Saved Font

Trước/258Sau

Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 137: Vô đề

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lại nói Chính Nam, ngắm trăng một lát cũng hết thấy thú vị, hắn quyết định tìm Vũ Tuyết phú bà hỏi thăm tình hình tu luyện của mấy đệ tử mới. Nói gì thì nói, quăng hết việc cho mọi người rồi bặt vô âm tín mấy ngày, về cũng không hỏi han lại thì quá mức.

Đi một vòng Lam Vân Tông cũng không thấy Vũ Tuyết phú bà đâu, ngược lại gặp thật nhiều cô gái mặc đồng phục đệ tử và tạp vụ Lam Vân Tông cúi đầu chào, Chính Nam đành phải hỏi đại một người: “Này, cô có thấy Đại sư tỉ ở đâu không?”

Cô gái kia lắp bắp nói: “Đại… đại sư huynh, Bạch… Bạch sư tỉ ở… ở trong phòng… phòng đối chiến.”

Chính Nam cười nói: “Làm gì run như vậy a, tôi cũng không có ăn thịt cô. Đưa tay ra cho tôi xem.”

Cô gái kia rụt rè đưa cánh tay ra cho Chính Nam, vẻ mặt đỏ hồng.

Đối với các cô, những người đệ tử tầng thấp nhất mà nói, Đại sư huynh chính là một người rất đáng ngưỡng mộ. Vì sao? Bởi vì không biết ai đó tung tin hành lang nói Đại sư huynh mới 18 tuổi đã đánh thắng Đại sư tỉ tu vi Không Minh trung kỳ, cũng có tin đồn nói Đại sư huynh mới là chân chính chưởng khống giả của tông môn,...

Hiện tại mặc dù bị hắn nắm chặt tay, cô gái này cũng không có chút nào cảm thấy bất nhã, ngược lại là cực kỳ sung sướng.

Thấp cổ bé họng nên luôn cảm thấy thua người khác một cái đầu a!

Chính Nam không biết cô gái nghĩ gì, hắn bắt mạch cho cô rồi dùng Bạch Nhãn quan sát kinh mạch một lát, nói: “Tu vi của cô không cao, không nên thức khuya như thế này nhiều, sẽ ảnh hưởng tới thể trạng. Để xem, cô đứng im.”

Chính Nam liên tục điểm vào các huyệt đạo trên người cô gái, mỗi lần đều truyền vào một lượng nhỏ nguyên khí giúp cô khơi thông và vững chắc kinh mạch. Sau khi điểm hơn chục cái, hắn nói: “Được rồi, bận bịu gì thì nhanh chóng hoàn thành rồi trở về ngủ ngon một giấc, sáng mai có thể sẽ có bất ngờ cho cô đấy. Tôi đi trước.”

Cô gái kia bị Chính Nam “sờ soạng” một vòng, mỗi chỗ bị hắn điểm còn tê rần rần rồi có một dòng nước ấm lan tỏa ra xung quanh khiến cô thoải mái rên rỉ.

Nhận ra mình thất thố, cô nhanh chóng bịt miệng mình rồi nhìn quanh. Phát hiện không có ai, cô thở vào một hơi rồi cúi đầu về phía Chính Nam rời đi, nói: “Cảm ơn Đại sư huynh!”

Chính Nam chỉ là giúp cô gái kia sớm chút đột phá một tiểu cảnh giới Luyện Thể Kỳ, không có gì để hắn lăn tăn trong lòng.

Đến phòng đối chiến, hắn cũng không gõ cửa mà cứ vậy đi vào mà không gây ra bất kỳ động tĩnh gì, bởi vì trận pháp nơi này là do chính hắn thiết lập.

Trong phòng, Vũ Tuyết phú bà không ở mà thay vào đó là Tú Anh phú bà và Ngọc Ngân phú bà đang cùng nhau tập luyện.

Để Chính Nam khá bất ngờ là Tú Anh phú bà lại không công kích đối thủ từ xa mà lại trực tiếp cận chiến với nhau. Hắn hứng thú đứng một bên nhìn.

“Cô và anh ấy ra ngoài mấy ngày có chuyện gì thế?” - Tú Anh phú bà dùng mu bàn tay gạt ra cú đấm thẳng của đối thủ, đồng thời nghiêng đầu tránh quyền phong, tay còn lại cũng không để rảnh mà đang làm ra động tác móc sườn.

Ngọc Ngân phú bà xoay tròn 180 độ tránh né đòn phản công, đồng thời cúi thấp người quét chân đối phương: “Cô muốn biết thì hỏi thẳng anh ấy đi, tôi không phải là người nhiều chuyện.”

Tú Anh phú bà không nói thêm mà co một chân lên để tránh qua cú đá quét của đối phương, đồng thời dùng sẵn đà của cú đấm móc trước đó để xoay người phản đòn một cú quay gió lái thẳng vào đầu của Ngọc Ngân phú bà.

Chính Nam cau mày, từ lúc hắn tới bây giờ chỉ qua có khoảng 5 giây nhưng đã nhìn thấy Tú Anh phú bà tấn công phần đầu của Ngọc Ngân phú bà hai lần rồi.

“Cô nàng này làm gì nóng nảy như vậy a?" - Hắn cũng không phải lo lắng sẽ xảy ra chấn thương mà là lo lắng hai người có khúc mắc trong lòng với nhau.

Giống như cảm nhận được tâm trạng có chút bực dọc của đối phương, Ngọc Ngân phú bà hoàn tất đòn quét cũng không có đứng dậy mà xoạc thẳng hai chân, đầu cúi thấp xuống để cú đá sượt qua tóc mình rồi vặn eo, nghiêng người, dùng một tay làm trụ để một chân tiếp tục tấn công chân trụ của Tú Anh phú bà, một chân đá chéo vào phần ngực.

Tú Anh phú bà bị bất ngờ, cô chỉ có thể dùng chân mới quét qua đầu đối phương làm trụ, lùi chân kia về sau một bước rồi bắt chéo hai tay trước ngực đỡ lấy cú đá chính diện.

Hai người bật ra hai đầu sân đấu, đang muốn tiếp tục xông lên thì Chính Nam lên tiếng: “Chăm chỉ quá nhỉ, nếu ai trong Akatsuki cũng chăm chỉ như thế này thì thật tốt a!”

Nghe được tiếng Chính Nam, hai người đều quay đầu về phía hắn. Tú Anh phú bà hỏi: “Đêm hôm anh không ngủ mà đi lòng vòng làm gì thế? Muốn hái hoa đêm đúng không?”

Chính Nam nhún vai nói: “Ngủ từ sáng tới giờ, không ngủ được nữa nên đi lòng vòng thôi. Hai người đêm không ngủ hay sao mà lại ở đây tập luyện thế?”

Ngọc Ngân phú bà nói: “Em cũng không ngủ được nên đi tìm anh tập luyện, lại vô tình gặp Hắc Vô Thường nên rủ cô ấy luôn.”

Chính Nam nhảy lên đài, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bất ngờ bị hai cô gái lao vào tấn công.

Không có chuẩn bị tâm lý nên Chính Nam hoàn toàn bị đè lên đánh, thế nhưng chỉ sau vài chiêu, lợi thế về khả năng quan sát và thân thủ đã giúp hắn dần lấy lại thế trận.

Hai vị phú bà phối hợp với nhau khá tệ, không có sự ăn ý cũng như chiến thuật cụ thể nào.

Ngọc Ngân phú bà thân thủ tốt hơn chỉ lo điên cuồng tấn công, để Tú Anh phú bà đau khổ chèo chống Chính Nam phản đòn. Kết quả không tới 100 chiêu, cô đã hoàn toàn bị Chính Nam phế bỏ, huyệt đạo trên người bị hắn phong kín.

Đến lúc này Ngọc Ngân phú bà nhận ra thì đã muộn, thân thủ cô mặc dù lợi hại nhưng trước đôi mắt như hack của Chính Nam cũng đã mất hết không còn lại chút gì.

Lại qua thêm gần 200 chiêu, cô cũng ngoan ngoãn nằm im một chỗ.

Chính Nam mặc dù thắng nhưng cũng không dễ dàng, chủ yếu là lúc bắt đầu hắn bị tấn công quá dồn dập, buộc phải làm ra nhiều tư thế khó để phòng ngự và tránh né nên tiêu hao thể năng rất nhiều.

Nhìn hai vị phú bà nằm ngay đơ trên mặt đất, Chính Nam cũng ngồi phịch xuống, thở hổn hển cằn nhằn: “Hai người làm gì vậy a, không nói một lời lại đánh lén anh?”

Tú Anh phú bà trừng mắt hắn: “Mau giải huyệt cho em, ở đó mà nói nhiều!”

Chính Nam biết Tú Anh phú bà không vui nên hắn cũng không giận cô, nhưng mà không có nghĩa là hắn sẽ không làm gì đó a.

Chậm rãi đi tới rồi ngồi xổm cạnh người đẹp, hắn tặc lưỡi nói: “Hừm, có vẻ như em không rõ vấn đề bây giờ a. Giải huyệt, nên giải huyệt nào trước đây? Ở đây, hay là ở đây?” - Nói, hai ngón tay hắn làm động tác điểm huyệt ngay phía trên hai “đỉnh núi” của cô, chỉ cần hạ xuống thêm 1 cm là sẽ đụng vào.

Tú Anh phú bà nhìn hai ngón tay Chính Nam quơ qua quơ lại trước ngực mình, trong lòng cô xảy ra đấu tranh dữ dội, nửa muốn hắn ấn xuống, nửa lại không.

Chính Nam thấy đối phương chỉ im lặng nhìn chòng chọc vào tay mình thì mất cả hứng, hắn nhanh chóng giải huyệt cho cô rồi tới giải huyệt cho Ngọc Ngân phú bà, miệng còn không quên căn dặn: “Này, đừng có lại đánh lén anh, nếu không không chỉ là điểm huyệt đơn giản như vậy đâu.”

Tú Anh phú bà thở phào một hơi nhưng trong lòng có một chút thất lạc khó hiểu. Cô xoa xoa mấy chỗ bị điểm huyệt, nói: “Ai dạy cho anh thủ pháp điểm huyệt vô lại này thế?”

Chính Nam cười nói: “Một người cũng vô lại hơn anh nhiều.” - Tranh thủ Trang phú bà không có ở đây để nói xấu một lần.

Chờ hai người khôi phục thể lực, Chính Nam hỏi: “Hắc Vô Thường, mấy ngày nay mọi chuyện trong tông môn đều ổn chứ?

Nói tới chính sự, Tú Anh phú bà cũng nghiêm túc lên: “Theo Bạch Hổ đề nghị thì 22 người mới được chia thành hai đội, cứ mỗi tuần sẽ tiến thành tỉ đấu nhỏ một lần. Hình thức tỉ đấu có hai loại là so tu vi và so thực lực.

Tu vi thì cứ vậy đo thôi, không có gì đặc biệt.

Còn thực lực thì do các cô ấy mới tu luyện, không biết chiến đấu nên chúng em yêu cầu nâng tạ đá là được.

Anh có ý kiến gì thêm không?"

Chính Nam vuốt cằm: "Thi đấu kích thích tu luyện a, hình thức khuyến khích không sai. Nội dung không có gì phức tạp nên anh để mọi người toàn quyền quyết định, nói cho anh biết nội dung cụ thể cuối cùng là được."

Tú Anh phú bà gật đầu. Cô nói thêm: "Bởi vì các cô ấy đều còn ở Luyện Thể kỳ nên phần thưởng cá nhân cho người thắng trận đơn chiến là một viên hoàn mỹ Thối Thể Đan. Phần thưởng cho đội thắng cuộc…”

Nói tới đây Tú Anh phú bà bỗng có chút ngập ngừng

...

Trước/258Sau

Theo Dõi Bình Luận