Saved Font

Trước/49Sau

Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 21: Khoai Môn Hầm Thịt 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dư Điềm Điềm cũng không lạ gì những thứ này, chẳng qua là bây giờ cô ở nhà họ Phương, rõ ràng lĩnh hội được niên đại này lương thực thiếu thốn, dù sao cũng nên có được, không thể không cần liền không cần.

Lâm Tiểu Mẫn bĩu môi, "Giả bộ cái gì chứ...Mới vừa còn mang dáng vẻ không muốn."

Chẳng qua là ba người thím đều bận rộn đi chọn đồ, không có người phụ họa cô ta.

Dư Điềm Điềm không cầm bao nhiêu, chỉ chọn một ít khoai môn và khoai tây mới mẻ, lương thực tinh thì khỏi nghĩ, khoai tây và khoai môn cũng được xem là lương thực lại rất hợp với tâm ý của Dư Điềm Điềm.

Mà trừ bỏ Ngô Nguyệt và cô ra, mấy người kia đều nhìn chằm chằm mấy lạng thịt kia.

Ngô Nguyệt bất đắc dĩ buông tay: "Nhất định cướp không lại bọn họ."

Dư Điềm Điềm cười một tiếng, cô cũng không muốn cướp, mấy lạng thịt ở phòng ăn đã để ít nhất mấy ngày, cũng không còn tươi, mặc dù cô không ăn được thịt, nhưng về điểm này Dư Điềm Điềm vẫn không để ý.

Ngược lại cô nhìn về một thứ khác, vật này không bắt mắt, mọc trên măng tre, bởi vì cách sinh trưởng trong đất đai hơi khô chút, Dư Điềm Điềm lại nhận ra được, đây là yến trúc.

Đây chính là đồ hiếm có.

Dư Điềm Điềm đi tới, hái yến trúc xuống, cô chia một nửa cho Ngô Nguyệt, Ngô Nguyệt nghi ngờ nhìn một chút: "Nó có thể ăn được không?"

Dư Điềm Điềm gật đầu viết.

[Có thể nấu canh, chịu khó uống, giá trị dinh dưỡng cao.]

Ngô Nguyệt cong cong mi mắt, nhận lấy, "Cảm ơn nha."

Cuối cùng Uông Mai, Trần Tu Liên và Cốc lỵ cũng hài lòng chia chút thịt, Lâm Tiểu Mẫn tự thấy thân phận không muốn cướp với bọn họ nhưng lại không cam lòng, cuối cùng ôm một túi nhỏ đầy bột mì Phú Cường về nhà.

Ngô Nguyệt và Dư Điềm Điềm không tham lam, tự nhiên cũng rất hài lòng.

Dư Điềm Điềm trở về nhà họ Phương, Phương Nghị và Phương Thu Lan còn chưa tan làm, Phương Mạn và Phương Hoài hoạt bát chạy ra ngoài đón cô, Dư Điềm Điềm cười đổ đồ trong giỏ trúc ra.

"Oa! Từ đâu nhiều khoai môn như vậy ạ?"

Dư Điềm Điềm đi tới bên cạnh giếng, bỏ khoai môn vào trong chậu rồi bắt đầu rửa sạch, Phương Mạn và Phương Hoài cũng chạy tới hỗ trợ.

"Chị! Mấy củ này phải rửa sạch sao?"

Dư Điềm Điềm gật đầu một cái.

Không lâu sau, một chậu khoai môn trắng và khoai tây đều được rửa sạch.

Khoai tây và khoai môn đều giữ lại một ít đem đi hấp làm thức ăn, hai ngày trước Dư Điềm Điềm thấy hương vị của khoai tây bào không tệ, hôm nay chuẩn bị làm một ít. Chẳng qua là trong phòng bếp không có dầu và nguyên liệu, tự nhiên sẽ không thơm, nếu cơm nhà mình ăn thì Dư Điềm Điềm tự nhiên chấp nhận.

Còn khoai môn...

Nếu có con gà hay thịt ba chỉ càng tốt, khoai môn nấu canh thơm mềm ngon miệng lại dễ tiêu hóa, thích hợp cho người già ăn.

Vấn đề chính là không có thịt.

Ngay tại thời điểm Dư Điềm Điềm mặt ủ mày chau, cửa viện két một tiếng mở ra.

"Anh đã trở về."

Phương Mạn và Phương Hoài hô to một tiếng, hoạt bát chạy tới.

Hôm nay là ngày nghỉ của Phương Nghị, cho nên sáng sớm anh mới đi vào huyện thành, Dư Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn anh, anh vác một túi đầy, trên tay còn cầm một xâu thịt.

"A!!! Có thịt!" Phương Mạn và Phương Hoài cũng kêu thành tiếng, trong mắt Dư Điềm Điềm cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Bước chân của Phương Nghị không có dừng lại, mà rất nhanh đi vào phòng bếp, đem cái túi kia đặt ở trong xó, Dư Điềm Điềm không cần hỏi cũng biết cái túi kia đựng gì, nhưng cô không nghĩ tới, Phương Nghị lại mang về một xâu thịt.

Bà nội Phương nghe tiếng từ trong nhà đi ra, sau khi nhìn thấy, cũng trầm mặt xuống: "Thịt ở đâu ra?"

"Gánh hàng thay người khác có được, bà không cần phải lo lắng." Phương Nghị bỏ thịt bên trong giếng cho tươi, sau đó đi tới bên bờ ao bắt đầu rửa mặt, bà nội hỏi anh liền thuận miệng nói.

Chẳng qua Dư Điềm Điềm rõ ràng nhìn thấy, trên bả vai và trên cổ anh có dấu vết đỏ tươi.

Bà nội Phương bực mình muốn đi dạy dỗ anh, tay chân lại không nhanh nhẹn, không thể làm gì hơn là cầm quải trượng đập xuống đất vang trời, giọng nghiêm nghị: "Bà đã nói bao nhiêu lần cháu không được đi gánh hàng, không được đi gánh hàng! Đây là cháu xem lời nói của bà thành gió thoảng bên tai?"

Sau khi Phương Nghị lau xong mặt mới cảm thấy thoải mái chút, anh quay đầu: "Bà nội, gánh hàng không nặng lại không có gì đáng ngại, bà cẩn thận chút đừng chọc tức chính mình."

"Cháu, đứa nhỏ hỗn xược này!"

Bình thường lúc bà nội tức giận, Phương Mạn và Phương Hoài một chữ cũng không dám nói, nhưng hôm nay không giống nhau, tâm tư của hai đứa sớm đã bị xâu thịt dắt đi, rõ ràng đều là thịt sống mà lại làm đứa nào đứa nấy thèm thuồng chảy nước miếng ba thước.

Dư Điềm Điềm cũng ở trong góc gọt vỏ khoai tây.

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận