Saved Font

Trước/79Sau

Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 29: Chủ Mưu Gây Tai Nạn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh

Người viết: An Ni

Wattpad: _lilys_ttnn

.

Chương 29: Chủ mưu gây tai nạn

... Tai nạn của Thụy Anh có phải do chị làm?

Lâm Bối Na cúi đầu xuống, tuy không trả lời nhưng thái độ đã ngầm khẳng định đó là sự thật. Được một trận kích động, Lâm Bối Y nắm bả vai Lâm Bối Na, không kiềm được sự giận dữ mà nói lớn giọng.

"Chị có biết mình làm vậy là phạm pháp hay không? Bọn họ là vô tội, tại sao chị phải làm như vậy, hả?"

Lâm Bối Na cau mày khó chịu, ngước lên nhìn Bối Y, nói: "Phạm pháp? Em gọi người tới bắt chị đi, đi đi!"

Lâm Bối Y gằn giọng xuống: "Chị biết rõ là em không thể làm vậy. Dừng tay lại đi, Bối Na."

"Vô tội? Vì Thụy Anh, em phải rời xa người mình yêu, phải gặp tai nạn, phải nằm liệt giường, không được trở về nhà, vô tội sao? Người nhà Đoàn gia không hề coi trọng em, Đoàn Thiên cũng không hề vô tội, cơ nghiệp đó là của Lâm gia chúng ta, chẳng phải sao? Ngày em nằm bại liệt trên giường, có ai đến thăm em không, có không?! Em quên hết rồi sao?"

"Em không quên, nhưng tai nạn đó không phải bọn họ gây ra."

Lâm Bối Na chẳng nói chẳng rằng, lấy di động ra, mở cái gì đó rồi đưa cho Lâm Bối Y xem. Xem xong, Lâm Bối Y câm nín không còn gì để nói.

"Là ngẫu nhiên sao? Em vẫn quá coi trọng giặc rồi đấy."

Nước mắt Lâm Bối Y rơi xuống, thật không ngờ, ngày ấy tại sao bà ta lại bình thản được như vậy cơ chứ?

***(hồi ức nữa nha)

Cuộc phẫu thuật thất bại rồi.

"Thất bại?" Lâm Bối Na hỏi ngược lại.

Vị bác sĩ giải thích: "Bệnh nhân buông xuôi ý thức, từ bỏ mạng sống, trong lúc phẫu thuật, tim của cô ta đã ngừng đập hết ba lần, vì lo vấn đề đó nên xảy ra sơ xuất, phẫu thuật thất bại, sau này sẽ không thể đi đứng cũng như ngồi được nữa."

Lâm Khải như chết lặng, Lâm Bối Na bình tĩnh hơn, hỏi tiếp.

"Nói như vậy... Không có cách nào sao?"

"Còn ba lần phẫu thuật xương chậu và một lần cột sống cho cô ấy nữa, chúng tôi sẽ cố gắng. Nhưng cũng phải phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân nữa, cô hãy khuyên nhủ cô ấy."

Thụy Khanh nằm trên giường bệnh không thể làm bất cứ thứ gì, tinh thần cô kích động, hai tay có thể cử động liền đấm liên hồi xuống giường bệnh, cô bất lực khóc và oán trách bản thân vô dụng.

Lâm Bối Na mở cửa bước vào thấy vậy liền chạy tới giữ hai tay Thụy Khanh lại.

"Thụy Khanh, chuyện gì cũng có cách, bệnh của em, ba nhất định sẽ chữa khỏi, chỉ cần em phấn chấn lên, tin vào bản thân."

Thụy Khanh lắc đầu không tin, nước mắt vẫn cứ chảy ra.

"Tôi trở thành phế nhân rồi, các người còn cứu tôi để làm gì, cứu để làm gì?"

Lâm Khải bước vào, nhìn tình hình hiện tại, không cần hỏi cũng biết. Ông thở dài, nhìn thẳng vào Thụy Khanh mà nói:

"Thụy Khanh, có một chuyện con cần phải biết, ta là cha của con, Bối Na là người chị song sinh của con."

Thông tin này đối với Thụy Khanh quả là sốc nhưng nghĩ đến Đoàn Cát đối xử với mình thì quả là đúng, không cần phải hỏi thêm, cô không quan tâm, điều cô quan tâm lúc này, đó là, cô đã trở thành phế nhân.

"Chị gái của con, Lâm Bối Na, hơn một tuổi đã mắc bệnh não úng thủy, trải qua biết bao đau đớn nhưng vẫn kiên cường chống cự được đến năm hai tuổi. Rốt cuộc ông trời không phụ lòng người, trải qua bao lần điều trị tưởng chừng như không thể qua khỏi, nó đã may mắn được phẫu thuật thành công, bình an lớn lên."

"...."

Lâm Bối Na kinh ngạc nhìn Lưu Khải Đức, chuyện này bản thân cô không hề biết, có phải câu nói của Doãn Thụy, xem cô đã chết từ 20 năm về trước là vì vậy hay không?

Lâm Khải tiếp tục nói: "Khi ta không có ý định buông xuôi thì tử thần không được phép cướp đi các con của ta từ tay ta, con nghe rõ chưa, phấn chấn lên cho ta nếu con không muốn cả đời này nằm bại liệt một chỗ."

Khóe mắt giật giật, Thụy Khanh bấy giờ mới chịu hòa hoãn mà nằm im.

Lâm Khải báo cho Doãn Thụy biết chuyện, bà ta không hề có một chút lo lắng nào. Ngược lại, tâm thái rất bình thản mà đến gặp Thụy Khanh.

Doãn Thụy vừa bước vào đã nhìn thấy Lâm Bối Na ngồi bên cạnh Thụy Khanh đang nằm trên giường bệnh.

Doãn Thụy dường như không phải là một bà mẹ, lạnh nhạt nói: "Còn sống là tốt rồi!"

Thụy Khanh không còn lạ gì với sự quan tâm lạnh nhạt này của mẹ mình, nhưng đối với Lâm Bối Na thì quả là sự đả kích, thà không có mẹ còn hơn.

Lâm Bối Na tức giận, cuộn tay thật chặt, đấm mạnh xuống giường, nét mặt hung hăng.

"Bà có phải là mẹ của... của Thụy Khanh hay không?"

Doãn Thụy nét mặt vẫn như cũ, ánh mắt sắc lạnh.

"Cô và Thụy Khanh cùng nằm trong một bào thai, bỏ được cô thì cô nghĩ tôi sẽ đau lòng vì nó?"

Câu nói này như con dao một nhát chém nát tình mẫu tử giữa ba mẹ con bọn họ.

Thụy Khanh cuộn chặt hai bàn tay lại, sự vô tâm của bà ta trước đây đối với cô, cô không có ý nghĩ gì, nhưng giờ đây trong cô như rơi xuống địa ngục thật sự. Nỗi đau chồng chất nỗi đau khiến cô oán hận người đàn bà này hơn.

Doãn Thụy lại vô tình nói: "Đã vậy thì con đừng quay trở về, đừng tìm gặp Lục Kiên nữa, hãy để Thụy Anh có được hạnh phúc của nó."

Thụy Khanh như chết lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, cô không tin được đây là mẹ mình nữa rồi.

Nghe đến đây, Lâm Bối Na càng oán hận bà ta hơn, rốt cuộc thì cô cũng biết, không những bà ta nhẫn tâm với mình, mà còn với cả Thụy Khanh.

Doãn Thụy đứng lên quay lưng đi, vừa ra tới cửa thì nghe giọng Thụy Khanh nói: "Rời bỏ Lục Kiên là ân huệ lớn nhất đời tôi đối với Đoàn gia nếu bà cần."

Doãn Thụy dừng bước.

"Bà lo sợ con gái của mình không được hạnh phúc thì hãy cố gắng giữ lấy anh ta để ở bên cạnh con gái bà. Từ nay tôi không còn nợ Đoàn gia bất cứ điều gì, sẽ không còn Đoàn Thụy Khanh tồn tại trên đời này, cũng không còn là con của bà, bà có thể yên tâm."

