Saved Font

Trước/44Sau

Tiểu Hồ Ly Của Vương Tổng

Chương 42: Kết Thúc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nguyệt Uyển Nhi diện một chiếc váy caro mát mẻ thích hợp cho mùa hè nóng nực, cô bế Trôi Nước trên tay đang thiếp ngủ

"Ring" điện thoại reo len

"Alo?"

"Anh Tần Lãng đây, xin lỗi em..."

"Có chuyện gì vậy?"

"Chuyện là...công ty có một vài trục trặc vì thương lượng xuất nhập khẩu mặt hàng phía Việt Nam. Bây giờ anh phải bay sang đấy một chuyến..."

"À, công việc vẫn quan trọng hơn hết. Không sao đâu?" Cô cười nhẹ nhìn đường phố tấp nập phía dưới

"Được rồi, sau khi anh trở lại sẽ đền bù cho em"

Nguyệt Uyển Nhi bật cười xua tay "Không cần đâu"

"Sớm hoàn thành rồi trở về là được rồi"

"Ừ, Bye em"

"Bye"

Cô sắp xếp xong công chuyện như dự định sẽ dạo quanh nơi này một lúc, Trôi Nước như bị đánh thứ giờ đã tỉnh táo hẵng

"Đi đi" cậu non nớt nói

"Trôi Nước Ngoan" cô thả cậu xuống sau đó nắm bàn tay nhỏ bé kia.

Lát sau:

Đường phố vẫn không có gì thay đổi ngược lại còn tấp nập hơn lúc trước, thật ra nơi này còn là một sự lo lắng của cô. Nhưng sau khi được Tần Lãng cứu cô đã phát hiện ra mình mang thai con của hắn. Trốn đi ba năm, khoảng thời gian này không ngắn cũng không dài. Có lẽ hắn sống rất tốt đi, cũng có thể hắn cũng có người mới. Nghĩ đến đây tim cô có chút nhói.

Nguyệt Uyển Nhi lắc mạnh đầu, nghiệt duyên lúc trước đã được huỷ bỏ, hắn và cô đã không còn lại gì. Cô chọn cách chia ly đó cũng có lý do riêng mình, sau khi mọi chuyện kết thúc thì duyên của cô và hắn cũng không còn nợ nhau thứ gì nữa rồi.

Chuyến đi lần này cô trở lại thật sự là vì công việc chứ không phải tình yêu, cô đã cố gắng chôn nó nhưng nào biết được nó sẽ mãi hiện hữu.

Nguyệt Uyển Nhi khẽ cười nhẹ ôm Trôi Nước vào lòng nâng niu khẽ nói

"Có con là đủ rồi"

Dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ, cô ngồi trên băng ghế nơi họ đã từng gặp nhau, trên môi thoáng một nụ cười nhung nhớ. Từng hình ảnh như một thước phim được chiếu lại rõ nét.

Một tiệm tạp hoá gần đó bỗng vang lên một tiếng hát, lời bài hát đó sao lại da diết đến thế. Cô ngẩn một hồi mất hồn nhìn bầu trời bao la phía trước, tiếng hát cất lên nhẹ nhàng lặng đọng

"Dẫu đã nhắm chặt đôi mắt

Em vẫn hoài nghĩ đến nụ cười của anh

Để rồi chẳng cách nào chợp mắt được...

Em chỉ nhìn thấy anh

Như thể em đang chìm đắm trong một giấc mộng đẹp

Trước khi em nhận ra mình đã đến bên anh tự lúc nào

...

Có lẽ trái tim này đã lỡ trao trọn tình yêu này cho anh

Dẫu em có lùi lạo phía sau thì trái tim này

Lại tiếp tục gần bên anh thêm chút nữa"

Cô gục mặt xuống, từng giọt nước mắt trực trào. Trôi Nước bên cạnh nghi ngờ đưa mắt nhìn mama của mình, bàn tay nhỏ nhắn khẽ khều khều cô

"Mama?"

"Mama không sao đâu" cô nói, không biết là đang nói cho cậu hay tự nhủ cho bản thân mình nữa.

Trôi Nước lặng im đến khi thấy một cái bóng rất lớn đổ trước mặt mình, cậu từ từ ngước lên đập vào mắt là một người đàn ông rất cao lớn.

Người này?

"Mama?" Cậu bé lắc lắc tay cô, trong lòng có chút sợ sệt nhìn người đàn ông kia rồi xoay sang mama mình

"Bảo bối ngoan" cô sực tỉnh vội lau đi những giọt nước mắt của mình xoay sang bế cậu vào lòng, lúc này cô vẫn chưa để ý đến người kia.

Nguyệt Uyển Nhi đứng dậy vẫn cuối gầm đầu rời đi, không hề quan tâm đến đôi giày bóng loáng đứng trước mặt.

"Đứng lại" một giọng nói trầm ấm có chút như muốn khóc vang lên

Cô căng cứng người, tại sao lại quen thuộc đến vậy?

Đúng vậy....

Vương Hạo Thần bước đến gần cô, con ngươi màu hổ phách có chút kích động nhìn đỉnh đầu nhỏ nhắn của cô gái này.

"Uyển Nhi?"

1 giây

2 giây

...

1 phút trôi qua, nụ cười có có chút cứng ngắt ngước đầu lên

Giây phút đó cả hai trái tim như ngừng đập, trong mắt chỉ có hình bóng của nhau, mờ mờ ảo ảo

"Có chuyện gì không ạ?" Cô khẽ hỏi, trên môi là nụ cười xa lạ

"Em...là Uyển Nhi?" Hắn trầm thấp nói

"À...anh nhận nhầm người rồi" cô cười cười sau đó định lòng nhanh chóng rời đi mặc dù tim đang đập loạn xạ

Là hắn.

Nguyệt Uyển Nhi là người duy nhất hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này, giây phút đó chạm mắt hắn, mọi ký ức như một cơn sóng vỗ tràn về.

Hắn tại sao lại gầy đến vậy.

"Em đừng đùa nữa" hắn hét lớn, xảy nhanh bước chân chạy đến ôm cô vẫn còn hoảng loạn vào lòng

Trôi Nước bỗng tỏ ra chán ghét nhìn người đàn ông không rõ lai lịch này.

"Anh anh buông tôi ra. Tôi đã bảo là anh nhận nhầm người rồi mà"

"3 năm qua, không có chuyện gì là anh không biết" hắn mím khoé môi ôm thân thể nhỏ bé mà hắn nhung nhớ mỗi phút mỗi giây này.

3 năm qua sau khi chôn thì hắn đã phát hiện ra một điều kỳ lạ này, sau khi điều tra tận rõ nguồn gốc hắn như thất thần sau đó đau đớn một thời gian.

Nhưng hắn cắn răng chấp nhận để cô rời đi một thời gian, nhưng dĩ nhiên hắn sẽ luôn theo dõi cô.

Khi biết cô còn sống hắn rất vui mừng, rất muốn chạy đến đóng gói cô đem về nhưng...hắn nhận ra mình quá ích kỷ.

Đến cuối cùng

Mọi chuyện, không qua được hắn.

"BÙM" pháo bông vang lên, một hang người cầm trên tay một cái giỏ trang trí đầy hoa hồng

Trong khi cô vẫn đang ngơ ngác thì hắn bỗng dưng quỳ một chân xuống, chất giọng ấm áp trầm thấp sâu lắng chạm đến nơi sâu thẳm nhất tim cô

"Uyển Nhi, trải qua ngàn năm rời xa nhau. Vì duyên phận chúng ta đã gặp lại. Lần này anh không muốn phải đợi thêm nữa...Uyển Nhi, em gả cho anh nhé?"

Thời gian ngừng lại mãi ở khoảnh khắc này, cô lặng thinh nhìn hắn, nước mắt rơi xuống vì hạnh phúc.

Rất lâu sau

Cô khẽ nói

"Được"

Hoá ra, không phải là cô ngừng yêu mà chỉ là tình cảm này đã nằm sâu thẳm trong tim cô. Đến khi gặp lại hắn thì mới nhận ra rằng cô yêu hắn đến nhường nào.

Hắn vui sướng, trên khuôn mặt đẹp đẽ hơi gầy nở một nụ cười hiếm có hạnh phúc. Dịu dàng vụng về mang nhẫn cho cô rồi từ từ trao một nụ hôn ngọt ngào dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Siết chặt lấy cô vào lòng thật âu yếm.

"Anh Yêu Em, Uyển Nhi"

"Em cũng yêu anh"

Trôi Nước ngẩn ngơ nhìn hai người căn bản không hiểu họ đang nói gì, môi trề xuống phồng má vô cùng đáng yêu sao đó oà khóc

Nguyệt Uyển Nhi vội đẩy hắn ra, người đàn ông nào đó dĩ nhiên rất không hài lòng với đứa nhóc này.

Trong thời gian 3 năm này, hắn biết sự hiện diện của cậu. Hắn rất hạnh phúc khi cô sinh con cho hắn nhưng sự hạnh phúc đó liền bị dập tắt khi biết được rằng ranh con này đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho cô.

"Ông là ai?"

"Baba của con" hắn lạnh lùng

"Ứ...phải" cậu nhăn mày nũng nịu xoay sang mama

"Đến đây" chưa kịp để cô cứu đứa nhóc này hắn nhanh chóng xách cậu sang mình trừng mắt

"Ta là ba của con, nếu không tin có thể kiểm nghiệm DNA. Còn nữa...

"Mama là của baba" chứng kiến cái cảnh hai người thân thiết đến thế hắn thật sự ghen tị đến phát điên rồi.

Lần này phải trừng phạt đứa nhóc này!

Nguyệt Uyển Nhi bỗng bật cười, hắn ngước lên từ khuôn mặt lạnh băng chuyển thành ấm áp như mùa xuân kéo cô vào lòng ôm thật chặt.

Hạnh phúc bắt đầu từ đây...!

[End]

Trước/44Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Việt Cuồng Bạo Thăng Cấp