Saved Font

Trước/79Sau

Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 25: Hồi Ức (8)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau bữa ăn, Lục Kiên đưa Lâm Bối Y về nhà.

Từ xa, Lâm Bối Na ngồi trong xe quan sát, thấy Lâm Bối Y lên xe cùng Lục Kiên, chiếc xe hôm nay Lục Kiên đi không phải là Ferrari màu trắng như thường khi, mà là Audi. Còn Đoàn Thiên thì lại bước vào chiếc Ferrari màu trắng khiến Lâm Bối Na giật mình, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Bối Y.

"Bối Y, em về cùng Lục Kiên à?"

"Sao thế?"

Nét mặt Lâm Bối Na rất căng thẳng nhưng giọng nói thì cực kỳ tự nhiên, "À, chị đại nhân đại lượng muốn đưa em về, đang ở gần đây thôi, chị tới đón."

"Em đi rồi, chị cứ đi công chuyện của mình."

Lâm Bối Na cười cười, "Mà hôm nay Lục Kiên đi xe gì..."

Lâm Bối Y thấy hơi khó hiểu, "Chị có phải là ấm đầu rồi không? Em tắt máy đây."

"Không được!" Lâm Bối Na lo lắng tột độ, la lên một tiếng.

Cảm nhận có điều gì là lạ, Lâm Bối Y gằn hỏi: "Chị có chuyện gì à?"

"À... Không."

Cuộc gọi kết thúc. Cả thân người Lâm Bối Na run rẩy, con ngươi đảo qua lại lo lắng, tay đấm mạnh vào vô lăng rồi lái theo xe của Lục Kiên.

Lâm Bối Y cau mày, hôm nay chị mình bị làm sao thế?

Lục Kiên quay sang hỏi: "Em có biết chị em đang làm gì không?"

Lân Bối Y nghe qua có vẻ buồn cười, hỏi ngược lại: "Ý anh là gì?"

"Em có biết chuyện chị ấy đang âm mưu, đứng đằng sau phá hoại Đoàn Cát?"

Phá hoại Đoàn Cát?

Chuyện này bản thân Lâm Bối Y không hề hay biết, có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bảo vệ chị mình mà lên tiếng: "Chị tôi tại sao phải hại bọn họ?"

"Điều này em có thể tự mình tìm hiểu."

"..."

"Dù có như thế nào, Đoàn Thiên vẫn luôn coi em là đứa em gái mà cậu ấy thương yêu nhất, quan hệ giữa hai người vẫn là không thể thay đổi, tại sao em phải né tránh?"

"..."

"Công ty của Thụy Anh, ngân hàng của Ngân Thanh vợ cậu ấy đều đã bị Lâm Bối Na phá hủy, cậu ấy hoài nghi em có liên quan đến, nhưng vẫn không oán hận em, chẳng phải sao?"

"Anh nói với tôi những điều này để làm gì? Cho dù Bối Na có làm vậy thì đã sao? Anh hiểu được những gì chúng tôi chịu đựng không?" Lâm Bối Y quay sang nhìn Lục Kiên với nét mặt căng thẳng.

Lục Kiên nhận ra sự kích động trong lời nói của cô, anh vẫn ôn nhu nói: "Anh không hiểu, đúng là anh không hiểu, nhưng anh hiểu em, em hoàn toàn không mong muốn người thân của mình gặp chuyện, thậm chí cả người ngoài em còn không muốn trơ mắt nhìn họ gặp nạn cơ mà!"

Lâm Bối Y bị nói trúng, tâm tình bứt rứt, hít thở một hơi sâu, hỏi:

"Vậy còn anh, anh có hận tôi không?"

Bất giác cười một cái, cảm xúc có chút khác lạ, không ngờ lại có ngày cô ấy cũng phải hỏi câu này với mình, Lục Kiên gật đầu.

"Vì em mà tôi tệ bạc với Thụy Anh, vì em mà tôi chọc giận ba tôi đến chết, vì em, tôi có thể làm nhiều thứ hơn nữa chỉ mong muốn em giữ chặt lấy tình cảm giữa chúng ta hơn một chút. Thế nhưng... Em không làm như vậy, em chỉ suy nghĩ cho bọn họ, không hề nghĩ cho bản thân, không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi, em nghĩ có đáng hận không?"

Lâm Bối Y khẽ rụt người, cuối mặt xuống không dám đối diện với anh.

Dòng hồi ức đau thương lại một lần nữa như trở về trong hai người.

*** (hồi ức nha)

Hôn lễ của Lục Kiên được tiến hành.

Quan khách đến tham dự đều là người có tiếng trong giới kinh doanh.

Thụy Khanh đứng trong phòng thay đồ của chú rể nghiêm túc thắc cà vạt cho Lục Kiên.

Anh không hề muốn, không muốn một chút nào, tâm tình bức rức khó chịu.

Cô nở nụ cười, ánh mắt thâm tình nhìn anh.

"Anh hôm nay rất anh tuấn!"

Lục Kiên cười, lấy ra một chiếc nhẫn màu trắng được khắc chữ đơn giản "L-K" đeo vào ngón áp út cho cô. Sau đó giơ bàn tay mình lên cho cô thấy chiếc nhẫn giống hệt như vậy được đeo ở tay mình.

Tim đập nhanh xuyến xao, chợt rung động mãnh liệt, cô choàng tay ôm anh.

"Anh đó, mau tháo chiếc nhẫn này ra, chút nữa lại quên thì toi."

"Nếu toi mà không cưới nữa thì tốt rồi, anh sẽ đeo cả mười ngón luôn."

Khi anh đứng ở trên lễ đường cùng Thụy Anh, nụ cười của Thụy Anh rạng rỡ, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Nhưng ánh mắt của anh chỉ hướng về người mình yêu, là Thụy Khanh đang đứng ở cửa sau khán phòng.

Cô cũng hướng nhìn về phía của anh, ánh mắt giao nhau, cô mỉm cười, dường như đang nói thầm điều gì đó với anh, hốc mắt lóe lên ánh lệ, Lục Kiên đứng ở xa không nhìn rõ khẩu hình miệng của cô được, cảm nhận có điều chẳng lành.

Lục Kiên, thực xin lỗi, sau năm năm em không thể cùng với anh được. Thụy Anh là em gái của em, em mong nó có được hạnh phúc, mong cuộc hôn nhân của nó mãi mãi được bảo vệ, không bị ai phá hủy, đặc biệt là chị gái của nó.

Giữa em và anh, đành hẹn lại kiếp sau, hai ta sinh ra trong một gia đình bình dị không phải vì bất cứ ai ngăn cản mà xa cách.

Lục Kiên, có lần anh hỏi em, mẫu người em thích là gì, bây giờ em trả lời cho anh, mẫu người em thích chính là anh, chỉ cần là anh thì tất cả em đều yêu thích.

Thụy Khanh xoay người bước đi thật nhanh. Lục Kiên nhón người lên để nhìn, cô đã rời khỏi khán phòng để ra ngoài sân. Anh chạy đi ra ngoài, thấy cô đã leo lên xe taxi.

Em nói sẽ không tời khỏi tầm mắt của anh, tại sao lại bỏ đi? Có phải chỉ là để lừa anh để kết hôn?

Lục Kiên mặc kệ cho người kêu người gọi vào làm lễ, anh chạy đi ra khỏi nơi này để đuổi theo Thụy Khanh.

Lục Thư đột nhiên ôm ngực trái nhăn mặt đau đớn rồi ngã quỵ xuống.

"Lục chủ tịch, Lục chủ tịch,..."

Chiếc xe taxi mà Thụy Khanh leo lên đã mất hút giữa dòng đường tấp nập xe cộ.

Khi Lục Kiên chạy ra thì va vào Trác Phùng đang đi vào, nhìn thấy Lục Kiên, hắn vỗ vai, "Giờ này cậu chạy ra đây làm gì, không phải là muốn bỏ trốn đó chứ?"

Lục Kiên không thèm để ý đến hắn, lất ló tìm Thụy Khanh. Định lấy di động ra để gọi thì trùng hợp có người gọi tới báo tình hình của cha anh.

Nhìn thấy mọi người bu đông, người của Đoàn gia ngước lên nhìn anh khiến bước chân chùn lại, Đoàn Thiên nói lớn.

"Cậu còn đứng đó, mau phụ đưa ba cậu ra xe."

Lục Kiên như hoàn hồn chạy tới chỗ ba mình.

Đứng bên ngoài phòng cấp cứu cùng người của Đoàn gia, trong lòng vừa thấp thỏm lo lắng cho cha, vừa lo sợ Thụy Khanh sẽ đi mất. Nội tâm hỗn độn giằng xé trong anh rất nhiều.

Bác sĩ đẩy cửa bước ra: "Thật xin lỗi, có phải ông ấy có tiền sử bệnh tim từng phẫu thuật không?"

"Đúng vậy!"

Bác sĩ lắc đầu, nét mặt rầu rĩ, trầm giọng "Người nhà vào gặp ông ấy lần cuối đi."

Tim Lục Kiên bỗng đập một nhịp thật mạnh như đánh trống rồi bắt đầu nhanh như đang hòa vào điệu nhạc mạnh nào đó. Tay chân luống cuống chạy vào trong với cha mình.

Cảm xúc chợt ùa đến, đáy mắt ươn ướt, khóe môi run run, Lục Kiên không còn biết đến bất cứ điều gì, anh nắm chặt tay của cha.

"Ba!"

Lục Thư không trụ được nỗi nữa, cố sức để nhắn nhủ lại: "Con và Thụy Khanh... Nhất định.... Đừng..."

Lục Kiên không biết phải nói gì, ngàn lời nói ra cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của cha mình, anh chỉ biết gật đầu. Giây phút ấy nước mắt anh rơi xuống, hình ảnh người cha yêu thương anh, một mình lầm lũi chăm sóc từ nhỏ đến lớn, những điều ông dạy bảo tự nhiên luân phiên xuất hiện như một thước phim.

Không ai gọi điện báo cho Thụy Khanh biết chuyện. Khi sang đến Mỹ, cô xem tin tức mới biết tin thì tang lễ đã xong rồi.

Lưỡng lự giữa về và không về, rốt cuộc cũng quyết định được.

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh