Saved Font

Trước/44Sau

Tiểu Hồ Ly Của Vương Tổng

Chương 40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vài tháng sau.

Vương Hạo Thần vẫn kế bên cạnh cô, mọi chuyện ở công ty đều được hoãn một thời gian, cho đến khi tất cả đều ổn định.

Sau khi tỉnh dậy Nguyệt Uyển Nhi thật sự có một chút khác lạ, dù sự thay đổi này rất nhỏ này nhưng hắn rất nhại bén nhận ra được.

Có thể nói những tháng vừa qua sau khi cô tỉnh lại rất yên bình, họ như trở về như lúc đầu.

Nhưng giữa hai người như bị một bức tường ngăn cách chính giữa, chỉ cần vượt qua mới có thể đến được với đối phương.

Vương Hạo Thần bước vào phòng bệnh đem theo một chút đồ ăn cô thích, nhưng không thấy cô đâu cả chỉ là cái giường trắng trống không, gió từ cửa sổ được mở, tấm màn che bay nhẹ nhàng.

"Reng reng" điện thoại trong túi quần hắn reo lên

"Alo?"

"Anh hãy đến đây đi, nơi cánh đồng vàng, một bụi tre xanh đứng đơn côi"

Hắn liền có dự cảm chẳng lành bóp mạnh điện thoại trong tay

"Nguyệt Uyển Nhi. Anh cảnh cáo em làm điều dại dột"

Cô nở một nụ cười nhẹ

"Không đâu, anh mau đến đây"

Giọng cô rất nhẹ, không gánh nặng nào, như là buông bỏ...

Vương Hạo Thần chạy về nhà, lấy máy bay riêng tư một mình bay đến cánh đồng vàng ấy.

Tại đây, từ đằng sau lưng hắn thấy cô một thần mềm dịu trong bộ quần áo trắng.

Nguyệt Uyển Nhi biết được hắn đã đến, trên môi vẫn là nụ cười ấy, ánh mắt nhìn hắn dịu dàng trìu mến.

"Uyển Nhi"

"Bao nhiêu năm rồi nhỉ?"

"...đúng 1000 năm"

"Thời gian trôi nhanh thật...Mới đây chúng ta còn tại nơi đây—"

"Em đừng nhắc đến nữa" hắn mím môi, bước đến gần

"Đừng đến gần đây" cô nói, đôi mắt cũng trở nên nghiêm nghị hơn

Vương Hạo Thần thâm trầm nhìn cô, cảm thấy được không khí nơi này quả thật rất khác lạ

"Em sẽ từ bỏ để anh được hạnh phúc" cô nói

"Em vạn lần cũng đừng nghĩ đến chuyện này" hắn không nghĩ ngợi bước đến gần thì đúng lúc đó quanh cô ẩn ẩn hiện hiện một đám lửa, dần dần bốc cháy lớn

"Cẩn thận Uyển Nhi" hắn chạy đến

Ngay lúc đó từ trong rừng bay đến một mũi tên tẩm độc, cô nhìn thấy thế không tránh khỏi chấn động cố vượt kết giới để lao vào hắn.

Vương Hạo Thần nhanh hơn một bước né nhưng lần này thêm 10 mũi tên đều tẩm độc bay với tốc độ cực nhanh hướng về phía hắn

Nguyệt Uyển Nhi sử dụng ít phép thuật ít ỏi vì vừa bị phong ấn mà cản lại nhưng chỉ làm giảm đi tốc độ của nó bay đi hướng khác.

Hắn trúng xước qua vai, nhíu mày vì chất độc thấm nhanh chóng

"Nguyệt Uyển Nhi. Cả hai đời đều phản bội gia tộc bao che cho sát nhân" một ông cụ cùng một bà lão bước ra

Họ là ông bà của cô

"Không phải hai người đã hứa không làm tổn thương anh ấy hay sao?"

"Hừ" ông hừ lạnh

Hắn nhếch khoé môi cười lạnh một tay phá vỡ kết giới ôm cô vào lòng

"Anh buông ra"

Đừng để mắc mưu!

"Nợ máu phải trả bằng máu" Bà nói

"Vậy sao?" Hắn cười

"Chuyện năm xưa chỉ có ba chúng ta là rõ nhất"

Hắn đã từ lâu đã nghi ngờ, từ những mảnh ký ức rời rạng dần được ghép lại ở quá khứ

Chỗ mờ đi, chỗ rất đậm màu

Chẳng hạn như cô trong tim hắn, ngàn đời vẫn không thay đổi.

Nguyệt Uyển Nhi nhìn hắn.

"Ọc" cô bỗng nôn ra ngụm máu tươi

"Uyển Nhi" hắn chấn kinh đỡ cô đang dần xụi lơ

"Đó là cái giá phải trả cho sự phản bội gia tộc" hai người họ cười man rợ.

Trên trời mây đen kéo đến mù mịt

"Em đến lúc phải đi rồi" cô cười nhẹ

"Anh không cần phải lo, như em đã nói. Em sẽ từ bỏ tất cả để anh hạnh phúc"

"Độc tán Ngũ Nhan" hắn lạnh lẽo, đôi mắt hổ phách hung ác

"Đúng vậy" Ông ta cười

"Cô ấy là cháu của các người!"

Độc tán Ngũ Nhan...

Đây là loại độc tán ngàn năm về trước, theo sử ghi chỉ có một loại thảo dược.

Mà nó ở ngay tại đây

"Muộn rồi" Bà ta nói

"Độc tán này sẽ phát huy hết tác dụng của nó ngay sau khi uống vào. Chỉ cần đủ 1 tiếng người đó sẽ tan xương nát thịt. Dòi từ người sẽ lúc nhúc bò ra. Tiêu tan lục phủ ngũ tạng"

"Câm miệng" hắn bế cô lên nhìn xuống vách núi

"Đó là do Nguyệt Uyển Nhi chọn lấy kết cục này. Lẽ ra cậu nên cảm ơn nó từ bỏ cuộc đời này để dâng cho cậu"

"Ọc" cô một ngụm đỏ tươi, đau quá.

Tiếng nói cùng dần mất đi, độc dược lan quá nhanh dừng lại một chút vì sự che chở của hắn.

Chứng tỏ đây là loại rất mạnh

Chết tiệt

"Nói lời tạm biệt đi..."

"Và ngươi cũng nói tạm biệt với thế gian này luôn đi!" Ông ta nhấc thanh kiếm lên như điên cuồng khát máu chạy đến hắn

Vương Hạo Thần cười lạnh, cảm nhận được sự sống của cô đang yếu dần đan chống chội

"Em gắng lên"

Hắn đang sự dụng sức lực của hắn để ngăn chặn đi độc dược kia lan ra đến tim.

"Chết đi!!!" Ông ta hét lớn

"Ọc"

Không tiếng động, không âm thanh, nhanh như chớp là

Hắc La Duật Thần hắn.

Một tay hắn lôi ra lục phủ ngủ tạng của ông ta, trái tim vẫn còn đập, gan phổi ruột non ruột già nhuốm máu

Ông ta như kinh hoàng mở to mắt, trời cũng bắt đầu nhỏ giọt

Người đàn bà kia cũng không khỏi chấn kinh, bước chân đã không còn vững vàng run rẩy lui về sau

Hắn nhìn đến bà ta, cười lạnh lẽo

"Năm đó, đêm trung thu tại Án Vân Chấn cả hai người đã lấy cắp đi Bích Lam khỏi quỹ đạo, thứ đó bảo vệ gia tộc Hồ Ly.

Cũng chính các người đã xuống tay tiêu diệt tất cả.

Nhưng các người giữ lại Uyển Nhi, vì chỉ còn một chiếc đuôi nữa. Các người sẽ tu thành chính quả"

"Ngươi...ngươi" bà ta run rẩy tím tái mặt mày

"Ngươi nói xằng bậy!!"

"Ngươi!—"

"RẦM"

Hàng loạt tiếng sấm sét đánh thẳng xuống bà ta.

Thân người cháy đen, đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng

Vương Hạo Thần nhấc chân đạp lên quả tim còn đang đập của người đàn ông dưới chân.

Vô cảm từ xa móc lấy trái tim bà ta bốp nát

Mọi chuyện đã chấm dứt.

Và cả sinh mạng của người hắn yêu cũng đã dập tắt.

Hắn đứng bơ phờ giữa trời mưa u ám, một giọt nước mắt máu tràn ra từ mắt, hắn mím chặt môi quỳ xuống nền lạnh giá, bụi tre xanh đung đưa trong mưa

Giang Nghiêm và Giang Tần bỗng đồng loạt quỳ xuống.

"AAAAAAA" hắn hét lên đau thương

Sấm sét rầm vang khắp trời.

Trước/44Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Đạo Cuồng Tôn