Saved Font

Trước/86Sau

Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 43: Cũng Quá Bắt Nạt Người Rồi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đỗ Tam Nương nói: "Lời này của thím ta ta không chấp nhận, ai nhìn thấy ta sai người đánh Đan Thu Thực? Nói chuyện phải nói đúng lương tâm chứ!"

Thu thị trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi còn không thừa nhận, có người nhìn thấy ngươi kêu người đánh con ta, ngươi cho rằng ở chỗ này giả vờ ngoan ngoãn liền có thể bỏ qua sao?"

Đỗ Tam Nương nhíu lông mày: "Là ai nói, thím mau kêu người đến đây 3 mặt một lời!"

Thu thị hừ hai tiếng: "Là ai nói? Tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ! Đỗ Tam Nương, làm chuyện sai, ngươi đừng không muốn thừa nhận, hôm nay không giải thích cho ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!"

Dương thị đứng nghe mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nói cái gì mà Tam Nương kêu người đánh Đan Thu Thực?

"Thu đại tẩu tử, có phải đã hiểu lầm gì không! Sao Tam Nương có thể kêu người đánh Thu Thực của nhà ngươi được?" Dương thị hoàn toàn không tin, nữ nhi của mình đừng nói đánh người, cũng chưa bao giờ nghe nàng nói những lời thô tục nào. Mà đứa bé Đan Thu Thực kia cũng là một người thành thật.

Bình thường hai người họ cũng không có tiếp xúc nhiều,

Không có đạo lý gì Tam Nương mà kêu người đánh Đan Thu Thực.

Đỗ Tam Nương nheo mắt, nhìn Thu thị nói: "Thẩm nhi, người khác nhìn thấy chưa chắc đó là sự thật, cụ thể là xảy ra chuyện gì, người vẫn nên là đi hỏi Đan Thu Thực đi."

Thu thị lại không nghe theo, cao giọng nói: "Ngươi đây là đang thừa nhận mình kêu người đánh Đan Thu Thực, đúng không?"

Lục Trạm đánh người, về điểm đó Đỗ Tam Nương không có cách nào biện minh. Mặc dù lúc ấy nàng nhìn thấy xung quanh không có người

Nhưng có lẽ cũng sẽ bị người ta nhìn thấy. Đỗ Tam Nương mím môi một cái.

Nói: "Thẩm nhi, có mấy lời ta khó mà nói ra, người vẫn nên về nhà hỏi Đan Thu Thực đi"

Đan Thu Thực bị đánh cũng không phải là không có nguyên nhân, có điều trong đó có liên quan đến thanh danh của nàng, nếu mà nói lớn ra thì không được hay cho lắm.

Thu thị tức giận, nói: "Đỗ Tam Nương, ngươi thật sự kêu người đánh Thu Thực nhà ta!"

Đỗ Tam Nương vẫy tay, nói: "Thứ nhất, không phải ta kêu người đánh Đan Thu Thực, thứ hai, ta không có cho người đánh Đan Thu Thực. Ta đã nói là nguyên nhân trong này không có tiện nói, chính người đi về hỏi Đan Thu Thực, so với người khác nói thì người sẽ biết hết tất cả."

Dương thị nói: "Thu đại tẩu, Tam Nương nhà ta, ta tin tưởng con bé sẽ không làm chuyện như vậy. Ở trong đó chắc chắc đã hiểu lầm gì đó, hay là Thu đại tẩu vẫn nên về hỏi Thu Thực nhà ngươi đi"

Nếu là Thu Thực nói thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác đứa bé kia về nhà là liền chạy thẳng vào trong phòng, gọi thế nào đều không ra, Thu thị cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó có người nói thấy Đỗ Tam Nương kêu người đánh Thu Thực nhà mình, thế là bà ta liền chạy đến tìm Đỗ Tam Nương.

Thu thị nói: "Đỗ Tam Nương, ngươi không nên nói dối, người ta nói có bài bản hẳn hoi, lúc nào, ở nơi nào, ngươi đã làm chuyện gì, nói như thế nào đều là kể ra rất rõ ràng. Cái con nha đầu này, tuổi không lớn lắm, trái lại thông đồng với nam nhân. Ngươi nói, có phải bị Thu Thực nhà ta nhìn thấy chuyện xấu của ngươi, ngươi lo chuyện bị bại lộ, cho nên liền kêu người đánh Thu Thực nhà ta?"

Đỗ Tam Nương không hiểu ra sao nhìn bà ta, lạnh lùng nói: "Thím nói chuyện phải chú ý một chút, chính người bẩn thỉu al2 được rồi, cũng đừng dùng cái tâm tư bẩn thỉu đó lên suy nghĩ của người khác!"

Trong lòng Đỗ Tam Nương cũng vô cùng tức giận, rốt cuộc đã bị ai nhìn thấy mà bị đồn lung tung vậy.

Gương mặt của Dương thị đã đen lại, nữ nhi của mình bị người ta nói là thông đồng với nam nhân, sao bà còn có thể đứng nghe được! Bà nghiêm mặt nói: "Lời này của ngươi là có ý gì? Cái gì mà thông đồng hay là không thông đồng chứ, nếu còn nói lời này nữa, ta liền xé nát miệng của ngươi!"

Thu thị nói: "Cái này ta chỉ là nói lại thôi, Tam Nương nhà ngươi cùng với một nam nhân lôi lôi kéo kéo, đều bị người ta nhìn thấy. Nó không biết xấu hổ, còn sợ người khác sẽ nói hay sao?"

Đỗ Tam Nương nói: "Chẳng lẽ người đã tận mắt nhìn thấy ta lôi lôi kéo kéo với người khác sao? Vậy trái lại ta nói một chút, ta lôi lôi kéo kéo như thế nào? Có lẽ cũng không nói được đi, nói không nên lời liền câm miệng lại cho ta, đừng nghe gió mà đã nói là mưa! Rốt cuộc là chuyện như thế nào, ta cũng đã nói, kêu người trở về hỏi con của mình đi. Ta đã giữ mặt mũi lại cho người, mà người lại không còn cảm kích, ngược lại ta thật ra không sợ, chỉ là đến lúc đó không ai chịu dạy dỗ cho con mình, truyền đến đầu thôn, cũng đừng nói là ta không có nhắc nhở người!"

Thu thị nói: "Ta nhổ vào, Vạn đại tẩu nói có bài bản hẳn hoi, tận mắt nhìn thấy ngươi cùng người khác lôi kéo, ngươi còn muốn biện minh!"

Nữ nhân họ Vạn torng thôn cũng không nhiều, có thể bị Thu thị kêu như vậy, cũng chỉ có một người, chính là nương của Trâu Đại Nha!

"Vậy người kêu bà ấy đến đối chất với ta, ta cũng phải hỏi bà ấy một chút, con mắt nào của bà ấy thấy ta lôi lôi kéo kéo với người khác!" Đỗ Tam Nương rất tức giận, cho rằng mối quan hệ của nàng và Ngưu Đại Nha tốt như vậy, không nghĩ tới nữ nhân này lại ở sau lưng nàng nói lung tung.

Dương thị nói: "Là Vạn quả phụ nói?"

Cũng đã nói ra rồi, Thu thị hừ hai câu, nói : "Vốn dĩ là bị người ta nhìn thấy!"

Dương thị cực kỳ tức giận, liền nói: "Ta đi tìm bà ta!"

Nói xong bà chạy ra ngoài, Đỗ Tam Nương nhìn Thu thị nói: "Chờ bà ấy đến, chúng ta sẽ nói tiếp."

Thu thị thấy nàng không có chút khϊếp sợ nào, trong lòng có chút lo lắng, đừng nói thật sự là Thu Thực nhà mình sai? Có cái suy nghĩ này, Thu thị liền lắc đầu, con trai của bà ta là người như thế nào, không ai hiểu rõ hơn bà ta, xưa nay sẽ không gây chuyện thị phi.

"Được rồi, chờ bà ấy đến, ta nhìn ngươi có thể biện minh đến khi nào."

Vạn thị là một quả phụ, bình thường rất ít khi đi ra ngoài, hôm nay hiếm khi ra khỏi cửa, thì nhìn thấy Đan Thu Thực bị đánh, lại nhìn thấy Đỗ Tam Nương lôi lôi kéo kéo một nam nhân xa lạ, đương nhiên cho rằng Đỗ Tam Nương thông đồng với nam nhân, bị người ta bắt gặp, nên liền kêu người đánh Đan Thu Thực.

Vạn thị là bị Dương thị kéo đến, khuôn mặt của Vạn thị đỏ bừng, lúc này ở cổng Đỗ gia có rất nhiều người vây quanh, đến viện Đỗ gia, Thu thị nói: "Vạn đại tẩu, ngươi đến đây nói một chút, có phải Đỗ Tam Nương kêu người đánh Thu Thực nhà ta không!"

Dương thị hừ một tiếng khinh miệt, trừng mắt nhìn Vạn thị nói: "Nói chuyện phải nhắc đến lương tâm, uổng cho Tam Nương nhà ta và Đại Nha nhà ngươi có mối quan hệ tốt, vậy mà ngươi lại ở sau lưng nó đồn lung tung, ngươi đây là có ý gì hả!"

Gương mặt Vạn thị lúc trắng lúc xanh, mặc dù ở nhà bà ta rất là mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là ở trong nhà, ở bên ngoài, bởi vì nam nhân của mình chết, bà ta muốn hung dữ không không dữ nổi, lúc này bị Dương thị hỏi như vậy, bà ta liền ấp úng nói: "Cái này. . . Cái này. . ."

Đỗ Tam Nương nói: "Thu thím nói, là người nhìn thấy ta lôi lôi kéo kéo với một nam nhân, còn để cho người ta đánh Đan Thu Thực? Trái lại người hãy nói xem, ta thông đồng với người ta như thế nào, ta kêu người ta đánh Thu Thực như thế nào!"

Thu thị nói: "Vạn đại tẩu, ngươi cứ nói đi, ta cũng không tin, Đỗ gia lại ngang ngược, cũng không thể không nói đạo lý!"

Vạn thị lắp ba lắp bắp đem chuyện mình nhìn thấy nói ra, mọi người xung quanh đều nhìn lướt qua Đỗ Tam Nương, không nghĩ tới, thật đúng là nữ nhi của Đỗ gia cùng mờ ám với một nam nhân!

Ngap lập tức Thu thị đứng thẳng sống lưng, vẻ mặt như đứng trên cao, nói với Dương thị: "Dương đại tẩu, không phải ta nói ngươi, Tam nương nhà ngươi tuổi nhỏ như vậy, mà lại cùng một nam nhân ở bên ngoài phòng đãng, còn thường chạy vào trong thành, chẳng lẽ ở trong thành tìm một người nhân tình?"

Nói xong bà ta lớn tiếng cười, lại nói: "Còn không chịu dây dỗ, sau này làm sai chuyện, Dương đại tẩu à, đến lúc hai người các ngươi già đi chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao!"

Đỗ Tam Nương cười nhạo một tiếng, cười đến mức cong người lại, nàng nói: "Thật sự là buồn cười quá. Hai thím đừng có đứng đó tưởng tưởng nữa được không? Còn có nhân tình gì nữa chứ, xem ra hai thím có vẻ rất hiểu rõ cái chuyện nhân tình này, nếu không làm sao bắt gặp ai cũng nói là nhân tình, nếu mình không thường xuyên làm những chuyện này, thì sao phản ứng đầu tiên lại nói là nhân tình? Cũng không biết Ngưu đại thúc và Đan đại thúc có biết không!"

Lời nói này của Đỗ Tam Nương làm cho hai người họ tức giận đến đỏ mặt tía tai, xung quanh đều là tiếng cười vang, bởi vì Vạn thị còn là một quả phụ, lập tức có người thấp giọng nói: "Chẳng lẽ vị quả phụ này không chịu nổi cô đơn?"

Đỗ Tam Nương lại nói: "Nương, xem đi, nhà ta giấu chuyện này, đúng là làm ra một trận hiểu lầm lớn."

Dương thị nói: "Vạn đại tẩu, Thu đại tẩu, chuyện này đều là hiểu lầm. Chàng trai trẻ kia là vị hôn phu của Đỗ Tam Nương mà do nhà ta chọn, đứa bé kia cũng là rất tốt, hôm qua trong nhà câu được chút cá, hôm nay còn cố ý đưa cho nhà ta. Tay của ta bị dao cắt trúng, liền để Tam Nương tiễn hắn một đoạn."

Dương thị nói xong giơ tay lên, nói với đám người kia: "Tam Nương nhà ta đã đính hôn, chờ xác định thời gian, thì mời mọi người đến ăn cưới."

Không có tin tức nào về chuyện Đỗ Tam Nương đính hôn đucợ truyền ra, cũng không nghe nói có người đến nhà nàng cầu hôn. Nhưng mà Dương thị đều đã nói trước mặt mọi người, xem ra chuyện này có lẽ là thật.

Gương mặt Thu thị lúc đỏ lúc trắng, bà ta nói: "Cứ coi như Tam Nương đã đính hôn, nhưng hắn đánh Thu Thực cũng là sự thật!"

Đỗ Tam Nương cười cười, mở miệng nói: "Thím, vì sao Thu Thực nhà thím bị đánh, người thật sự muốn ta nói trước mặt mọi người sao? Nếu người không sợ nhà mình bị mất mặt, vậy ta cũng sẽ nói ra."

Thu thị cũng không dám đáp ứng, lúc này bà ta đành phải phóng lao theo lao thôi, vừa tức Đỗ Tam Nương, lại sợ là con trai mình đã làm sai trước, trong lúc nhất thời chỉ là biết đứng yên ở nơi đó.

Bên kia Đan Thu Thực ở trong phòng rất lâu, mặc dù trong lòng rất mất mát, nhưng Đỗ Tam Nương đã đính hôn, hắn ta cũng hiểu là không thể làm gì khác nữa. Nằm một lúc, hắn ta đi ra ngoài mới nghe thấy muội muội mình nói là nương đã đến Đỗ gia. Ngay lập tức Đan Thu Thực biết nương mình đi gây chuyện, hắn ta vội vàng chạy đến Đỗ gia, nhìn thấy có nhiều người vây quanh ở cổng Đổ gia, lại nghe thấy tiếng của Đỗ Tam Nương, gương mặt Đan Thu Thực lúc đỏ lúc trắng, vô cùng xấu hổ.

Đan Thu Thực đi tới, muốn kéo nương mình đi, Thu thị nói: "Thu Thực, con kéo ta đi đâu vậy?"

"Nương, về thôi, chuyện này không liên quan đến Tam Nương, đều là do con không phải."

Thu thị nói: "Con rể Đỗ gia đánh con, không thể cứ bỏ qua như vậy!"

Đỗ Tam Nương cười như không cười nhìn Đan Thu Thực nói: "Huynh nhìn xem, nương của huynh không chịu bỏ qua đâu."

Gương mặt Đan Thu Thực đỏ bừng, hắn ta cũng là một người dễ gần, chuyện mất mặt như vậy hắn ta cũng không muốn cho người khác biết, hắn ta vừa kéo Thu thị vừa nói: "Nương, người đừng hỏi nữa, đều là do con đáng đời!"

"Thu Thực..." Thu thị chuẩn bị hỏi lại.

Gương mặt Thu Thực đỏ lên, nói: "Người không đi, thì con sẽ đi!"

Nói xong hắn ta xoay người bỏ chạy, dù sao Thu thị vẫn hiểu rõ tính nết của con mình, chỉ sợ chuyện này thật sự do con mình làm sai mới bị người ta đánh, trên mặt Thu thị hiện lên vẻ xấu hổ.

Thu thị quay đầu nói với Dương thị: "Dương đại tẩu, nếu đã là hiểu lầm, những lời mà ta vừa nói kia, ngươi cũng đừng để ở trong lòng."

Nói xong bà ta nhìn sang Vạn thị: "Vạn đại tẩu, sau này gặp những chuyện này, ngươi vẫn nên là đi nghe ngóng, đừng có tự mình ở đó suy đoán lung tung. Đây chẳng phải là xúi hai nhà chúng tôi mâu thuẫn sau!"

Nói xong bà ta liền đuổi theo Đan Thu Thực, đến nhà, Thu thị hỏi: "Thu Thực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Đan Thu Thực bực bội mà nói: "Nương, người cũng đừng hỏi nữa."

Vừa nói vừa chui vào trong phòng.

Đan Thanh Thu nhìn nương của nàng, thấp giọng nói: "Nương, cũng đừng hỏi đại ca nữa, tâm trạng của huynh ấy không tốt!"

Thu thị quay đầu nhìn nữ nhi mình: "Sao tâm trạng của đại ca con không tốt vậy?"

Đan Thanh Thu nhỏ hơn một tuổi so với Đan Thu Thực, dù sao cũng là nữ nhi, cũng không tiện nói chuyện này, chỉ đỏ mặt nói: "Dù sao tâm trạng đại ca cũng không tốt."

Thu thị sinh được năm đứa bé, chết yểu một đứa, bây giờ dưới gối có bốn con trai và một nữ nhi, bởi vì đầu thai là con trai, nên ở trong nhà chồng cũng đã có chỗ đứng, đứa thứ hai tuy là nữ nhi, nhưng Thu thị cũng rất thích, lúc nàng ấy ra đời liền mời thầy đến tính toán bát tự, đặt tên chữ.

"Thanh Thu, rốt cuộc ca của con bị làm sao vậy!"

Đan Thanh Thu nhìn vào trong phòng một chút, nhỏ giọng nói: "Đại ca huynh ấy thích Tam Nương nhà Đỗ thúc, lần trước người cùng phụ thân nói chuyện chung thân đại sự của huynh ấy, đại ca liền hồn bay phách lạc."

"Cái gì?" Thu thị hoàn toàn không ngờ kết quả lại như vậy, lập tức sợ ngây người.

Đan Thanh Thu nói: "Nương, con... Con cũng vừa mới biết, người đừng có hỏi con."

Nói xong nàng ấy nhanh chân bỏ chạy, để lại một mình Thu thị đứng ở trong sân. Lúc này trong lòng Thu thị nặng trịch, trên mặt lúc xanh lúc trắng, qua một lúc lâu, bà ta đi đến trước cửa phòng Thu Thực, đưa tay gõ cửa một cái: "Thu Thực, mở cửa, nương có chuyện muốn nói với con."

"Nương, con có chút không thoải mái, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút."

"Thu Thực, mở cửa!" Thu thị vẫn kiên quyết nói.

Đan Thu Thực không biết làm sao, đành phải mở cửa phòng ra. Thu thị vào phòng, nhìn Đan Thu Thực nói: "Thu Thực, con thành thật nói cho ta biết, có phải con thích Đỗ Tam Nương không?"

Bí mật lớn ở trong lòng Đan Thu Thực bị người khác biết, vẻ mặt hơi cứng ngắc, mặc dù hắn ta không nói gì, có câu không ai hiểu con bằng mẹ, sao Thu thị lại không nhìn ra được, bà ta thở dài, nói: "Thu Thực, Đỗ Tam Nương kia không hề hợp với con. Người gầy giống như một cây trúc, sau này sẽ không dễ nuôi. Lại nhìn gương mặt của nàng ta xem, tuổi còn nhỏ mà đã xinh đẹp như thế, không giống một thê tử của nhà nông! Ngoảnh đầu lại nương sẽ giới thiệu một người tốt cho con, đương nhiên sẽ tốt hơn Đỗ Tam Nương gấp trăm lần"

Đan Thu Thật cúi đầu, nói: "Nương, nàng ấy đã đính hôn rồi."

Thu thị thở dài, nhìn bộ dạng này của con mình, trong lòng vừa đau lòng vừa chua xót, lại tức giận, sao bà ta lại không nghĩ đến, con trai mình vậy mà thích Đỗ Tam Nương? Nghĩ Đỗ Tam Nương kia chỉ mới qua lại có mấy lần, bình thường cũng không nhìn thấy chơi chung, sao Thu Thực có thể nhớ thương chứ? Thu thị nhíu nhíu mày, đành phải nói ra: "Vừa rồi nương của Đỗ Tam Nương nói trước mặt mọi người, đúng là đã cho Tam Nương đính hôn. Thu thực, nương gần đây nhìn trúng, Đoàn gia có một cô nương cũng không tệ, mười bốn tuổi, trong nhà có hơn mười mẫu đất, gia cảnh cũng giàu có, chờ qua ít ngày, nương liền nhờ người đến nói giùm con."

Trong lòng Đan Thu Thực rất là khó chịu, lúc này cái gì đều nghe không vào, nương mình mở miệng ra nói một đống, còn hắn ta như nước đổ đầu vịt, một bên nhấc chân đi ra ngoài và nói: "Nương tự nhìn mà xử lý đi."

Sau khi Thu thị đi, Dương thị xụ mặt nhìn Vạn thị nói: "Vạn đại tẩu, sau này con rễ ta lại đến, ta liền cho ngươi nhìn hắn một cái, tránh khỏi lần sau ngươi không nhìn rõ!"

Vạn thị cũng cảm thấy mất mặt, chỉ muốn nhanh đi về. Lúc này Dương thị dùng lời sỉ nhục bà ta, căn bản Vạn thị nói không ra lời. Đỗ Tam Nương nói với bà: "Nương, chúng ta vào nhà, phụ thân cũng sắp trở về rồi."

Dương thị nhìn chằm chằm Vạn thị hừ một tiếng, vào nhà đóng cửa lại, Vạn thị nhìn liếc qua viện Đỗ gia! Cho dù đã đính hôn, nhưng còn chưa có thành thân đâu, hai người liền lôi lôi kéo kéo, một chút dè dặt của nữ nhi cũng không có!

Dương thị vào phòng, bà nghiêm túc nhìn Đỗ Tam Nương: "Con nói cho ta nghe xem, sao Trạm ca lại đánh Thu Thực!"

Đỗ Tam Nương im lặng một lúc, mới mở miệng nói ra: "Đan Thu Thực nhìn thấy con và huynh ấy đi chung một chỗ, nói là để nương của hắn đến nhà mình cầu hôn, liền chọc tức Lục Trạm, lúc này mới đánh hắn ta."

Nàng cũng là cực kì oan ức, nàng cũng không tính là quen với Đan Thu Thực, nói cũng không có bao nhiêu câu, ai biết hắn ta lại có tâm tư kia! Đỗ Tam Nương bực bội nhíu lông mày lại: "Con cũng đã nói rõ với Đan Thu Thực, chuyện này cứ cho qua như vậy đi."

Dương thị thở dài: "Đứa nhỏ Thu Thực này, cũng không tệ lắm."

"Hắn ta có tốt hay không, thì đều không có liên quan đến con." Đỗ Tam Nương lại nhìn Dương thị một chút: "Nương, con muốn kết thúc hợp tác với Ngụy thúc."

"Sao lại muốn kết thúc? Không phải rất ổn sao? Ngụy thúc cũng đối với chúng ta rất thích." Dương thị có chút không hiểu, lúc sáng nay mấy người họ đi không phải còn rất tốt sao?

"Ngụy thúc thì không sao, chỉ là thím có chút ý kiến. Nàng ta cảm thấy con và Ngụy thúc chia tiền một nửa, là con chiếm tiện nghi của Ngụy thúc, nên không bằng lòng." Lúc Đỗ Tam Nương trở về, liền không nghĩ sẽ giấu diếm chuyện này, cho dù như thế nào, chuyện này cũng phải để nàng nói ra, cũng làm cho trong lòng người nhà có cơ sở.

"Ban đầu không phải con và Ngụy thúc rất tốt sao? Hiện tại mới muốn đổi ý, cũng quá bắt nạt người rồi!" Dương thị thở phì phò nói.

"Nương, dù sao đó cũng là tiền đâu, Ngụy thúc là Ngụy thúc, thím ấy có ý kiến cũng rất bình thường. Nhưng dù sao bọn họ cũng là phu thê, là người một nhà, con cũng không muốn để cho Ngụy thúc bị đứng ở giữa làm khó, quay về bởi vì chuyện này, ở trong nhà thúc ấy cứ ba ngày hai bữa là cứ cãi nhau, cũng không tốt. Còn không bằng cứ để như vậy."

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Hồn