Saved Font

Trước/29Sau

Tiểu Thư Nhà Nghèo Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ca phấu thuật thành công, nhưng trái tim của nó cũng đã chết từ đó, kế hoạch của tụi nó đi chơi hè 1 tháng cũng tan biến, nó chỉ biết lao đầu vào học và học, làm ọ người ai cũng lo lắng nhưng trong thời gian này Kiệt lun ở bên nó, chăm sóc nó rất nhiều:

- mình hok sao đâu, giờ chỉ lo học để sau này ba mẹ mình hok pải lo lắng vì mình nữa? - nó

- tao thấy mày hok như điên ấy, cũng pải đi chơi để thư giản đầu óc đi chứ, tao thấy mày như thế sẽ quỵ xuống mất1 tháng trôi đi rồi mà dường nư mày chưa quên được hén hả? hén chẳng đáng để mày như thế đâu? – D.Hồng

- hok pải đâu, tao đã hok còn nhớ tới hén từ khi tao quay lưng đi rồi, mày yên tâm đi , tao hok chết được đâu, dù sao cũng chết 1 lần rồi mà, bây giờ tao rất khỏe, khỏe hơn bao giờ hết.- nó nói vậy thôi chứ ai hok biết là nó vẫn còn đau, còn nhớ cậu ta.

- Cậu cũng đừng cố gượng ép, nếu muốn khóc thì hãy hét thật to lên, khóc 1 trận cho đã rồi đừng bao giờ đổ lệ vì thằng đó thêm nữa, mình sẽ làm cho cậu lúc nào cũng cười mà thôi. – Kiệt

- Uk, mình biết rồi, cảm ơn các cậu nhiều lắm. – nó

Tối nào nó cũng lên mạng để gặp người đó, người mà nó có thể nói hết tâm tình mà ko hề lo lắng và đêm nào nó cũng khóc, khóc đến nỗi mắt nó ngày càng nhỏ lại, nó nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc đó:

- bây giờ cậu đang làm gì? Chắc đã quên mình rồi pải hok? Chắc cậu hạnh phúc lắm nhỉ? Mình rất nhớ cậu, nhớ nhớ lắm, tại sao ình cảm giác rồi bỏ đi như chưa hề có chuyện gì? Mà thôi, hôm nay là ngày cuối mình khóc vì cậu, cũng là lần cuối mình nhớ đế cậu, mình sẽ bỏ cậu vào 1 cái hộp chôn chặc cậu vào tim và sẽ hok bao giờ lôi cậu lên, mình sẽ thôi không nhớ cậu nữa, thôi khóc vì cậu nữa nhưng mình sẽ không bao giờ quên được cậu, ngày mai mình sẽ bắt đầu một ngày mới, mình sẽ trở lại con người trước đây khi chưa có cậu, nhất định mình sẽ hạnh phúc, nhất định mình sẽ làm được. Tạm biệt cậu!

Về phần cậu ta thì khi sang Mỹ suốt ngày cứ cằm mắt vào máy tính, hok thik đi đâu cả:

- anh cứ như thế sao hok năn nỉ ba đi, em nghĩ ở nhà chị My cũng hok quên được anh đâu, bây giờ anh về vẫn còn kịp đó, còn 2 tháng nữa mới vào nưm hok mới mà. – Thảo

- về sao được nữa chứ, anh đã hứa với ba rồi mà, hok thể được đâu. – cậu ta thở dài

- em hỏi nè, anh cỉ hứa với ba là chỉ qua đây đi du học với em thôi đúng hok? – Thảo

- uk

- có nghĩa là anh học gì tùy ‎ y chứ gì? – Thảo

- uk.nhưng sao?

- thì đúng rồi, giờ bác chỉ mong anh học kinh tế để kế thừa công ty nhưng nếu anh hok học thì sao? vậy anh hãy đưa ra điều kiện này để cho ba anh đồng ‎ cho anh về lại Việt Nam. Lúc đó em sẽ về cùng anh, em cũng chẳng thik cuộc sống nơi này đâu, chán chết đi được. – Thảo

- ờ hơ, đúng rồi sao anh nghĩ hok ra nhỉ, đơn giản thế thôi mà, hahaha, cảm ơn nhok nha. – Hoàng

- ờ hơ, đúng rồi sao anh nghĩ hok ra nhỉ, đơn giản thế thôi mà, hahaha, cảm ơn nhok nha. – Hoàng

- hok có chi! – Thảo

- alo, ba hả? - hoàng

- có chuyện gì vậy con? Cuộc sống bên đó thế nào rồi, tốt chứ? – ba Hoàng

- dạ cũng bình thường, nhưng con có chuyện muốn nó với ba, tuần sau con sẽ đi đăng kí đi học, con sẽ học về nghệ thuật, nên con gọi để ba biết chừng.- Hoàng

- ko được, con ko được học cái đó, ba cho con đi du hok chỉ để học cái đó thôi sao? con pải học quản trị kinh doanh để về kế nghiệp ba nữa chứ? – ba Hoàng

- con hok thik, bên này con hok có hứng để học cái đó, con chán lắm rồi. Nếu ba hok thik con sẽ về, để khỏi tốn tiền. – hoàng

- ko được, sao ba nói gì con cũng ko chịu nge lời ba vậy, ba chỉ lo cho tương lại của con thôi mà, nge lời ba lần này đi, sau này con muốn chi ba cũng chiều hết. – ba Hoàng

- được, con sẽ học theo cái ba muốn với 1 điều kiện. – Hoàng

- bữa ni ra điều kiện với ba nữa hả? được rồi nó đi? – ba Hoàng

- ba cho con trở về Việt Nam, và chấp My con sẽ làm theo lời của ba

- lại vì con bé đó hả? được ba sẽ cho con về học ở Vn nhưnng ko bao giờ ba chấp nhận con bé đó đâu.- ông ta nói xong rồi cúp máy lun.

- Ba, ba ak. – Hoàng

- Sao rồi anh? – Thảo

- Ba nói có thể về nhưng ko bao giờ chấp nhận My. – Hoàng

- Hok sao? thành công bước đầu là được, có cơ hội về đó thì cũng sẽ có cách làm cho bác chuyển y ‎ thôi mà, với lại chỉ cần em ko đồng y lấy anh alf được chứ gì, pải hok? – thảo

- Em đúng là,… cảm ơn em rất nhiều.. – hoàng

- Em đúng là,… cảm ơn em rất nhiều.. – hoàng

- Thôi chúng ta đi chơi vài ngày rồi về để khỏi phí khi đã qua đây hi. – Thảo

Cậu ta cứ tưởng về khi gặp lại My và nói quay trở về My sẽ rất vui chứ nhưng thực tế lại khác xa với suy nghĩ của cậu.

Hôm đó nó đang đi trên bờ biển và vô tình gặp lại Hoàng,

- cậu vẫn khỏe chứ? – Hoàng

- uk, ko chết được đâu.- Nó trả lời lạnh lùng, cái lạnh lùng này kèm theo gió biển làm cho cậu có cảm giác ớn lạnh, muốn nó ra tất cả nhưng vì thấy My như vậy nên cậu cũng im lun.

- Thôi tôi đi đây. – nó

- Uhm. – cậu chỉ có biết nói vậy, mọi chuẩn bị của cậu đều tan biến trong phút chốc, My bỏ đi rồi cậu đứng sững sờ. Còn nó khi thấy cậu ta trong lòng lại nhói đau, tưởng đã quên dược cậu nhưng hình như nó chỉ lừa dối chính mình mà thôi, nó chạy xa xa thật xa rồi khóc.

Vẫn ngỡ như là giấc mơ phai màu

vì đã pao lâu ko nhớ lạj

mà bỗng hôm nay nước mắt em lạj rơj zù mưa đã ngừng rơj

chẳng lẽ lâu nay khuất sâu trong lòng

hình bóng anh tìm ko xóa đc

đến bao zờ trờj thôi mưa gjữa lòng em.

Trước/29Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh Không Gian 80 Tiểu Tức Phụ