Saved Font

Trước/1198Sau

Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1196: C1196: Chương 1196

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tiểu Ngũ sửng sốt: “Kinh hoàng thật, đây là màn biểu diễn gì thế này! Tàn nhẫn đến độ vả mặt chửi mắng chính bản thân mình ư!”

Bạch San San ngẩn người.

Điều mà Tiểu Ngũ học được là những câu thoại phổ biến từ một số đoạn video ngắn, Bạch San San không chắc liệu con vẹt có đang mắng cô ta hay không, nhưng cảm xúc của cô ta bị con vẹt phá ngang nên cảm thấy hơi khó chịu.

Bác sĩ nói tiếp: “Nếu muốn cứu con chó, chúng tôi đang xem xét đến phương pháp giải phẫu ngoài cơ thể, lọc màng bụng, truyền máu…”

Bạch San San lại lo lắng nói: “Truyền máu ư, dùng máu của tôi nè!”

Mọi người: “…”

Cô gái này bị thần kinh hả?

Các bác sĩ không khỏi giật khóe miệng.

Bạch San San lập tức ý thức được mình vừa nói điều ngu ngốc, vội vàng sửa lời: “A… Không, tại tôi quá lo lắng… Ý tôi là, chỉ cần có thể cứu con chó thì làm gì cũng được, chỉ mong các bác sĩ nhất định cứu nó bằng mọi giá!”

Bác sĩ gật đầu: “Được, vậy chúng tôi sẽ sắp xếp giải phẫu tách màng bụng và truyền máu.”

Bạch San San: “Đúng vậy! Nhất định phải sắp xếp giải phẫu! Chỉ cần có thể cứu được con chó, muốn tôi làm gì cũng được…”

Bạch San San một lòng một dạ lo diễn kịch nên không chú ý tới Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã ngừng nói chuyện rất lâu, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.

Sau đó……

Bác sĩ đưa hóa đơn trong tay cho Bạch San San: “Được rồi, cô ký vào đây rồi thanh toán phí. Bao gồm cả tiền cấp cứu, tổng cộng là hai mươi ngàn tệ.”

Bạch San San: “…”

Đáy mắt cô ta thoáng vụt qua sự kinh ngạc.

Hai mươi ngàn tệ!

Đắt thế hả??

Trước đây, chó và mèo cũng được đưa đi cấp cứu vì mục đích quay video, nhưng ai lại thực sự bỏ ra hai mươi ngàn tệ để cứu một con chó?

Bạch San San nói: “Tôi…”

Cô ta nhìn Mộc Quy Phàm cầu cứu.

Mộc Quy Phàm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mỉa mai và hoàn toàn không có ý định lên tiếng.

Chẳng phải cô ta thích cướp lời người khác để diễn kịch sao?

Bây giờ đến lượt cô ta thể hiện rồi đấy.

Bạch San San nước mắt lưng tròng, nói với Mộc Quy Phàm: “Đại ca ơi, em không có tiền… Em chỉ hận không thể dùng máu của chính mình cứu con chó, nhưng em không có tiền… Hu hu, đại ca ơi, làm sao bây giờ?”

Túc Bảo chịu hết nỗi rồi!

Bé lớn tiếng nói: “Dì, đây là ba con, dì có thể đừng gọi ba con là đại ca nữa được không, dì đâu phải trẻ con!”

Trước/1198Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc