Saved Font

Trước/17Sau

Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nguyên nhìn đồng hồ:

- Còn nhưng gì nữa, trưa quá rồi.

Tiểu Thư chạy như bay vào nhà. Cô trở ra với cái quần tây trắng, áo ngắn tay màu xanh nhạt thật gọn ghẽ. Công Nguyên chả thèm nhìn đến cô, anh hối:

- Mau lên!

Đặt cài túi da chính giữa, Tiểu Thư leo lên xe, Công Nguyên tăng ga chiếc xe lao vụt đi. Tiểu Thư la ới ới:

- Này! Bộ không muốn sống nữa hả?

Nguyên không thèm nghe, co càng la anh càng lao vùn vụt. Tiểu Thư hét to:

- Không dừng lại tôi nhảy xuống xe đó.

Công Nguyên tấp vào lề, càu nhàu:

- Đi với cô chán chết được làm gì la làng lên vậy?

Tiểu Thư đi đi lại lại:

- Anh có muốn chết thì chết một mình, tại sao chết mà còn khuyến mãi thêm tôi.

Nguyên nhìn vào mặt cô:

- Cô sợ chết?

- Tôi còn yêu đời lắm, mới lấy chồng mà.

Nguyên cười cười:

- Còn tôi mới lấy vợ lại nuốn chết quách cho xong.

Tiểu Thư trừng mắt:

- Trò chơi mới bắt đầu thôi. Tôi chỉ sợ anh muốn chết cũng không được đâu.

- Thử xem.

Công Nguyên leo lên xe, Tiểu Thư hỏi:

- Anh đi đâu đó?

Đeo kính vào Công Nguyên đáp tỉnh bơ:

- Đi tìm Thy Nga!

tiểu Thư hét to:

- Còn tôi?

- Bổn phận của tôi là đưa cô ra ngòai, còn đi đâu là tùy cô. Nhớ năm giờ gặp nhau ở đây, tôi chở cô về nhà.

Nói xong Công Nguyên phóng vút đi, Tiểu Thư thầm rủa:

- Đồ cà chớn.

Cô tha thẩn ngòai đường, người ta có bạn để đến, còn cô lại lang thang. Nếu về nhà thế nào cũng bị mẹ và chị hai tra vấn. Cô đành vào thư vịên đọc sách giết thời gian.

- Này cô!

Tiểu Thư gập cuốn sách lại:

- Anh gọi tôi?

- Cô là người mới hả?

Tiểu Thư xẳng giọng:

- Có gì lạ đâu.

- Chổ này là chổ của tôi đấy.

Lại còn thế nữa, Tiểu Thư gây sự:

_Có gì làm bằng chứng, thư viện là chỗ công cộng, làm như của anh không bằng.

Người thanh niên ngỡ ngàng:

_Xin lỗi! Nếu cô thích, tôi nhường cho cô đó.

_Ðúng là dở hơi.

Tiểu Thư cúi xuống trang sách, một lúc cô ngẩng lên. Tim cô thắt lại, cô thấy anh chàng lúc nãy đeo cặp kính dày cộp đang khó khăn đọc vì ánh sáng chỗ anh không tốt lắm.

Cô lân la lại gần:

_Xin lỗi! Tôi không cố ý. Anh có thể trở về vị trí.

Tiểu Thư như biết lỗi:

_Lúc nãy tôi không biết anh cận nhiều vậy.

_Trông tôi kinh dị lắm hả?

_Không! Nhưng không đeo kính nhìn anh làm sao ấy.

_Như chàng ngốc chứ gì?

_Là anh nói đó nha.

_Bạn gái tôi cũng nói như thế mà.

Tiểu Thư buột miệng:

_Tôi có chồng rồi đấy.

_Vậy à.

Tiểu Thư xáp lại ngồi cạnh anh:

_Vậy tôi và anh có hàng rào bảo vệ, có ngồi gần cũng không sợ hút nhau.

_Cô vui tính ghê, chắc là chồng cưng lắm.

Tiểu Thư đưa tay bưng má:

_Anh ấy á hả?

_Cô sao vậy?

_Nhắc đến anh ấy là tôi dị ứng liền.

_Hai người giận nhau à?

_Chúng tôi mới cưới nhau hôm qua.

Sửa lại gọng kính, chàng trai mở to đôi mắt vốn rất to của mình nhìn cô:

_Cái gì?

_Anh làm mọi người giật mình rồi kìa!

Chàng trai xếp sách lại, kéo tay cô ra ngoài:

_Tôi tên Hoài Hiếu, còn cô?

Tiểu Thư thấy lạ, nhưng cũng nói:

_ Tiểu Thư!

_Cái gì?

Tiểu Thư ngạc nhiên:

_Ngoài cận thị, anh còn điếc nữa hả?

Hoài Hiếu cười:

_Tên cô lạ ghê.

_Sao?

Hiếu dài giọng:

_Nghe cái tên là biết kèm theo cục lười sau lưng.

Tiểu Thư trợn mắt:

_Nè! Lịch sự chút đi! Anh dám nói tôi lười.

Hoài Hiếu xua tay:

_Bỏ chuyện đó đi! Kể chuyện của cô xem, tại sao mới cưới hôm qua, hôm nay lại thơ thẩn một mình. Bị chồng đuổi hả?

Tiểu Thư sừng sộ:

_Anh có tin là tôi lột kính, anh khỏi thấy đường về không?

Hoài Hiếu tỉnh bơ:

_Không nhằm nhò gì, tôi có mang theo kính “sơ cua”.

Tiểu Thư gắt lên:

_Ở nhà mắc một người, giờ đến đây lại gặp anh. Tức chết đi được.

Hoài Hiếu chỉ vào mặt cô:

_Cái giọng đó đúng là tiểu thư rồi.

Tiểu Thư bĩu môi:

_ Tiểu thư chỉ là “lá thư nhỏ” làm gì mà anh vừa chê vừa lên án.

Hoài Hiếu xoa càm:

Hoài Hiếu xoa càm:

_Cô có hay xem cải lương không? Tiểu thư là con nhà quyền quý, luôn luôn có kẻ hầu người hạ lại hay õng ẹo, đua đòi, đôi lúc kẻ cả khó ưa. Nói chung là xấu…

Tiểu Thư bặm môi, quay lưng:

_Ừ, tôi xấu, anh hỏi thăm tôi làm gì?

_Tự tôi thấy lạ, mới lấy chồng lại bị tống cổ ra đường. Tôi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đó mà.

_Cứu! Cứu cái đầu anh. Anh bảo ai bị tống cổ ra đường. Nói cho anh sợ, tôi tự ý đi đó.

Hoài Hiếu ngây ngô:

_Không lý nào. Sau ngày cưới, người ta đi hưởng tuần trăng mật, ai lại bỏ chồng đi chơi một mình.

Tiểu Thư vò vò mái tóc ngắn:

_Trăng mật, giập mật gì. Tôi không thích đi xa.

_Thì ở nhà chăm sóc, trò chuyện với chồng.

_Ê! Bộ anh là ba tôi hay sao lại lên lớp dạy đời tôi vậy?

Bỗng Hoài Hiếu kêu lên:

_Tôi biết rồi.

Tiểu Thư hất càm:

_Anh biết cái quái gì?

Ðiểm vào mặt cô, Hiếu cười cười:

_Nghe giọng điệu này tôi còn muốn phát khùng huống gì chồng cô. Con gái phải ngọt ngào, đằm thắm, có đâu mà bốp chát thấy phát sốt.

Tiểu Thư gân cổ:

_Còn đàn ông các anh hễ thấy con gái là xáp vào. Ðã bảo tôi có chồng mà cũng cố kéo ra đây. Bây giờ lại phê bình tôi này nọ.

_Cô ăn nói ngang ngược.

_Anh mới kỳ cục, chuyện của tôi đầu cần anh lo, tự dưng lại đùng đùng mắng tôi là sao hả?