Doãn Thụy đặt tay lên nắm đấm cửa, vừa xoay thì Thụy Khanh tiếp tục nói: "Dù sao chị em bọn tôi cũng cảm ơn bà vì đã cho chúng tôi có mặt trên đời này."

Doãn Thụy bỏ đi, Lâm Bối Na ở lại một lúc thì đi ra ngoài, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Doãn Thụy và Lâm Khải.

"Bà đúng là một người mẹ tàn nhẫn và độc ác duy nhất trên thế gian này. Nếu có cơ hội, tôi muốn mổ ra để xem trái tim của bà là màu đen hay màu đỏ mà lại nhẫn tâm với hai đứa con của mình như vậy."

"Dù sao chúng nó cũng chỉ là bất đắt dĩ tôi mới sinh ra."

Lâm Khải giận tím mặt.

"Tôi nên nhìn thấu con người bà từ 20 năm về trước rồi, lần này lại ngu ngốc gọi bà đến để gây tổn thương cho Thụy Khanh."

"Nó cũng rất mạnh miệng, ông nghĩ sẽ tổn thương sao?"

Lâm Khải giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt Doãn Thụy.

"Đây là cái tát cho việc bà cùng Đoàn Cát âm mưu hãm hại tôi để cướp đi cơ nghiệp mà cả đời ba tôi đã gầy dựng."

Lâm Khải lại tát cái thứ hai.

"Còn đây là cái tát cho việc bà đã bỏ rơi Bối Na khi nó đang chống chọi giữa sự sống và cái chết."

Lại cái tát thứ ba, xuống tay không thương tiếc dù ông đang đánh phụ nữ.

"Còn đây là thay cho Thụy Khanh, bà để cho nó sống bên cạnh kẻ thù của tôi suốt 22 năm, gọi ông ta là cha, đã vậy còn không thương yêu gì nó."

Doãn Thụy cười nhạt, "Trả hết rồi thì nợ này coi như xong, từ nay tôi không liên quan gì đến cha con các người."

Doãn Thụy bỏ đi, Lâm Bối Na tiến đến chỗ cha, ông giật mình nhìn con.

Sau đó thì Lâm Khải mới kể cho cô nghe, Doãn Thụy là vợ của Đoàn Cát, âm mưu chiếm gia sản của Lâm gia nên đã cưới ông. Có với nhau hai đứa con gái song sinh là Lâm Bối Na và Lâm Bối Y, không bao lâu thì Bối Na bị bệnh nặng phải cứu chữa, ông vì lo cho cô, bỏ bê mọi việc nên Doãn Thụy mới có cơ hội chiếm tài sản và ôm Bối Y bỏ đi trong lúc Bối Na trở bệnh nặng hơn. Thời điểm đó ông không thể đôi co với Doãn Thụy, đành đưa Bối Na sang Mỹ để chữa trị, không thể giành lại Bối Y.

Sau khi biết chuyện, Lâm Bối Na ôm hận Doãn Thụy sâu đậm hơn.

Những cuộc phẫu thuật sau đó của Thụy Khanh đích thân Lâm Khải tiếp nhận. Rốt cuộc thì cũng thành công, Thụy Khanh có thể đi đứng trở lại, khỏe mạnh như người bình thường.

Sau đó Lâm Bối Na phải quay về Mỹ để làm việc, Thụy Khanh muốn đi theo chị mình, từ đó đổi thông tin cá nhân luôn.

Vậy là cô trở về với tên cũ, là Lâm Bối Y theo họ cha, cùng chị gái sang Mỹ để học lên cao và song hành là làm việc ở bệnh viện X chi nhánh bên Mỹ luôn.

***

Nghe chị mình kể lại, Lâm Bối Y càng thấy chạnh lòng hơn, tại sao lại có loại người như Doãn Thụy cơ chứ? Bà ta tận cùng rốt cuộc là người máu lạnh đến mức nào?

Bối Na khẽ cười, "Đời này, Lâm Bối Na sống không hổ thẹn với bất cứ hành vi nào của mình, chỉ vì Đoàn gia lại khiến bản thân như thế này, em nghĩ chị muốn sao?"

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Kiếm Thần