Saved Font

Trước/122Sau

Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 82: Heo Sữa Nướng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Êm đẹp đi ra ngoài, máu chảy đầm đìa trở lại, Mạnh Dương suýt nữa bị dọa điên, trực tiếp đổi hết tất cả 30 lượng bạc vừa kiếm được kia thành đồ bổ, một ngày ba bữa nhìn chằm chằm bắt ăn, liên đới đến Bùi Hoài cũng thơm lây theo.

Chỉ là cảm giác của Mạnh Dương với hắn hơi bị phức tạp chút, tuy nói giang hồ quy củ có ân tất báo, nhưng nếu không có hắn đến cầu viện, Tinh Tinh với Nhạn Nhạn cũng không đến mức rơi vào như thế......

Chảy nhiều máu như vậy kìa! Phải bao nhiêu ngày mới có thể bổ trở về hả!

"Ăn ngon không?" Mạnh Dương ngay ngay ngắn ngắn ngồi bên mép giường Bùi Hoài, thẳng tăm tắp nhìn chằm chặp hắn.

Bùi Hoài bị chàng nhìn đến độ da đầu tê dại, gian nan nói: "Ăn ngon, đa tạ Mạnh tiểu ca lo lắng."

Mạnh Dương sâu kín thở dài, thanh âm mơ hồ nói: "Khẩu vị Bùi đương gia cũng tốt thật."

Bùi Hoài: "......" Mới nãy không phải ngươi bảo người ta ăn nhiều sao?

"Gần đây Tinh Tinh với Nhạn Nhạn đều rất khát ngủ, khẩu vị đều không được tốt đâu, đại phu nói là mệt muốn chết rồi." Mạnh Dương tiếp tục nói, trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra một tia ai oán cùng ưu sầu, tựa như lão nông dân lo lắng heo con nhà mình không béo lên.

Bùi Hoài: "...... Phải không?"

Ế không phải chứ, ngươi nói như vậy chính là lừa quỷ đi? Vừa nãy ta còn nghe thấy tiếng nấc no nê của bọn họ ở cách vách, cái mâm mang sang bên kia đều sắp đuổi kịp chậu lớn đó!

Nhưng người đuối lý là không thể mở miệng biện giải.

Khóe môi Bùi Hoài co giật, đột nhiên cảm thấy chén sứ trong tay nặng như ngàn cân, gà hầm râu sâm vốn dĩ mỹ vị tươi non cũng bắt đầu đắng lên.

"Đều nói người trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, chỗ ta có câu nói, không biết có nên nói hay không." Mạnh Dương mò qua một quả quất mật bên cạnh bàn, vừa thong thả ung dung mà bóc, vừa mặt vô biểu tình nói.

Ngón tay chàng thon dài, khớp xương rõ ràng, cho dù là làm việc như bóc quả quất như này, cũng rất có vài phần ý tứ như cảnh đẹp ý vui.

Trong không khí lập tức tràn ngập mùi thơm thanh thanh say lòng người của cam quýt, nhưng Bùi Hoài lại bị chất lỏng vỏ quất bắn ra phun vào mắt, trong lúc nhất thời nước mắt đều phải chảy xuống.

Ngươi là cố ý đi!

Còn có gì mà nên nói hay không, ta nói không nên nói, ngươi sẽ ngậm miệng không nói sao?

Quả nhiên, Mạnh Dương căn bản là không chờ hắn cho đáp lại, vẫn tiếp tục duy trì ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Lúc này, ta nói lời này có khả năng không quá thỏa đáng, có điều nếu không nói thì trong lòng ta thật sự khó chịu, nên vẫn là nói đi.

Hắc Phong tiêu cục gia đại nghiệp đại, thật sự làm người kính nể, việc này tuy vì Hồng Chi tiêu cục vượt giới hạn dựng lên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôn sùng ca ngợi nhiều năm trước kia hẳn là sớm đã có manh mối.

Đều nói giàu không quá ba đời, thiên quý tiêu cục vô lực nối nghiệp, trước mắt lại vẫn gắt gao cầm giữ hơn phân nửa việc mua bán của phương bắc như cũ, bị người mơ ước chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Chẳng sợ lúc này không có Hồng Chi, về sau cũng sẽ có Hắc Chi, Lục Chi...... Ngài nói, có phải cái lý này không?"

Lần này vì chuyện nhà mình liên lụy Bạch Tinh với Liêu Nhạn trọng thương, trong lòng Bùi Hoài thật sự khó an, vốn tưởng rằng Mạnh Dương chỉ là tới phát tiết oán khí, liền tính toán nhịn một chút cho qua, ai ngờ sau khi nghe đối phương nói mấy câu, biểu tình cũng dần dần nghiêm túc lên theo.

Rõ ràng là một người đọc sách, nghe nói trước kia là nửa điểm chuyện giang hồ cũng không hiểu, nhưng lại dăm ba câu đã chọc thẳng vào yếu hại của Hắc Phong tiêu cục, nhất châm kiến huyết chỉ là khốn cảnh ngay lúc này.

Phần tâm lực cùng kiến thức này......

Chính Bùi Hoài là nhân vật quân sư, tất nhiên biết Mạnh Dương là lời thô mà lý không thô, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.

Lúc này, hắn thật sự cảm thấy trong miệng đắng chát.

Chuyện người ngoài cũng có thể nhìn ra, làm sao hắn không biết!

Chính như lời đối phương, Hắc Phong tiêu cục nổi bật quá thịnh, nếu có cường giả trấn áp, ấy tất nhiên không sao cả, nhưng cố tình...... Viên Minh già rồi.

Tam đương gia làm người trung dũng quả cảm, thật là nhân tài xung phong đại tướng, tính cách lại xúc động dễ giận, không thể khống chế toàn bộ.

Lại cứ mấy đứa đời hai hiện có lại tư chất thường thường, không đứa nào có thể chống đỡ gia nghiệp.

Loại chuyện này Bùi Hoài biết, Viên Minh cũng rõ ràng, cho nên mới vẫn luôn đau khổ chống đỡ, hy vọng có thể hầm đến khi đời cháu lớn lên: Có lẽ, liền có một thế hệ mới cách đời thì sao?

Nhưng cái gọi là hy vọng, liền chứng minh cũng có khả năng biến thành thất vọng.

"Tiểu tiên sinh có diệu kế gì chăng?" Bùi Hoài thả chén sứ trong tay, trịnh trọng thi lễ với Mạnh Dương.

Mạnh Dương tránh người đi, dứt khoát lưu loát lắc đầu, "Không cách nào giải, nghe ý trời đi."

Dựng nghiệp dễ, giữ nghiệp khó a.

Viên Minh thật sự là một nhân vật anh hùng, nhưng loại nhân vật chưa xuất thế này đâu ra là tùy tùy tiện tiện là có? Tâm tính, từng trải, thời cơ, thiếu một thứ cũng không được.

Bắt đầu từ khi đám nhị đại của Hắc Phong tiêu cục nhớ chuyện, hoàn cảnh trưởng thành cũng đã tương đối hậu đãi, tuy ba vị trưởng bối có lòng bồi dưỡng, nhưng chắc chắn cũng không nỡ để bọn nhỏ bồi hồi bên vực kề cận cái chết hằng năm như mình năm đó.

Bởi vậy, vốn dĩ thiên phú đã kém một chút rồi, lại khuyết thiếu rèn luyện tất yếu, nên hậu đại không đuổi kịp cũng không có gì kỳ quái.

Cách làm bồi dưỡng đời thứ ba của Viên Minh cũng đúng là cử chỉ bất đắc dĩ, nếu có thể có anh tài ngút trời, vậy thì huy hoàng của Hắc Phong tiêu cục còn có thể kéo dài ít nhất 50 năm.

Nếu không có, chỉ sợ cũng chỉ có thể chọn đứa cao trong đám chú lùn, bồi dưỡng đứa trầm ổn nhất để gìn giữ cái đã có.

Mặt khác, còn phải làm tốt quan hệ với quan phủ các nơi, cũng lưu lại rất nhiều người tử trung bảo hộ tiêu cục......

Mà nói dễ lắm, nhưng hiện tại, cục diện trước mắt của Hắc Phong tiêu cục đều là ba vị đương gia một tay chế tạo, người bên ngoài nhìn vào tự nhiên cũng là mặt mũi của bọn họ. Có câu tục ngữ người đi trà lạnh, ngày sau bọn họ qua đời rồi, thiết tưởng tốt đẹp kia đến tột cùng có thể trở thành sự thật không, ai cũng không dám bảo đảm.

Vừa nghe lời này, Bùi Hoài cũng ảm đạm một trận, chỉ là hắn thấy đối phương tựa hồ có ý nói chưa hết, trong lòng bất giác lại bốc lên một tia hy vọng, "Lời đều đã nói đến nước này, tiểu tiên sinh còn có lương sách gì, không ngại cùng nhau nói ra!"

Thẳng đến giờ khắc này, coi khinh trong lòng hắn diệt hết, nghiễm nhiên đã đặt Mạnh Dương lên vị trí cùng ngồi cùng ăn với chính mình, xem đối phương là người có thể cùng nhau tham thảo việc ngày sau.

Mạnh Dương còn đúng thật là có chút ý tưởng, chỉ là lo lắng đối phương không tiếp thu, cho nên mới không lên tiếng.

Lúc này thấy trong mắt Bùi Hoài rất có ý quyết tuyệt, cũng không khỏi thở dài: "Sao không quảng nạp anh tài, phá rồi mới lập? Có cái được tất phải có cái mất trước, dưỡng cổ*...... Nhị đương gia sẽ không phải chưa từng nghe qua chứ?"

*: qua nhiều cuốn mình từng đọc, thêm phim kiếm hiệp, cái gọi là dưỡng cổ, theo cách hiểu nghĩa bóng trong này, ý là muốn cho một đống người đấu đá với nhau, thằng nào mạnh nhất thì còn sót lại, lấy thằng đó làm cổ, hết.

Chàng xuất thân đại gia, tuy tuổi nhỏ gặp biến cố, nhưng tầm mắt và kiến thức tuyệt không phải thường nhân có thể so.

Trị ngọn không trị gốc, đây là tối kỵ.

Lúc này, Bạch Tinh với Liêu Nhạn đánh cuộc nửa cái mạng đi cứu nguy trong nước lửa, vậy lần tới thì sao? Chẳng lẽ còn phải tới lần nữa?

Mạnh Dương không muốn.

Chàng vừa không muốn nỗ lực mà tiểu đồng bọn trả giá như nước chảy về biển đông, cũng không muốn ân tình này đoạn tuyệt... Nói trong xương chàng chảy xuôi huyết mạch tính kế của quan viên cũng được, nói chàng kiến thức đến khủng bố của giang hồ rồi nghĩ mà sợ cũng xong, nhưng nếu Bạch Tinh với Liêu Nhạn đã trả giá, luôn phải có được điều hồi báo mới tốt.

Mấy thứ vàng bạc chẳng qua là vật ngoài thân, là nông cạn nhất, chỉ có nợ nhân tình, mới khó trả lại nhất.

Cho nên chàng muốn Hắc Phong tiêu cục có thể tiếp tục kinh doanh lâu lâu dài dài, có lẽ ngày sau......

Nói gọn lại, lo trước khỏi họa, phòng ngừa chu đáo, kiểu gì cũng không phải chuyện xấu.

Bùi Hoài sửng sốt, trong lòng đột nhiên lạnh cả người một trận.

Ý Mạnh Dương hắn nghe rõ ràng.

Nếu người trong nhà không còn dùng được, sao không chọn ở bên ngoài?

Bởi vậy, phạm vi có thể chọn tự nhiên lớn hơn rất nhiều, khả năng tìm được người thừa kế ưu tú cũng lớn hơn rất nhiều.

Nhưng...... Quá mức tàn nhẫn, nguy hiểm cũng quá cao, cao đến chỉ cần Bùi Hoài tưởng tượng, liền nhịn không được mà rét run cả người.

Mặc kệ triều đình hay giang hồ, xưa nay đều chú ý dòng dõi truyền thừa, nhưng nếu thật sự y theo cách này, chẳng phải Hắc Phong tiêu cục phải...... Sửa họ?

"Tiểu......" Khi Bùi Hoài còn muốn trao đổi kỹ càng với đối phương, vừa ngẩng đầu, lại thấy sớm đã không còn bóng dáng đối phương.

Không những người đã đi rồi, mà thậm chí ngay cả mấy quả quất mật bóc xong vừa nãy cũng không còn, chỉ có một cái sọt tre trống rỗng, hỗn độn vứt bỏ rất nhiều vỏ quất rách và sợi chỉ gân trắng.

"Không phải cho ta à......"

*********

Cách vách.

"Tới tới tới, ăn chút trái cây." Mạnh Dương giũ ra quất mật lớn màu vàng trong khăn tay, cười tủm tỉm nói, "Chỉ ăn thịt không khỏi bốc hỏa đó. Chẳng qua cái này cũng không quá nhiều, để ta gọt một quả lê nữa cho các ngươi đi!"

Quất mật đều bị bóc sạch sẽ, ngay cả sợi gân trên đó đều bị bóc đi, ăn vào tư vị mượt mà như nước sốt cam, thật sự là mỹ vị hiếm có.

"Vừa nãy các ngươi đang nói gì vậy?" Liêu Nhạn hiếu kỳ hỏi, trực tiếp cầm cả quả quất nhét vào miệng, căng đến quai hàm phồng lên cao cao, rất giống một quả bóng cao su lớn.

Cách âm của khách điếm này khá được, một khi đóng cửa phòng lại, thấp giọng nói chuyện, thế thì rất khó nghe thấy.

"Không có gì." Mạnh Dương một lần nữa rửa tay sạch sẽ, chọn một quả lê thật lớn gọt vỏ, mi mắt cong cong nói, "Không phải các ngươi nói hắn dùng diều lớn cứu người sao? Ta thật sự tò mò chết được, liền đi qua hỏi một chút."

"À." Liêu Nhạn không hề nghi ngờ hắn, lại cầm quả quất thứ hai.

Trời âm liên tiếp 2-3 ngày, nhiệt độ không khí mới vừa bắt đầu ấm lên lại giảm mạnh đến trước tết, bá tánh khắp thành cả kinh đến độ sôi nổi mặc lại áo bông dày nặng lần nữa, hôm nay cuối cùng bắt đầu trong lên.

Trên bầu trời tuy vẫn rải rác mây đen đặc sệt, không khí vẫn là âm lãnh mà ẩm ướt, nhưng đã không cách nào ngăn cản mặt trời phóng thích ánh sáng.

Kim quang lộng lẫy bị đè nén hồi lâu, ra sức bắn ra từ giữa khe hở mây đen nghìn nghịt, giống như cột sáng mênh mông cuồn cuộn giáng xuống từ trên trời, mang theo vài phần hơi thở thần thánh xuyên thấu đám sương, vẫy lui tầng mây, rốt cuộc lộ ra một đường không trung xanh thẳm.

Bầu không trung đó xanh lam đậm, cực xa xưa, giống một khối đá quý thâm thúy, làm người si mê.

Mạnh Dương mở cửa sổ ra thông khí, ngồi cạnh bàn, vừa ngẩng đầu là có thể thấy trời, làm tâm tình người ta thoải mái.

Vừa nãy hai người bệnh đang ăn heo sữa nướng.

Heo sữa màu nâu đỏ dang tứ chi, ngoan ngoãn nằm trong mâm to, trên lớp da bóng loáng lưu chuyển màu sắc động lòng người. Trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt nhàn nhạt, ngòn ngọt mằn mặn say sưa, phi thường mê người.

Lại nói tiếp, heo sữa nướng cửa hàng này làm thật là tuyệt nhất!

Da xốp giòn, lúc dùng dao nhỏ cắt ấy, tiếng vỡ vụn răng rắc giống như đánh vỡ băng trôi vào đông vậy. Sau khi lớp da ngoài chắc nịch vỡ vụn thì lộ ra phần thịt tươi mới bên trong, lập tức liền có đầy đủ nước thịt chảy ra từ khe hở, sáng lấp lánh mang theo váng mỡ.

Bởi vì dùng gỗ cây ăn quả nướng, nên mỗi sợi thịt đều sũng nước thơm thanh, béo mà không ngán.

Thêm vào còn có nước sốt bí chế độc nhất vô nhị, cay thơm ngon miệng, chấm một chút là đặc biệt đưa cơm.

Lúc trước, khi Mạnh Dương ăn lần đầu tiên liền nhớ ngay tới đoạn miêu tả về heo sữa nướng trên một quyển sách thời Nam – Bắc triều, "Sắc như hổ phách, lại loại thật kim, vào miệng là tan, tráng như lăng tuyết, hàm tương cao nhuận, đặc dị phàm thường dã.*"

*: Theo mình tra tìm và hiểu sơ sơ thì nghĩa câu này nó là vầy, màu như hổ phách, lại có vàng vào, vào miệng là tan, chắc như miếng băng, tương mặn mịn như cao, rất là đặc biệt.

Vào miệng là tan, chính là nói về thịt dưới da nó đó!

Tướng ăn của Bạch Tinh với Liêu Nhạn thật sự quá ngon, quá có sức cuốn hút, chẳng sợ vốn dĩ Mạnh Dương cũng không đói, lúc này cũng không khỏi nước miếng lan tràn, xuống tay theo luôn.

"Chờ các ngươi khỏe rồi, chúng ta đi lên phố kế bên uống canh cua đi!" Mạnh Dương hứng thú bừng bừng nói, "Nghe nói ngon lắm luôn đó!"

Thành nam Tuy Sơn châu có một cái hồ lớn, bên trong có rất nhiều thủy sản, cũng bởi thế mà diễn sinh ra không ít mỹ thực. Thật vất vả tới một chuyến, không đi nếm thử chẳng phải đáng tiếc?

Hầy, trên đời sẽ còn có chuyện gì càng tốt đẹp hơn so với mọi người bình bình an an tụ lại với nhau cùng ăn nhậu chơi bời sao?

Ba người đang ở bên trong ăn ăn uống uống, bỗng có chạy bàn tới đây gõ cửa, "Khách quan, bên ngoài có vị quân gia tìm ngài."

Quân gia? Bọn họ không quen biết quân gia gì nha, có thể là tới trả binh khí đi!

Ba người đang ăn hăng say, có 2 người còn đang bị thương, đều không kiên nhẫn động đậy, trực tiếp nói với tiểu nhị: "Có phải tới trả đồ hay không? Làm phiền ngươi mang lên đi!"

Này đây còn rất chu đáo, vốn dĩ cho rằng phải tự mình qua đó lấy đâu.

Có điều, không phải nói vì phòng vạn nhất, phải đợi tới lúc rời thành mới có thể đưa sao?

Tiểu nhị có chút khó xử, nhìn lại ra đằng sau, nhường sang một bên một chút, "...... Đã lên đây rồi."

Người đàn ông xuất hiện ở cửa thân hình cao lớn, một thân thường phục màu đen cũng chẳng có trang trí dư thừa gì, nhưng hơi thở túc sát toàn thân lại không che lấp được.

Hắn đi về trước hai bước, sống lưng thẳng thắn bất động như tùng, cơ hồ là khoảng cách mỗi một bước đều lớn như nhau...... Đúng là vị tướng lãnh đóng giữ bên ngoài ngày đó.

Hắn ước chừng cũng là không ngờ tới vào lúc này 3 người thế mà trốn trong phòng ăn heo sữa nướng, biểu tình có vẻ vi diệu trong nháy mắt, "Ba vị...... Thật nhã hứng a."

Tầm mắt hắn trọng điểm lướt qua trên người Bạch Tinh với Liêu Nhạn, bất giác có chút kinh ngạc.

Ngày đó, hai người này bị thương thành dạng gì, hắn nhìn rõ ràng, đến giờ tính toán đâu ra đấy cũng mới mười mấy canh giờ, không đến hai ngày, thế mà đã có thể tự mình ngồi dậy to mồm ăn thịt?

Thật là sức khôi phục đáng sợ.

Trong miệng Bạch Tinh với Liêu Nhạn còn nhét đầy heo sữa nướng dính đầy nước sốt, thấy thế cũng chả dựng người nổi, chỉ là mơ hồ không rõ nói: "Ăn chút không?"

Tuy lập trường mỗi người bất đồng, thân phận có khác, nhưng vào thời điểm mấu chốt ấy, đối phương rất phối hợp, nên ấn tượng của hai người với hắn cũng đều không tệ lắm.

Mạnh Dương xoa xoa tay, xòe mấy ngón tay ra dọn một cái ghế thay hắn, "Ngài ngồi."

Heo sữa nướng thật sự là béo tốt mọng nước, mỡ dính trên tay đều dính dính, phải dùng xà bông thơm với phân tro lặp lại rửa sạch mấy lần mới được, chỉ lau không vậy thôi thì hiệu quả cực nhỏ.

Người tới nhìn 3 người trẻ tuổi tuổi lớn gần nhau trước mặt, trên mặt còn có nét trẻ con mập tràn ngập tính ấu trĩ, một đám đều ăn đến quai hàm phình phình, miệng sáng loáng bóng nhẫy...... Nhìn trước mắt không thôi, thật là chẳng thể tưởng tượng ra cảnh tượng chém giết tắm máu ngày đó tí nào.

Hắn bỗng lại cảm thấy có chút buồn cười.

Thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, mấy đứa nhỏ tuổi trẻ như vậy, cũng đã có thể quấy cho giang hồ long trời lở đất.

"Tại hạ Hoàng Bình, là phó tướng thủ thành bản địa." Hắn hơi chắp tay, lúc này mới đến bên ghế ngồi xuống.

Liêu Nhạn liếc mắt về phía hai tay trống rỗng của hắn một cái, biểu tình thất vọng biểu lộ không thể nghi ngờ, "Ngươi đây vừa không mang quà đến thăm bệnh, cũng không phải lấy binh khí trả lại trước, rốt cuộc tới làm gì?"

Nói xong, phi thường linh hoạt mà nhổ ra một miếng xương sống heo.

Hoàng Bình sửng sốt, liền trực tiếp cười.

Hắn tòng quân nhiều năm như vậy, giờ quan đã đến phó tướng, vẫn là lần đầu tiên có người lớn tiếng đĩnh đạc mà đòi quà với mình vậy đó.

"Nếu mấy vị muốn rời thành, binh khí tùy thời có thể mang đi." Hoàng Bình dứt khoát nói, "Có điều, hôm nay tay lại đây, là có việc khác muốn nói."

Nói như vậy, quan phủ cũng sẽ không nghiêm khắc hạn chế người giang hồ đeo binh khí, chỉ là mấy vị này đã trực tiếp làm một trận ở ngoài thành, máu chảy thành sông, thật sự không thể không phòng, đành phải dùng tình huống đặc thù để đối đãi.

"Chuyện gì?" Ba người trăm miệng một lời nói, mùi heo sữa nướng thơm nồng cũng theo tiếng bọn họ ập vào trước mặt.

Tuy Hoàng Bình định lực hơn người, cũng không khỏi nuốt nước miếng theo bản năng.

Quá thơm......

Không được không được, ta có công vụ trong người!

Hoàng Bình rốt cuộc là phó tướng một quân, rất mau đã ổn định thần chí, lại nói tiếp ý mình.

"Bạch cô nương, xin hỏi cô nương, nỏ tay ngày đó là ở đâu ra?"

Động tác nhai heo sữa nướng của Bạch Tinh bỗng ngừng lại, sau đó tràn ngập hoài nghi nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu mới buồn bã nói: "Các ngươi đường đường quan phủ một châu, hẳn sẽ không phải là muốn muội đi chứ?"

Hoàng Bình: "......"

Sao đôi mắt tiểu cô nương này sắc vậy?

Chẳng qua đừng có nói khó nghe như vậy a!

Hắn có chút xấu hổ mà tằng hắng một cái, bày ra vẻ mặt chính khí, "Cái này, thật không dám giấu diếm, thật sự là cái nỏ này của cô nương quá mức tinh xảo, cho nên mới muốn mượn tới để tinh tế nghiên cứu, có khả năng, có khả năng phải trả lại muộn một chút."

Binh khí của triều đại đã rất lâu rồi chưa cách tân, đặc biệt là cung nỏ linh tinh có cụ bị uy lực công kích cự ly xa, muốn cải tiến là gian nan mười phần.

Bọn họ thật ra là có nghe nói mấy triều đại trước đó có nhiều loại nỏ thần cơ, tinh xảo phi thường, chỉ là truyền nhân sớm đã ẩn cư, biến mất không tìm được, bản vẽ cũng sớm đã tổn hại, hậu nhân không cách nào phục hồi như cũ.

Vốn tưởng rằng cuộc đời này vô vọng, không nghĩ tới Hoàng Bình thế mà nhìn thấy cái cực kỳ cùng loại trong tay một du hiệp giang hồ, tâm tình kích động, khó có thể hình dung.

Nếu có thể sản xuất loại binh khí này với lượng lớn, phổ cập đại quy mô trong quân, như vậy thì năng lực công kích viễn trình của quân đội bổn triều tất nhiên đủ để nghiền áp nước láng giềng.

Bạch Tinh à một tiếng, truy vấn: "Muộn cỡ nào?"

Hoàng Bình gãi gãi tóc, "Cái này, nhanh thì 2 tháng, chậm thì......"

Không rõ ràng.

Cái món đồ này quá khó khăn, toàn thân không có bất kỳ kim loại gì, toàn bộ là dùng kết cấu mộng và lỗ mộng để nối tiếp.

Mộng và lỗ mộng đươc nối tiếp quá mức hoàn mỹ, rất nhiều chi tiết từ bên ngoài là căn bản không nhìn rõ, mấy người hiểu việc trong quân cân nhắc nửa ngày cũng chưa nhìn ra được, muốn mở ra nhìn xem, lại sợ không phục hồi được như cũ, quả thực khó chịu.

Đêm qua Hoàng Bình cũng đã báo chuyện này cho tri châu đại nhân bản địa, đối phương nhanh chóng quyết định, quyết định dâng sổ con cho triều đình.

Triều đình có binh khí ty chuyên môn, hội tụ người giỏi tay nghề trong thiên hạ, chuyên môn chế tạo các loại binh khí cho bổn triều, nói vậy, bọn họ hẳn là có thể nhìn ra được gì đó.

Chẳng qua, bởi vậy, việc trả lại nỏ càng sẽ thêm không bao giờ......

Bạch Tinh chậm rì rì xé một miếng heo sữa nướng, nhai cẩn thận từng miếng một, một đôi mắt dị sắc lại gắt gao nhìn chăm chú vào trên người Hoàng Bình, tựa hồ đang tính toán gì đó.

Hoàng Bình bị nàng nhìn đến cả người mất tự nhiên, giống như mình thật sự bắt nạt tiểu cô nương vậy, vội mở miệng: "Chuyện xảy ra bất ngờ, thật có lỗi, chỉ là nếu có thể tìm được thợ khéo chế tác nỏ, hết thảy liền đơn giản, tự nhiên có thể trả lại đúng hạn."

Bạch Tinh còn chưa mở miệng, liền cảm giác Mạnh Dương ở cạnh bên nhẹ nhàng đá nàng một chút dưới bàn, vì thế lập tức lắc đầu, "Đó là nghĩa phụ ta để lại cho ta."

"Để lại cho ta", Hoàng Bình vừa nghe ba chữ này liền nhủ thầm không ổn, "Vậy không biết hiện tại hắn?"

"Đã chết, rất nhiều năm trước đã chết rồi." Bạch Tinh dứt khoát lưu loát mà đánh gãy tất cả niệm tưởng của hắn.

Hoàng Bình cảm thấy không đúng, "Chính là ta thấy nỏ cũng không bị mài mòn gì."

Bạch Tinh lão thần khắp nơi nói: "Công phu ta rất tốt, không dễ dùng đến nó, lại nói đó là đồ nghĩa phụ lưu lại, ta tất nhiên phải bảo quản thật tốt."

Cái gọi là quanh co, thay đổi rất nhanh, chẳng qua là như vậy.

Hoàng Bình lại nhìn chằm chằm đôi mắt nàng một lát, phát hiện trong đó bình tĩnh không gợn sóng, chẳng có chút ý tứ nói dối nào, đành phải bất đắc dĩ thở dài.

4 người trên bàn lập tức lâm vào trầm mặc, chỉ còn lại có tiếng chóp chép ăn thịt của Liêu Nhạn.

Hắn nhìn nhìn người này, lại ngó ngó người kia, bỗng nhiên hì hì cười rộ lên.

"Ta nói Hoàng quan này, các ngươi vô duyên vô cớ lấy đồ của người, sẽ không phải chỉ nói miệng một câu là xong đấy chứ?"

Hoàng Bình bỗng nhiên có loại dự cảm bất hảo, "Có ý tứ gì?"

Liêu Nhạn thử nhe răng, nghiêm trang nói: "Giang hồ hiểm ác, đó chính là thứ mà Tinh Tinh bọn ta dùng để bảo mệnh, các ngươi đột nhiên đòi đi, y như muốn nửa cái mạng của người ta vậy! Như thế nào cũng phải," Chàng ta bỗng vươn mấy ngón tay ra xoa xoa, nhướng mày, "Cho tí đi chứ?"

Hoàng Bình trầm mặc một lúc lâu, lắc lắc đầu, "Việc này ta không làm chủ được."

"Không phải vấn đề có làm chủ được hay không," Liêu Nhạn hơi hơi ngửa người ra sau, dùng cằm với lỗ mũi chỉa về phía hắn, "Mà là vấn đề đạo nghĩa. Đứa bé 3 tuổi còn biết không thể không không đòi lấy đồ của người ta, các ngươi một cái triều đình lớn như vậy, một cái nha môn lớn đến vậy, sẽ không phải ngay cả chút đạo lý này cũng không biết, thật sự làm ra cái việc lấy không không biết xấu hổ này đi?!

Nếu ngày sau làm thành đại sự này, châu quan các ngươi tự nhiên không thể thiếu được thăng quan phát tài, ha ha......"

Hoàng Bình bị chàng ta nói đến trên mặt lúc xanh lúc đỏ, hơi hơi có chút xấu hổ buồn bực.

Chẳng qua, hắn dù sao cũng là người trung chính ngay thẳng, bản thân cũng cảm thấy lấy không đồ của người ta thì không tốt, cho nên hôm nay mới cố ý chạy tới một chuyến.

Chỉ là không nghĩ tới đối phương tuổi không lớn, da mặt còn rất dày, chẳng cố kỵ uy nghiêm triều đình chút nào, trực tiếp đĩnh đạc mở miệng đòi.

Bên ta chủ động cho với bị người khác đuổi theo sau mông đòi nợ, thật không phải cùng một chuyện, thật giống như, giống như thật sự đoạt thứ gì của người ta không trả tiền vậy.

Thẹn đến hoảng.

Trong lúc nhất thời, Hoàng Bình không biết nên trả lời thế nào, hai người trẻ tuổi kia cũng không ăn, đều trầm mặc mà trực tiếp nhìn chằm chằm hắn, ý tứ được biểu đạt rõ ràng phi thường.

Hoàng Bình rốt cuộc ngồi không yên, "Vậy giờ ta trở về, xin chỉ thị với đại nhân ngay."

Nói rồi cũng không đợi 3 người trả lời, đã trực tiếp xoay người đi mất.

Thẳng đến khi ba người thấy Hoàng Bình đã thật sự rời đi từ cửa sổ, lúc này mới mở miệng nói chuyện lần nữa, chủ đề thảo luận chính là đến tột cùng có thể bán bao nhiêu tiền?

"Đúng rồi, vì sao ngươi không muốn nói là chính mình làm vậy?" Bạch Tinh hiếu kỳ nói.

Mạnh Dương hơi hơi rũ đầu, giọng nói có chút rầu rĩ, "Ta không muốn giao tiếp với triều đình nữa."

Triều đình hủy hoại nhà của hắn, hủy hoại tất cả hồi ức tốt đẹp của hắn, đời này đều không thể tha thứ.

Nhưng cùng lúc đó, hắn lại đích đích xác xác là con dân của quốc gia này, cũng không có cách nào biết rõ có thể giúp quốc gia cường đại mà không đi làm.

Cho nên...... Cứ như vậy đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Liêu Nhạn: Phải thêm tiền!

Trước/122Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Đô Thị Vô Thượng Thiên Tôn