tây truyền đến làm hai người ngủ không yên, Tiết Bách buông sách xuống, từ từ ngước đầu lên, nhìn về phía đối diện.

Đêm mùa hè thời tiết nóng bức, hai người đều không đắp chăn, đại ca của hắn nằm cứng đờ như một khối thi thể.

Hắn không nhịn được được nhìn xuống phía dưới Tiết Tùng, quả nhiên phân thân của đại ca cũng đứng lên giống hắn.

Hắn không nhịn được mở miệng hỏi: “Đại ca, huynh cũng không ngủ được sao?”

”Ừ.”

Tiết Bách ngồi dậy, dựa lưng vào tường đất hỏi: “Đại ca, tại sao lại nhường nàng cho nhị ca? Huynh cưới nàng không phải tốt hơn sao?”

Lúc hắn trở về nhà, thấy phòng tây có một nữ nhân đang bất tỉnh, định vào xem một chút, lại bị đại ca ngăn cản. Hắn chỉ nghĩ đơn thuần là đại ca cứu cô nương đó, nhưng không ngờ đến buổi tối, đại ca lại bảo nhị ca qua bên đó ngủ. Tuy rằng đại ca có dặn dò nhị ca không được chạm vào cô nương đó, nhưng bây giờ... rõ ràng nhị ca đã làm chuyện đó với con gái nhà người ta rồi!

Tiết Tùng thực sự rất buồn phiền.

Hắn cũng không muốn Tiết Thụ ép buộc cô nương nhà người ta như vậy, hắn chỉ muốn để hai người ngủ chung một giường, nếu cô nương đó tỉnh lại cảm thấy danh tiết bị hao tổn, hắn sẽ bắt nhị đệ cưới nàng. Nếu nàng nhất quyết rời khỏi đây, hắn cũng không ép buộc nàng ở lại. Điều kiện trong nhà không tốt, không nhà nào nguyện ý gả nữ nhi cho hai đệ đệ của hắn, hôm nay hắn làm trái với lương tâm mình, phá lệ một lần tạo cơ hội cho nhị đệ, nhưng hắn thật sự không ngờ, nhị đệ ngốc của hắn lại biết mấy việc nam nữ này!

Động tĩnh ở phòng tây dường như càng ngày càng lớn, cũng không biết nàng có tự nguyện hay không... Cho dù là bị nhị đệ bắt buộc, hiện tại cũng không còn cách nào, chỉ hy vọng ngày mai sau khi tỉnh lại nàng sẽ không khóc nháo. Bọn hắn thực sự xin lỗi nàng... Hắn thề, hắn sẽ cố gắng kiếm tiền, không để nàng phải chịu ủy khuất, khiến nàng cam tâm tình nguyện đi theo Tiết Thụ!

”Đại ca?” Thật lâu không thấy tiếng trả lời, Tiết Bách lớn tiếng một chút.

Nhận thấy được tầm mắt của Tiết Bách, Tiết Tùng mặt tỉnh bơ khép chân lại, ngăn trở nơi nào đó mà hắn không khống chế được, giọng nói bình thản: “Đệ cũng biết nhị ca của đệ đầu óc không tốt, nên ta muốn chiếu cố đệ ấy nhiều một chút, đệ an tâm đọc sách, chờ một thời gian trong nhà có tiền, ta sẽ lo việc hôn sự cho đệ.” Hôn sự của nhị đệ xem như đã giải quyết xong, tam đệ mới mười sáu... Cũng may hắn thích đọc sách, năm sau có thể tham gia khoa cử thi tú tài, đến lúc đó sẽ có người coi trọng hắn.

Tiết Bách không nghĩ tới Tiết Tùng lại đem đề tài này kéo tới trên người hắn, bất đắc dĩ nói: “Đại ca, sao huynh lại nói mấy lời này, đệ chỉ muốn chuyên tâm đọc sách, huynh hãy lo cho lo hôn sự của mình trước đi!” Vì lo cho hai huynh đệ bọn họ, không biết đại ca đã trải qua bao nhiêu khổ cực, ngay cả đến việc lấy vợ của mình cũng xếp ra sau cùng, thật sự là làm cho người khác thấy khó chịu.

Tiết Tùng không thèm nhắc lại, yên lặng tính toán chuyện ngày mai.

Không biết đến ngày mai, nàng rốt cuộc có chịu ở lại hay không?

Trước/111Sau

Theo Dõi Bình Luận