Hoài Hiếu không đáp, anh mở sách ra xem, cô nói mát:

_Bây giờ mà đọc vô chữ nào, tôi chết liền.

Hoài Hiếu phì cười:

_Bây giờ người kiếm chuyện là cô chứ không phải tôi nhé!

_Tự dưng đang nói chuyện lại mở sách ra đọc. Tôi nên hiểu sao về chuyện này.

_Ðọc sách để hiểu biết, nói chuyện với cô để rút kinh nghiệm.

_Anh đã rút được kinh nghiệm gì?

Hiếu rút cổ:

_Không nên dây vào các cô gái đẹp. Hoa đẹp là hoa có gai.

_Nhưng tôi không phải là cô gái đẹp.

Hiếu vịn kính săm soi mặt cô làm cô bực mình.

_Xinh đấy, có điều gai góc quá!

Tiểu Thư hất mặt:

_Khen một phụ nữ có chồng, anh không sợ hả?

_Còn cô, cô ngồi cạnh tôi không sợ bạn gái của tôi sao?

_Tôi nghĩ cô ấy không cần ghen.

_Tại sao?

_Trông anh vừa xấu vừa nhiều chuyện.

Hoài Hiếu gãi đầu:

_Nếu chỉ cần nói mà có thể làm cho người khác vui, thì chỉ có kẻ đê tiện mới từ chối điều đó.

chickey_yêu

18-07-2008, 02:10 PM

Tiểu Thư tròn mắt:

_Anh bằng lòng ngồi cho tôi xả stress?

_Thú vị lắm!

_Nhưng anh cũng mắng tôi hơi nhiều đấy.

_Tôi cũng đang stress mà.

_Thì ra…

Cả hai cười xoà. Tiểu Thư đong đưa mái tóc ngắn:

_Anh stress gì vậy? Tình yêu, công việc hay gia đình.

_Cả ba.

_Hả?

Hiếu cười:

_Không có công ăn việc làm nên gia đình lộn xộn, người yêu bỏ đi.

_Thảm vậy à?

_Còn đỡ hơn cô, bị chồng tống cổ ra đường.

Tiểu Thư chợt đưa tay xem đồng hồ rồi kêu lên:

_Chết cha!

_Sao hả?

_Trễ rồi.

_Trễ cái gì?

_Trễ hẹn.

_Cô hẹn với ai? Mấy giờ? Ở đâu?

Giúi cuốn sách vào tay anh, cô quáng quàng:

_Nhờ anh trả hộ, tôi hẹn với chồng tôi, năm giờ, ở ngã tư.

Hoài Hiếu vội nói:

_Tôi đưa cô đi!

_Vâng!

Chiếc Nouvo đưa Tiểu Thư đến chỗ hẹn nhưng không thấy Công Nguyên. Cô rên:

_Chắc anh ấy bỏ tôi rồi.

Hiếu an ủi:

_Chắc không có đâu. Cô chờ chút xem. Nếu chờ lâu tôi sẽ đưa cô về.

Tiểu Thư la lên:

_Ðưa tôi về nhà?

_Không tiện à?

_Tiện chứ, tiện cho hai cô em chồng của tôi xé xác anh ra.

_Nói vậy cô đang sống giữa bầy sói?

Tiểu Thư nạt:

_Anh nói lung tung.

Tiếng thắng xe rít lên làm Tiểu Thư hoảng hốt, kêu thất thanh:

_Á!

Công Nguyên hét vào mặt cô:

_Làm gì như vừa xem phim kinh dị vậy?

Chợt thấy Hoài Hiếu, anh hất hàm:

_Ai hả?

Tiểu Thư thân mật vỗ vỗ lên vai Hiếu:

_Hoài Hiếu! Bạn mới quen của tôi.

Hiếu gắt nhỏ:

_Sao lại xưng tôi?

Tiểu Thư thản nhiên:

_Còn đây là Công Nguyên… chồng tôi.

_Còn đây là Công Nguyên… chồng tôi.

Hai cánh tay chìa ra, nhưng không thân thiện lắm.

_Cám ơn anh đã đưa vợ tôi về!

_Không sao, tạm biệt!

Tiểu Thư vẫy tay:

_Hôm nào tôi đến thư viện gặp anh.

Hiếu khẽ gật rồi phóng xe đi. Công Nguyên lừ mắt:

_Coi bộ luyến tiếc lắm hả?

_Không được sao?

Nguyên nhún vai, phóng xe lao vút trên đường.

Buổi cơm sáng không vui nên Công Nguyên tấp vào một quán ăn tránh cho Tiểu Thư gặp mẹ và em gái anh.

Tiểu Thư lấy làm lạ:

_Sao lại vào đây?

Nguyên vươn vai:

_Cô không đói nhưng tôi đói.

_Sao anh biết tôi không đói?

Nguyên giật cái túi xách của cô. Cô la lên:

_Anh làm gì vậy?

Anh rẹt dây kéo, trút ra bàn nào bánh kẹo nào sữa hộp.

Tiểu Thư nói như la lên:

_Ðồ mất lịch sự.

Ðồ ăn đem ra, cô đẩy đĩa xà lách trộn cho anh, còn cô lấy đĩa bò bít tết. Anh cau mày:

_Cô muốn gì đây?

Tiểu Thư gắp một miếng bỏ vào miệng, thản nhiên đáp:

_Anh nhìn lại mình đi! To béo thế kia lại ăn toàn đồ bổ, nên giảm cân nếu không muốn trở thành võ sĩ Sumô.

Hai hàm răng nghiến chặt, anh nhìn như muốn xé cô ra từng mảnh vụn. Cô lè lưỡi, đẩy đĩa thịt đến trước mặt anh:

_Vì một miếng ăn mà anh giận dữ như vậy à?

Nhớ lời Thy Nga cũng chê anh tăng cân làm mất phong độ, anh kéo đĩa rau lại, ăn ngon lành. Vừa ăn anh vừa chì chiết cô:

_Cô cũng đừng có lên mặt. Ðàn ông có mập chút cũng không sao, còn phụ nữ mà mập hả? Eo ơi! Xấu không thể tưởng.

_Tui xấu mặc tui, mắc mớ gì đến anh?

_Cô đi cạnh tôi, người ta lầm tưởng thùng phuy biết đi.

_Vậy à?

Tiểu Thư gắp từ từ, nhai từ từ ra vẻ thích thú. Công Nguyên giận cành hông với cử chỉ trêu tức của cô. Nếu không vì Thy Nga, anh sẽ cho cô uống toàn nước lạnh cho bõ ghét.

_Ăn cho nhiều vào, tối đau bụng rên ư ử.

_Vậy à?

Tiểu Thư cứ “vậy à” và sau mỗi tiếng, cô lại bỏ một miếng thịt vào mồm nhai ngấu nghiến trước đôi mắt thèm thuồng của Công Nguyên.

Công Nguyên mang cái bụng no rau về nhà. Tiểu Thư rút vào phòng án binh bất động.

Công Nguyên bước vào phòng thảy hai cái vé lên giường. Tiểu Thư mải mê với cái ống hút và hộp sữa nên không chú ý.

Nguyên với tay giật hộp sữa ra khỏi tay cô. Cô chồm theo, cả người cô ngã vào lòng anh. Một chút bối rối, cô bật lên:

_Trả lại cho tôi.

_Ba muốn tôi đưa cô đi du lịch.

Tiểu Thư còn chồm theo hộp sữa:

_Anh rủ Thy Nga đi đi!

_Còn cô?

_Kệ tôi.

_Cô muốn ba tôi cạo cái đầu của tôi hả?

Tiểu Thư cười phá lên:

_Cái đầu anh mà trọc lóc chắc tức cười lắm!

Nguyên dúi hộp sữa vào miệng cô:

_Ðể miệng cô ở không là một sai lầm.

Vứt vỏ hộp vào sọt rác, Tiểu Thư hất hàm:

_Nói tiếp đi!

_Cô cùng đi với tôi.

_Tôi không muốn đi với anh.

_Cô không đi thì tôi làm sao ra khỏi nhà?

_Như sáng nay vậy. Anh đường anh, tôi đường tôi.

_Cô Hai! Du lịch những năm ngày lận. Năm ngày cô đi đâu, ở đâu?

Tiểu Thư bưng càm, Nguyên lấy cái gối úp lên mặt cô:

_Ðừng tính đến chuyện đi tìm cái tên bốn mắt kia nha.

Tiểu Thư reo lên:

_Ừ, đúng rồi!

_Ðúng! Ðúng con khỉ. Tôi không đồng ý.

_Ê! Anh vi phạm rồi nhé! Không được can thiệp đời tư của nhau. Anh có Thy Nga, sao không cho tôi làm quen với Hoài Hiếu?

Nguyên leo lên giường, lấy cái gối nằm úp mặt vào đó:

_Cô thích hắn hả?

Tiểu Thư bắt chước anh, cũng nằm kế bên úp mặt vào gối:

_Anh thấy thế nào? Có được không?

Nguyên quay sang nhìn cô:

_Mới gặp có chút xíu mà thích rồi hả?

Tiểu Thư chớp mắt:

_Ừ! Chắc là tiếng sét ái tình.

Nguyên cười khùng khục:

_Sét mà bổ vào đầu cô chắc văng ra chứ ở đó mà ái tình.

_Tôi khô khan lắm hả?

_Như ngói ấy.

_Còn Thy Nga của anh?

Nguyên nằm ngửa người lên, cười thật tươi:

_Cô ấy đáng yêu lắm! Nụ cười cô ấy thật quyến rũ. Tôi cứ muốn hôn mãi vào bờ môi hồng của cô ấy.

_Á!

Nguyên giật mình quay sang:

_Cô sao vậy?

_Anh nói nghe rởn tóc gáy. Hai người ghê quá!

Búng vào má cô. Anh nói:

_Vậy mà còn nói gặp tiếng sét ái tình. Nằm mơ! Nói chuyện với cô chán quá!

_Vậy kể chuyện hôm nay đi! Anh đi đâu? Làm gì?

_Ðừng có la ỏm tỏi đấy nhé!

_Tôi sẽ cố.

_Tôi chở Thy Nga đi ăn, mua sắm, xem phim, hát karaoke, sau đó…

Tiểu Thư hồi hộp:

_Thế nào?

_Cô đoán xem?

Tiểu Thư bĩu môi:

_Chắc làm gì bậy bạ hả?

_Chắc làm gì bậy bạ hả?

Nguyên lườm cô:

_Cái đầu cô toàn tương chao, nghĩ bậy bạ. Sau đó tôi chia tay và chạy thục mạng.

_Ai đuổi theo mà anh chạy?

Xỉ vào đầu cô, anh nói:

_Sợ trễ giờ đón cô đó.

Tiểu Thư phì cười:

_Tụi mình vui quá há.

_Tôi đang rầu đây.

_Nói nghe đi!

_ Thy Nga hối thúc tôi ly dị vợ.

Tiểu Thư cau mày:

_Sao lại thế hả?

_Gia đình đòi gả cô ấy cho Việt kiều.

_Anh tính sao?

_Còn sao nữa, chả lẽ mới cưới lại ly hôn.

Tiểu Thư giẩy nảy:

_Tôi không chịu đâu.

Nguyên ngạc nhiên:

_Cô không chịu ly hôn?

_Ừ!

_Bộ cô đổi ý hả?

_Ðổi ý gì?

Vịn bờ vai cô, anh gằng giọng:

_Trước giả, bây giờ muốn thật đó.

Hất tay anh ra, Tiểu Thư cao giọng:

_Ðừng có mơ.

_Vậy sao không chịu ly hôn?

_Tôi cũng như anh, anh là tấm giấy thông hành cho tôi đi chơi tự do.

_Cô lợi dụng tôi hả?

_Ðừng nói khó nghe như vậy. Chúng ta lợi dụng lẫn nhau. Phần anh lời chán đấy.

Vứt cái gối xuống, Nguyên rót nước uống ực một cái:

_Lời đâu không thấy, chỉ biết bây giờ cái bụng sôi lên ùng ục.

Tiểu Thư cười:

_Ðói hả?

Cô nhảy xuống, mở tủ lạnh lấy cho anh một hộp sữa. Anh đẩy ra:

_Ai thèm uống sữa trẻ con này.

Cô hút hộp sữa của mình, miệng làu bàu:

_Ðói mà còn làm phách.

Thấy cô ngày nào, giờ nào cũng kè kè hộp sữa. Anh cũng muốn thử, nhưng cái cần nhất là anh đang đói, phải chữa cháy. Nhưng trẻ con quá.

Ghim cái ống hút vào hộp, Tiểu Thư đút vào miệng anh. Anh hút một hơi, cái lạnh, thơm, béo như tê tê ở đầu lưỡi.

_Có thích không hả?

Nguyên không dám nói cảm giác thật của mình. Anh ậm ừ:

_Cũng được.

Cầm gối, mền, anh lăn xuống sàn nhà. Tiểu Thư cũng che miệng ngáp dài.

Reng… reng… reng…

Tiểu Thư nằm im không nhấc máy. Công Nguyên đành bò dậy:

_A lô!

_Anh tìm ai?

_Tôi, Hoài Hiếu đây!

Dằn điện thoại xuống bàn, anh dùng chân đá vào chân cô:

_Tiếng sét của cô tìm kìa.

Tiểu Thư lăn lăn:

_Sét gì?

_Bốn mắt đó!

Tiểu Thư nhổm dậy:

_Sao không nói rõ.

Kề sát vào mặt cô, anh nói:

_Coi bộ cô hồi hộp lắm!

Tiểu Thư hắt anh ra, cô cầm máy:

_A lô! Anh Hiếu hả?

_Cô ngủ chưa?

_Ngủ rồi.

_Ngủ rồi sao còn lên tiếng?

_Tại vì…

_Cô về nhà có bị chồng rầy không?

Liếc xuống Công Nguyên, cô cười:

_Anh ấy đâu có dám rầy tôi.

Công Nguyên giơ nắm đấm trước mặt cô. Cô cười.

_Cô được anh ấy cưng chiều, cũng hạnh phúc lắm. Ðừng có giận đi lang thang như hôm nay nữa nhé!

_Ngày mai tôi lại đi lang thang những năm ngày lận đó.

_Xảy ra chuyện gì hả? Anh ấy vì giận cô mà đuổi cô nữa hả?

_Tôi tự nguyện mà.

_Nếu có đi khỏi nhà mà không biết đi đâu, cô có thể tìm tôi.

_Tìm anh làm gì?

_**** cho đỡ buồn.

_Bộ tôi dữ lắm à?

_Tôi chịu được mà.

_Tạm biệt anh nhé!

_Chúc ngủ ngon.

Tiểu Thư gác máy, Công Nguyên chồm lên:

_Hắn hẹn cô hả?

_Mắc gì đến anh.

_Tôi lo cho cô bị người ta gạt.

Tiểu Thư nạt:

_Anh gạt tôi chưa đủ sợ hay sao mà để người khác gạt.

Nguyên sừng sộ:

_Nè! Nói lại cho rõ, hai người đồng tình. Không ai gạt ai, đừng đổ hết tội cho tôi. Tôi sắp mất Thy Nga, do ai? Vì ai?

_Vì bản thân anh chứ vì ai? Ham địa vị, tiền tài, tự do, phóng túng. Cái nào cũng muốn mà bản thân không phấn đấu. Lấy tôi làm bình phong, bây giờ trách ai.

_Rà trúng đài hay sao mà phát ghê thế. Thôi ngủ đi kẻo ngày mai bốn mắt thấy thâm quầng, lại cho thằng chồng này không biết chăm sóc vợ.

Thư nguýt anh:

_Chồng ngồng thì có.

Trước/17Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Giải Phẫu Phòng Phát Sóng Trực Tiếp