Saved Font

Trước/18Sau

Tiêu Dao Giang Hồ.

Chương 3: Tìm Hiểu Cuộc Sống Mới Và Lập Uy.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Từ vui mừng bước ra thì thấy có chút mệt mỏi, cả đêm không ngủ, chưa ăn gì lại là vừa khỏi bệnh nặng, chút giày vò này đối với nàng kiếp trước thì không thành vấn đề nhưng cơ thể này lại có nha, đạt đến cực hạn rồi, không ăn không ngủ chút nữa thì thật đi qua quỷ môn quan. Nghĩ thế liền nói lớn với nô tỳ canh cửa bên ngoài:

" Đi ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn cho ta, khi nào xong thì kêu ta dậy".

Nói xong nhắm mắt ngủ luôn.

Lần nữa thức dậy đã là 2 canh giờ sau, nàng là bị đói mà thức dậy, đi ra ngoài không một bóng người. Khẽ nhíu mày, đám nô tài canh cửa ở đây đâu? Thay một bộ y phục thoải mái rồi lê bước đến ngự thiện phòng, có một nha đầu đang khóc thút thít gần đó, chẳng phải Tâm nhi thiếp thân nha hoàn của nàng sao?

" Tâm nhi, sao ngươi lại khóc?"

" Chủ tử, bọn họ khi dễ người quá đáng, không chịu cấp thức ăn cho chúng ta".

Hửm, lại có chuyện này, vị hoàng tử yếu đuối nhất hoàng thất, bị nô tài khi dễ này cũng không phải hư danh nha.

" Đi theo ta".

Tâm nhi có chút hoảng hốt, từ khi nào mà chủ tử lại mạnh mẽ thế này? Trước đây chẳng phải nói 'Tâm nhi tỷ, bỏ đi, chúng ta đi thôi'. Nghĩ thì nghĩ nhưng vẫn lê bước theo sau Tiêu Vân Tiếu.

Đi vào ngự thiện phòng, nàng khẽ 'đá nhẹ' vào cái cửa làm bản lề cửa rớt ra một cái dọa tất cả người trong đây hú hồn.

" Chủ sự đâu, kêu hắn ra đây".

Một tên thái giám trong hống hách đứng ra khiêu khiêu cái đầu nói chuyện với nàng:

" Ai u, chẳng phải là Tứ hoàng tử đây sao, ngài không đi ngắm hồ sao lại ngự giá đến đây thế này?"

Tên thái giám này là tâm phúc của Tương thục phi, Tiểu Tín Tử.Nàng bỗng quát lên một tiếng:

" To gan, nhìn thấy hoàng tử mà lại không quỳ, còn dám ăn nói xấc xược, ngươi đáng tội gì?"

Làm quân nhân lại ở tầng lãnh đạo cấp cao như nàng, nếu không có chút khí thế thì làm sao mà trị kẻ dưới ?

Người trong phòng thoáng chút ngẩn ngơ, này là Tứ hoàng tử sao? Không phải giả mạo chứ hả?

Lúc này thì quản sự đi đến.

" Tứ hoàng tử tha tội, tứ hoàng tử tha tội, đừng để bọn nô tài đó ảnh hưởng đến tâm tình của ngài a".

Ông ta trước khi đến đã nghe nói chuyện hôm qua, tứ hoàng tử bỗng dưng thông suốt, được hoàng thượng ưu ái nhiều. Lại còn lén lút đứng ngoài nghe lén liền tin tưởng đây điều là thật. Hoàng tử mà, dù có ngốc, có vô dụng thì người ta vẫn là con của rồng, bọn hắn chỉ là nô tài, cái đầu này thật sự muốn giữ lại xài lâu một chút.

" Chịu vào? Bản hoàng tử còn tưởng ngươi muốn núp lâu một chút".

Từ lúc hắn đến nàng đã biết, đả thông kinh mạch là gì? là toàn bộ kinh mạch trên cơ thể đều thông suốt, tai nghe trăm dặm cũng không thành vấn đề.

Chủ sự liền hốt quản quỳ xuốn:

" Tứ hoàng tử thứ tội a".

" Hừ, tội ngươi nhỏ bản hoàng tử không nói, chỉ có điều người ở đây tội không nhỏ a".

Lúc này người ở đây điều triệt để kinh ngạc rồi, vị tứ hoàng tử này bỗng nhiên minh mẫn bất thường chưa nói, ngay cả chủ sự tổng quản ở đây đều bất thường, này là sao? chẳng lẽ Tứ hoàng tử có cái gì đó khiến mọi người kiên dè.

" Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với tứ hoàng tử".

Mọi người thất kinh quỳ xuống, chỉ có tiểu Tín tử vẫn đứng đó, hắn tuy có chút sợ hãi nhưng luôn nghĩ mình là người của Tương Thục Phi vị hoàng tử này sẽ không dám làm gì mình.

Nàng nhướng mày, còn không quỳ? Lúc trước hắn khi dễ Tiêu Vân Tiếu không ít, cái này coi như nàng thay Tiêu Vân Tiếu báo chút thù đi. Bước đến, tụ lực ở chân hướng về hắn đá một phát, nàng thề là nàng dùng lực vô cùng vô nhẹ a, thế nhưng tên Tiểu Tín Tử này lại bay thẳng vào vách tường, nhắm mắt , xỉu. Lúc này đừng nói người trong phòng, ngay cả người xung quanh bu đến xem cũng đều thất kinh rồi, nàng nghe hai tiếng bước chân khác người, một tiếng dồn dập chắc là về báo cáo với thục phi, còn một tiếng vô cùng nhẹ nhàng, ha, không lầm thì chính là ám vệ mà lão cha hoàng đế phái đến bảo vệ thân xác này đi.

" Lần này bản hoàng tử tha tội, các người mau chuẩn bị thức ăn cho bản hoàng tử, trong vòng nửa canh giờ thì đưa đến Hoan Nhạc cung của ta, chậm trễ thì nợ mới cũ tính luôn một lần".

Nói xong hênh hoang đi về tẩm cung của mình ngủ bù. Bỏ lại những sự kinh sợ phía sau.

----Ngự thư phòng------

Hoàng đế bỗng nhiên nhảy dựng từ trên long ngai.

" Ngươi nói cái gì? Tứ nhi thật sự làm vậy?"

Một người mặc đồ đen toàn thân cuối đầu nói:

" Vâng thưa hoàng thượng, tứ hoàng tử không chỉ tính khí có chút thay đổi, mà bỗng nhiên sức lực cuarg thay đổi, một phát đá bay thái giám của Tương Thục phi".

" Sức lực bỗng nhiên bộc phát? Thái giám của Tương Thục phi? Ngươi nói rõ mọi chuyện xem nào"

Vị hắc y nhân kể tất cả mọi chuyện từ lúc nàng thức dậy lần đầu đến lúc đi ngự thiện phòng rồi về. Hoàng thượng lúc này không phải vẻ mặt vui mừng nữa là là có chút nghiền ngẫm, nghi ngờ.

" Người ở bên cạnh tứ nhi 2 năm rồi, ngươi nói xem tứ nhi có phải giả mạo không?"

" Thưa hoàng thượng, nhìn bề ngoài thì không phải là giả, nhưng cũng không biết có vị cao thủ dịch dung nào trà trộn vào không".

Hoàng thượng nói:

" Ngươi về đi, theo sát xem đó thật là lão tứ hay là có cao thủ dịch dung".

" Tuân lệnh".

Nói xong thoăn thoắt biến mất.

Hoàng đế thoáng chốc vẻ mặt âm trầm, đôi mắt tràn đầy sát khí.

" Nếu có người dám thương tổn con trai ta, ta tuyệt đối để hắn sống không bằng chết"

Bỗng hoàng đế nói với khoảng không:

" Hắc Vân, ngươi điều động nhân thủ giám sát phủ Tương Vương, xem hắn dạo này giao du với nhân thủ giang hồ nào, nếu phát hiện người nào lạ mặt hay kì quái bên cạnh hắn thì báo cho trẫm".

Một tiếng "dạ" vang lên, không gian xung quanh khôi phục sự yên tĩnh như chưa từng có người xuất hiện.

---------------

(Lúc này kêu nữ chính tên gọi Vân Tiếu nha).

Vân Tiếu về phòng nằm nghỉ, quả thật nửa canh giờ sau ngự thiện phòng đưa thức ăn đến, lúc này đâu còn dám qua loa, thức ăn đưa đến thật muôn màu muôn vẻ. Nàng tao nhã ăn nhưng lại như cơn lũ quét qua, thoáng chốc thức ăn bay mất, nàng sức ăn rất lớn thêm nữa vì bị đói nên ăn bốn chén cơm chỉ thấy vừa hơi no no.

Ăn xong kêu nha hoàn chuẩn bị nước tắm.

Ngâm mình trong bồn nước cũng dễ chịu quá đi, rõ ràng biến thành một nam tử thế mà màu da lại chẳng bị thay đổi, vừa trắng vừa mềm, kiếp trước nàng tuy sống giống đàn ông nhưng không từng bị biến đổi, thế mà thua xa cơ thể này, thật là gen di truyền a.

Khoác lên mình một bộ cẩm bào màu trắng, kêu Tâm nhi cột tóc lên, lúc này đúng là thực đầy sức sống, đúng tiêu chuẩn quý sờ tộc.

" Tâm nhi, đi thôi, thôi bản cung đi dạo".

Tâm nhi nhìn Tiêu Vân Dao có chút ngơ ngác, lúc trước nàng tuy biết tứ hoàng tứ rất đẹp, nhưng lúc đó hoàng tử luôn ngơ ngác, bây giờ tứ hoàng tứ mình đầy khí phái, hoàng toàn phô diễn nét đẹp của người, đúng là gen của mĩ nhân a, quá soái rồi.

" Tâm nhi, đi thôi".

" A a đi đi thôi".

Tâm nhi hồi thần về, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, nhiệm vụ quý phi giao cho ta là bảo vệ chủ tử chứ không phải bò lên giường chủ tử, phải bình tĩnh đối mặt với khuôn mặt này a.

Tiêu Vân Tiếu đi phía trước nhưng lại luôn để ý Tâm nhi đi phía sau, nô tỳ này cước bộ nhẹ nhàng, hành động cơ thể luôn lưu loát, người mẫu phi để lại hầu hạ Tiêu Vân Tiếu có thể vô dụng sao? Chắc là biết chút võ công.

Đi một chút thì ra khỏi ngự hoa viên nhưng Tiêu Vân Tiếu cước bộ vẫn hướng về phía trước, Tâm nhi có chút kinh ngạc, ra khỏi địa phận sinh hoạt thường ngày rồi. Bỗng nhiên nghe phía trước nói:

" Tâm nhi, trường đua ngựa ở đâu?"

Tâm nhi hoàn hồn thưa:

" Bẩm chủ tử, nếu là trường đua luyện tập thì phải đến Quốc tự giám".

Quốc tự giám? Chẳng phải nơi con cháu quý tộc học sao? Tiêu Vân Tiếu bởi vì trí thông minh hạn chế nên từ lâu đã không đến đó nữa. Nhưng không do dự, nàng đi thẳng đến Quốc tự giám, Tâm nhi đành nối gót theo sao.

Lúc nàng đến là buổi trưa, lúc này bọn quần là áo lụa đó đang nghỉ ngơi, vui chơi nhảy nhót khắp nơi, thấy nàng đến có vài tên đứng ra khiêu khích.

" Quý hóa quá, tứ hoàng tử đến đây chơi à?".

Người mới nói chuyện là Tống Thường Lưu, nhi tử của Tống đại tướng quân, từ nhỏ yêu thích võ nghệ, 15 tuổi nhưng đã nổi danh một trong Tứ đại tài tử kinh thành, hắn ghét nhất chính là loại nam nhân nhưng lại yếu đuối nhu nhược như Tiêu Vân Tiếu nên từng không ít lần châm chọc, nhưng hắn cũng không làm gì bất lợi, hắn khinh thường việc ăn hiếp kẻ yếu.

" Đúng vậy, ta là đến chơi".

Nhất thời lời nói của Tống Thường Lưu nghẹn một bụng, người ta đã thừa nhận đến đây chơi rồi, hắn còn nói được cái gì?

" Tứ đệ đây là muốn chơi cái gì?"

Người nói đúng là Tiêu Vân Phong, tam ca sinh trước một ngày của Tiêu Vân Tiếu.

" Ta muốn học cưỡi ngựa".

Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười, vị hoàng tử yếu đuối nhất hoàng gia này lại muốn học cưỡi ngựa? Cười chết người ta rồi.

" Ta nói này Tứ hoàng tử người không ở trong Hoan Nhạc cung của ngươi, chạy ra đây làm trò hề làm gì?".

Đỗ Đạt Nhân tiểu như tử của Đỗ Thượng Thư vừa nói xong quanh càng buồn cười lên nữa.

Tốn thời gian với đám hài tử này quá, nghĩ thế nàng liền mặc kệ bọn chúng đi tìm trường đua ngựa, Quốc tự giám cấm nô tài vào hầu hạ nên trong đây hoàn toàn không có một tên nào xuất thân thấp kém cả.

Bọn tam hoàng tử thấy nàng xách đít đi không thèm quan tâm bọn hắn nói chuyện thì có chút xanh mặt, cái này là cho bọn hắn một cái tát a, làm rớt cả mặt mũi rồi nhưng làm gì đây, người ta không muốn nói chuyện chẳng lẻ muốn bọn hắn đi theo tên đó nói? Bỏ đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng bọn hắn có chút tò mò, cái tên bị bệnh yếu đuối này làm sao cưỡi ngựa đâu?

Thế là hôm nay trường đua ngựa bỗng nhiên vô cùng đông vui, hơn một nửa quốc tử giám đều tụ họp đến đây xem trò hề của Tứ hoàng tử.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận