Saved Font

Trước/86Sau

Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 72: Diêu Ngũ Nương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tới ngày nguyệt sự, hai ngày đầu tiên Đỗ Tam Nương đều nằm trên giường nghỉ ngơi, nương nàng rất coi trọng chuyện này, dặn đi dặn lại nàng ngàn vạn lần không được chạm vào nước lạnh. Thừa dịp mấy ngày nay, nàng đã làm hơn mười cái đai kinh nguyệt, nhân tiện lấy mấy y phục cũ để có thể thay đổi liền thay, không thể thay thì cắt lấy miếng lót giày, cũng bao gồm hai đế giày.

Tứ Nương đã có thể may đồ ra hình dạng rồi, mặc dù đường may còn xiêu vẹo, nhưng con bé mới có sáu tuổi, cũng coi như là đã rất giỏi rồi, Đỗ Tam Nương khen con bé vài câu, Tứ Nương có một cảm giác thành tựu, nhìn thấy Đỗ Tam Nương đặt đồ may còn dở dang vào trong sọt, còn ầm ĩ muốn may giúp nàng, đương nhiên Đỗ Tam Nương nhìn cười với con bé, nhìn con bé may từng mũi kim thì nụ cười càng sâu hơn, chẳng qua nàng không hề nói với con bé, hiếm khi Tứ Nương lại hào hứng như vậy, con bé làm hư thì nàng sẽ may lại lần nữa, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

"Tỷ, nương nói cô nương gia mười bốn mười lăm tuổi đã muốn biến đổi rồi? Biến đổi là có ý gì vậy? Là bộ dạng khác với chúng ta sao?" Tứ Nương hỏi.

Đỗ Tam Nương nhíu mày: "Biến đổi? Biến đổi cái gì chứ?"

"Muội nghe thấy cha mẹ nói chuyện với nhau, còn nói chờ sang năm tỷ xuất giá, rất nhanh sẽ có tiểu bảo bảo!" Nói xong, Tứ Nương cười khanh khách lên: “Tỷ, trong bụng của tỷ có tiểu bào bảo sao?"

Đỗ Tam Nương đen mặt lại nhìn Tứ Nương, nói cái gì vậy!

"Là cha mẹ nói, bọn họ cứ tưởng muội đã ngủ rồi, muội không có ngủ, cái gì cũng nghe thấy hết."

Đỗ Tam Nương sờ đầu của con bé, nói: "Cái này không phải là biến đổi, là dậy thì! Nữ hài tử vào lúc 12, 13 tuổi sẽ dậy thì, cũng có thể chậm hơn 15, 16 mới dậy thì, điều đó đã biểu hiện thành một đại cô nương. Đại cô nương dậy thì rồi, mới có thể xuất giá, đến nhà chồng thì sẽ có tiểu bảo bảo. Hiện tại thì tỷ không có tiểu bảo bảo."

Tứ Nương nghe không hiểu, con bé nghiêng đầu nhìn Đỗ Tam Nương: "Dậy thì là cái gì vậy!"

Nói chuyện về sinh lý với một đứa bé mới có 6 tuổi, nàng thật sự chính là Alexander, nếu nói quá kỹ, thì với tuổi con bé căn bản sẽ không hiểu được, còn nói quá qua loa, thì con bé sẽ hỏi. Đỗ Tam Nương suy nghĩ rồi nói: "Dậy thì chính là muội trưởng thành, giống tỷ tỷ, giống nương, trở thành một người lớn. Ngoan, bây giờ muội vẫn còn nhỏ, chờ muội 9, 10 tuổi, tỷ sẽ nói chuyện với muội, có được không?"

Tứ Nương chu cái miệng nhỏ nhắn: "Vậy được rồi. Tỷ ơi, mấy ngày rồi tỷ phu không có đến đây, huynh ấy có còn đến không?"

"Tỷ phu muội đang bận, khi nào rảnh thì mới đến được!"

Dương thị từ ngoài đi vào phòng, nhìn thấy hai tỷ muội đang ngồi nói chuyện, trong tay Tứ Nương còn cầm đồ may vá của Tam Nương, Dương thị nói: "Con cũng thật là, con bé may hỏng rồi thì chút nữa con cũng phải tháo ra, cho con bé chút vải lẻ để chơi là được rồi!"

Đỗ Tam Nương cười cười, nói: "Nương, không sao đâu, hiêm khi Tứ Nương thích."

Dương thị bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: "Con cứ nuông chiều con bé đi!"

Nói xong bà ngồi ở bên cạnh, nhìn Đỗ Tam Nương một chút: "Cha con nói, đại nhi tử của Ngụy thúc đã đính hôn!"

Đỗ Tam Nương chớp mắt: "Nhanh như vậy sao? Khuê nữ nhà nào? Hôn kỳ định vào ngày nào vậy?

Dương thị ngồi ở đó, một lúc lâu không nói gì, qua thật lâu, bà mới chậm rãi nói: "Con có biết Đan gia và Diêu gia đã từ hôn rồi không! "

Từ hôn? Đỗ Tam Nương mở to đôi mắt: "Sao... Chuyện gì xảy ra? Không phải đã nói rõ sao, tại sao lại từ hôn!"

Nhìn đêm hôm đó, Đan Trường Qúy luôn miệng nói Diêu gia là thông gia, cho dù ầm ĩ đến như vậy, nhìn thấy hai nhà cũng không có sinh ra khoảng cách gì. lại nói sau khi đếm đó Diêu gia còn đến sửa cái cổng, cũng có thể nhìn ra Diêu gia cũng không phải là loại người không nói đạo lý.

"Cụ thể xảy ra chuyện gì, những người ngoài chúng ta làm sao biết được, hình như nghe nói là Thu thị bất mãn việc nữ nhi Diêu gia tự vẫn, thế là đòi hỏi thêm yêu cầu gì đó, chọc tức người Diêu gia. hai ngày trước, Diêu gia đem đồ trả lại cho Đan gia, bây giờ trong thôn ầm ĩ xôn xao. Mấy ngày nay con không có đi ra ngoài nên đương nhiên là không biết!" Dương thị thở dài, lại nói: "Rõ ràng là một mối hôn sự tốt, tuy Thu thị làm người không ra gì, nhưng nếu không phải Đỗ Phương gây ra những chuyện kia, thì sao có thể như thế chứ! Tự nhiên làm hại con gái người ta, xem ra tính tình của nữ nhi Diêu gia rất yếu đuối, chỉ vài câu lời đồn như vậy, con cũng không nói gì, nàng ta lại nghĩ quẫn muốn tự vẫn! Haizz, nói tới nói lui, vẫn là lỗi của Đỗ Phương!"

Vấn đề này mới trôi qua mấy ngày? Lại biến thành như vậy, lúc trước nhìn Từ thị rất vừa lòng mối hôn sự này, vậy mà nói từ hôn liền từ hôn. Diêu gia cũng thật đúng là kiên cường, nếu là gia đình khác, xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ mặc kệ nhà chồng gây khó dễ như thế nào cũng phải nhịn cơn tức giận hoàn thành mối hơn sự này. Đỗ Tam Nương nhíu mày, lại hỏi: "Vậy Đan Thu Thực không nói gì sao?"

Dương thị nói: "Hắn ta chỉ là một tên nhóc mười mấy tuổi, có thể nói cái gì đây! Vốn dĩ Đan gia là do Thu thị làm chủ, nữ nhi Diêu gia kia ầm ĩ muốn tự vẫn, Thu thị kìm nén cơn tức giận ở trong lòng, đương nhiên sẽ không nói lời dễ nghe. Theo ta thấy, Diêu gia cô nương kia, tính tình yếu đuối như vậy, cho dù gả đến, sống chung với Thu thị thì nàng ta sẽ chịu nhiều thiệt thòi!"

Trong lòng Đỗ Tam Nương thở dài một tiếng, rõ ràng là một cô nương tốt, cứ như vậy mà bị hủy đi! Đan gia làm ra việc như vậy cũng là không đúng, lúc trước vốn dĩ là nhà bọn họ đến cầu thân, bây giờ nữ nhi Diêu gia làm ra chuyện như vậy, đó cũng là bởi vì những lời đồn kia, về tình có thể hiểu. Nhắc tới trong cả chuyện này, đặc biệt chính là người không chịu nói một lời nào Đan Thu Thực, nếu không phải hắn ta không quả quyết, nhìn chằm chằm đồ trong chén còn muốn lấy đồ trong nồi, chẳng có một chút nam tử hán nào, ai ngờ lại tổn thương một người! Nghĩ đến lúc trước Đan Thu Thực nói muốn kêu nương đến nhà nàng cầu hôn, trong lòng Đỗ Tam Nương chỉ có thể nói một tiếng A Di Đà Phật, thật đúng là cảm tạ nhà hắn ta không đến nhà mình cầu hôn!

Dương thị lại nói: "Ngụy thúc con nói muốn mời chúng ta qua ăn cơm, là sinh nhật của hắn, mời cha con đến ngồi một chút."

Đỗ Tam Nương gật đầu, Dương thị vỗ tay của nàng: "Con cũng đừng quá để ý, chuyện của hai nhà họ không liên quan đến con, cũng đừng có để ở trong lòng. Muốn trách thì trách Đỗ Phương còn có Đan gia nữa, trước kia còn cảm thấy Đan gia không tệ, đứa trẻ Thu Thực này cũng là một người đàng hoàng, miệng lại ngọt, ai ngờ lại không có chủ kiến như vậy, người như vậy, còn không thấy ngại mà nói đến nhà chúng ta cầu hôn con? Người như hắn ta, làm gì có chỗ nào so với Trạm ca nhi nhà ta!"

Dương thị vừa nói vừa lắc đầu đi ra ngoài, Đỗ Tam Nương ngồi trên ghế, tâm tư càng thêm trĩu nặng, nữ nhi Diêu gia gặp phải chuyện này, không biết cô nương kia có chịu nổi không!

Qua mấy ngày, Đỗ gia đến Đoàn Vịnh gia, tuy chỉ là một tiệc sinh nhật bình thường, nhưng Dương thị vẫn chuẩn bị ít đồ. Đến Ngụy gia, Ngụy đại trụ vội vàng ra đón tiếp, so với lần trước đến, trong viện lại có chút thay đổi, nhiều thêm ngăn tủ , cái bàn. Hạ thị cũng ở nhà, trên người còn mặc một bộ y phục đỏ, so với một thôn phụ gầy yếu có làn da ngăm đen, bây giờ nhìn Hạ thị đẹp hơn trước kia rất nhiều, làn da trắng hơn một chút.

Nhìn thấy bọn hắn đến, Hạ thị cũng vội vàng đi lên, lôi kéo Dương thị nói chuyện không ngừng, trước kia Hạ thị còn có chút không phóng khoáng, có lúc nói chuyện cũng sợ đầu sợ đuôi, hiện tại không giống như vậy, có khi còn nói to hơn.

Hạ thị đeo một đôi bông tai hồng mã não, trên tay đeo một cái vòng bạc, y phục trên người làm bằng vải bông, cách ăn mặc này hoàn toàn giống người ở trong thành, có chỗ nào giống nông dân chứ.

Ngồi một lúc, Hạ thị chủ động nói về nhà đã định hôn sự với đại nhi tử bà ta, là cháu gái của lý chính ở đầu thôn, còn nói nhà gái có bao nhiêu ruộng đồng, trong nhà rất là giàu có, trong nhà còn có người làm trong nha môn, nói về những việc như thế.

Đỗ Tam Nương kiên nhẫn ngồi một lúc, thật sự là không nhịn nổi nữa, nàng liền nói muốn ra ngoài đi dạo. Hạ thị bảo nữ nhi dẫn Đỗ Tam Nương ra ngoài chơi với các tỷ muội, Ngụy đại Trụ chỉ có một đứa con gái, chỉ mới có 9 tuổi, bây giờ nuôi một tiểu cô nương trắng nõn, so với tiểu nha đầu đen nhỏm lúc trước nhìn giống như là hai người khác nhau.

Nữ nhi Ngụy gia, tất cả mọi người đều gọi con bé là yêu muội nhi, Đỗ Tam Nương cũng gọi theo mọi người: "Yêu Muội nhi, lại cao hơn rồi."

Ngụy Yêu Muội xấu hổ cười cười, kêu một tiếng "Đỗ tỷ tỷ", rồi dẫn nàng ra ngoài chơi.

Thực ra ở trong thôn cũng chẳng có gì để chơi, không có nhiều chỗ vui chơi, đồ ăn ngon như ở trong thành. Đi một lúc, Đỗ Tam Nương nói: "Yêu Muội nhi, muội có biết Diêu gia ở đâu không?"

Ngụy Yêu Muội gật đầu, lập tức đi phía trước dẫn đường, đi qua mấy bờ ruộng, đằng trước chính là một nhà dân, phòng rất lớn, còn chưa đến gần, liền có thể nghe thấy trong viện có tiếng chó sủa. Đỗ Tam Nương đứng ở đó, có chút do dự không biết có nên vào không, sợ đi không có ai chào đón, nếu không đi thì trong lòng không yên.

Từ khi từ hôn, Diêu Ngũ Nương đã lâu không ra khỏi phòng, người trong nhà đều sợ nàng ta buồn sinh ra bệnh. Diêu Quang minh cũng thở vắn than dài, bà nương của ông ta là Phan thị cũng hờn dỗi với ông ta, tức giận ông ta hủy mối hôn sự này, trong cơn tức giận đã trở về nhà mẹ đẻ, đã ba ngày không có về nhà. Nữ nhân vừa đi, cả đám già trẻ trong nhà đến ăn cơm cũng thấy khó khăn, lúc này Diêu Ngũ Nương mới đi ra ngoài, cũng chỉ có làm cơm thôi, còn thời gian khác vẫn buồn bực ở trong phòng.

Đỗ Tam Nương suy nghĩ vẫn là đi vào, trong viện cửa mở ra, có con chó vàng nhỏ chạy tới lui ở trong sân, Đỗ Tam Nương đứng ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, nàng cứ ngập ngừng, con chó kia phát hiện ra nàng, thế là chạy đến chỗ bên nàng!

Con chó nhỏ không ngừng sủa về phía nàng, cuối cùng tiếng chó sủa làm cho người bên trong đi ra, Diêu Ngũ Nương thấy người đứng trước cửa sân là nàng, gương mặt bỗng trắng bệch, có chút yếu ớt dựa vào cửa.

Đỗ Tam Nương cũng nhìn nàng ta, cô nương gầy hơn trước rất nhiều, cái cằm cũng nhọn ra, gương mặt cũng tái nhợt, có thể thấy mấy ngày gần đây nàng ta sống không hề tốt. Đỗ Tam Nương nhìn nàng nói: "Diêu Ngũ Nương, ta có thể đi vào không?"

Diêu Ngũ Nương mím môi, rất muốn bảo nàng đi đi, hoặc là quay người trở về phòng, nhưng chân giống như mọc rễ, trong lúc nhất thời nàng ta không có sức bước nổi. Đỗ Tam Nương không đợi nàng ta nói chuyện, thế là đi thẳng vào viện, bên kia con chó nhỏ vẫn sủa với cái người xa lạ là nàng đây.

"Diêu Ngũ Nương, hôm nay ta đến để tham dự sinh nhật của Ngụy thúc, ta nghĩ đến ngươi nên muốn đến thăm một chút, thuận tiện muốn nói chuyện với ngươi!"

Diêu Ngũ Nương nói: "Còn có cái gì mà nói, ta rơi vào tình cảnh như vậy, đều là chính ta gieo gió gặt bão! Ngươi không cần tới cười nhạo ta!"

Nói xong hốc mắt nàng ta lập tức đỏ lên, nếu không phải là không muốn mất mặt trước Đỗ Tam Nương, thì nàng ta đã bỏ đi.

Đỗ Tam Nương nói: "Sao ngươi lại nói như vậy? Diêu Ngũ Nương, đó cũng không phải lỗi của ngươi. Lúc trước ngươi tới nhà của ta, ta cũng không biết ngươi là ai, ngươi nói những lời kia, ta càng nghe không hiểu. Tận tới đêm khuya, cha ngươi tìm người tới cửa, thì ta mới biết rõ mọi chuyện. Hôm nay ta đến đây, cũng không phải đến để chê cười ngươi, ta đến đây chỉ muốn nói với ngươi vài câu."

Diêu Ngũ Nương cắn răng, cố nén nước mắt nhìn nàng, còn nói không phải đến chê cười nàng? Không phải đến xem trò cười nàng mới là lạ!

Đỗ Tam Nương nhìn xem đôi mắt của nàng ta: "Ta biết, chuyện này ngươi chỉ là một người bị hại, cũng giống như ta, nhưng ta và ngươi lại khác một chỗ, chỉ là vị hôn phu của ta hắn nguyện ý tin tưởng ta, mà không tin những lời đồn vô căn cứ kia. Đan Thu Thực lựa chọn từ bỏ. Diêu Ngũ Nương, thân thể là của mình, vì một nam nhân mà muốn chết muốn sống, ngươi có từng nghĩ đến cha mẹ của ngươi không? Bọn họ nuôi ngươi lớn như thế, không phải để ngươi vì một nam nhân mà thương tổn tới mình. Nhưng ngươi nhìn xem, Đan gia từ hôn, ngươi vẫn còn sống tốt, không phải cũng vượt qua được sao, cho dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu cũng chỉ có nhiêu vậy. Đan Thu Thực cũng không phải là một người lương phối, người nam nhân không có chút chủ kiến nào, cái gì cũng đều nghe nương, cho dù ngươi gả đến thì sao? Nương hắn ta cũng không phải là một người hiền lành gì, quay đầu ngươi bị ủy khuất, ngươi cũng đừng nghĩ hắn ta sẽ giúp ngươi. Nếu hắn ta là một nam nhân thật sự biết gánh vác, lúc trước những lời đồn kia bay đầy trời, hắn ta nên đứng ra làm sáng tỏ, mà không phải xem như cái gì cũng không biết, để cho danh dự của ta bị hủy. Diêu Ngũ Nương, Đan Thu Thực thực sự không xứng với ngươi!"

Diêu Ngũ Nương cắn răng không nói chuyện, Diêu Quang Minh gánh thùng phân từ ngoài đi vào, đương nhiên vừa rồi ông ta cũng nghe thấy những lời kia, ông ta vừa đi vừa nói: "Nói hay lắm! Tên nhóc Đan gia kia, căn bản là không xứng với nữ nhi của ta! Ngũ Nương, sau này cha sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho con."

Đỗ Tam Nương nhìn về phía Diêu Quang Minh, ông ta là một hán tử nông thôn, hiếm khi trong xã hội trọng nam khinh nữ này lại biết đau lòng cho khuê nữ của mình, còn kiên cường hủy hôn, trả lại đồ cho Đan gia, vào lúc nữ nhi bị ủy khuất dùng cánh tay không quá rộng ngăn trước mặt, không thể không nói, ông ta mạnh hơn Đỗ Hoa Thịnh rất nhiều.

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận