Saved Font

Trước/79Sau

Tình Em Gửi Gió Trao Về Anh

Chương 6: Hồi Ức (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tên truyện: Tình em gửi gió trao đến anh

Người viết: An Ni

Wattpad: _ lilys_ttnn

.

Chương 6: Hồi ức (1)

Thụy Khanh về đến nhà đã là 9 giờ tối, nhìn thấy thức ăn trên bàn nhưng không thấy Lục Kiên đâu, tiến lại gần thì thấy tờ giấy nhỏ "Anh biết em về muộn nên mua sẵn thức ăn, em về là nguội rồi, nhớ hâm nóng. Anh đi công tác, tối mai về."

Công tác muộn vậy sao?

Thụy Khanh đem thức ăn đi hâm nóng. Ăn tối xong thì tắm rửa, nhớ đến Lục Kiên, cũng nên hỏi xem công việc của anh thế nào.

Lục Kiên đang ngồi trên giường đọc bản báo cáo thì điện thoại đổ chuông. Khi thấy số của cô liền vui vẻ mà nghe máy: "Nhớ anh quá rồi hả?"

Chưa gì đã nghe tên này đùa cợt, Thụy Khanh thầm than trong lòng rồi mới lên tiếng: "Có mà nhớ anh. Em đây chỉ muốn quan tâm công việc của anh như thế nào, có cứu vớt được công ty hay không?"

Lục Kiên cười híp hai mắt: "Công ty của anh làm ăn không được tốt thật, nhưng hiện giờ vẫn đủ khả năng mở cho em một cái bệnh viện, thế nào, em muốn to chừng nào thì được?"

Thụy Khanh bĩu môi phì một cái: "Ý tốt của anh cứ giữ lại mà dùng cho bản thân, em không dám nhận."

"Anh biết em chỉ giỏi múa mồm mép vậy thôi, thật ra trong lòng lại khác!"

Thụy Khanh hơi khựng người: "Em đi ngủ đây, tạm biệt."

"Ngủ ngon! Tạm biệt."

...

Đi công tác chỉ là nói dối, trở về nhà mới là sự thật. Lục lão gia là Lục Thư nghiêm khắc gọi con trai về để nói chuyện. Dù Lục Kiên có thần thần quỷ quỷ làm chuyện gì bên ngoài thì cũng rất biết nghe lời cha của mình.

Gọi con trai về từ hôm qua nhưng mãi đến trưa hôm nay ông mới gặp và thông báo về hôn nhân đã được định sẵn bởi Lục gia và Đoàn gia.

Đoàn lão gia ngoài Đoàn Thụy Khanh ra còn có cô con gái là Đoàn Thụy Anh, năm nay đã 19 tuổi. Cuộc hôn nhân này được coi là "hôn nhân thương nghiệp", khi thành giao thì cơ nghiệp của cả hai gia đều vững mạnh càng thêm vững mạnh.

"Con không đồng ý!"

Lục Thư tướng mạo uy nghiêm, gương mặt hà khắc, nhiều năm lăn lộn trên thương trường đối phó với những kẻ gian xảo đã quen nên khi trò chuyện cùng con mình vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm ấy.

"Ta là đang thông báo để con chuẩn bị chứ không phải hỏi ý kiến con."

Lục Kiên nắm hờ hai bàn tay lại: "Hôn nhân không tình yêu sớm sẽ đỗ vỡ, ba muốn mất đi mối quan hệ tốt với bạn của ba?"

"Thụy Anh từ nhỏ đã được con yêu thương, tình cảm sẵn có, cưới về khắc sẽ có tình yêu."

Lục Kiên khẽ nâng khóe môi cười nhẹ một cái, giọng nói bắt đầu có chút châm biếm: "Ba nói chuyện chẳng có chút logic gì cả. Chuyện quen thân từ nhỏ không liên quan đến việc sẽ yêu hay là không."

Lục Thư không vì câu nói đó mà giận dữ.

Lục Kiên lại lên tiếng: "Con biết dụng ý của cuộc hôn nhân này. Dù sao cũng là muốn Lục gia và Đoàn gia thành giao, vậy thì không nhất thiết phải là Thụy Anh, chuyển sang Thụy Khanh đi. Theo cách nói của ba thì con quen thân với Thụy Khanh hơn, cuộc hôn nhân này sẽ dài lâu hơn, không đúng sao?"

Câu nói này đã chọc giận được Lục Thư, các cơ mặt bắt đầu co lại nhăn nhúm, máu huyết nóng dần lên, ông nghiến răng, gằng giọng "Nghịch tử! Ở đâu ra cái loại người ăn nói như mày! Mày có biết mày đang nói gì không, hả?! Hai tháng nữa sẽ tiến hành hôn lễ, mày chuẩn bị đi."

Lục Kiên thanh sắc lạnh như băng, anh đứng lên, giọng nhỏ nhưng toát được sự dứt khoát và uy thế của nó: "Người con yêu là Thụy Khanh, ba muốn biến tình chị thành duyên em sao? Hôn sự này, con nhất quyết không lấy."

Lục Kiên vừa bước đi thì Lục Thư ôm ngực trái thở hồng hộc, dường như không có lấy một chút oxi nào, hơi thở yếu dần. Anh chạy lại đỡ ông ta rồi vội lấy thuốc trong tủ.

Khi đưa ông về phòng nghỉ ngơi, đã xác định ông ta không sao, Lục Kiên mới lái xe đến công ty.

Giải quyết một số công việc ở công ty, phát hiện cổ phiếu bắt đầu có vấn đề, chợt nhớ đến việc gì đó liền gọi cho cậu bạn đa năng Trác Phùng của mình.

Trác Phùng lại đang chơi bóng rổ, cũng may là có một cô gái rất dễ thương tên Ngọc Tuệ thích hắn nên lúc nào cũng đứng xem hắn chơi, điện thoại để ở ghế đổ chuông, Ngọc Tuệ liền gọi hắn.

Khi nhìn thấy số này, Trác Phùng nhướng mày, biết tên này đang cần mình nên thư thả bước tới ghế, ngồi xuống, lấy khăn lau mồ hôi, mở nắp chai nước khoáng uống ừng ực hết nửa chai. Điện thoại đã đổ hết hai lần chuông, đến lượt thứ ba, hắn mới từ tốn mà bắt máy.

"Thật ngại, để cậu đợi lâu rồi!"

Lục Kiên còn lạ gì, thừa biết tên này là cố tình nên mới nói câu ấy, quen thân nên không còn lạ với cái cách cư xử với nhau giữa hai người, bỡn cợt nhau thì mới vui.

"Không lâu, chỉ suýt mất hết kiên nhẫn thôi."

Trác Phùng cười cười: "May quá!"

"Không đùa với cậu, tôi có việc nghiêm túc!"

Nghiêm túc? Chúng ta cũng có chuyện nghiêm túc?

"Chuyện gì?"

Lục Kiên lạnh nhạt trả lời: "Cậu về làm cho tôi!" câu nói này chẳng phải là hắn đang có ý nhờ mình sao, nhưng giọng lại đầy rặc mùi ra lệnh mà người nghe không được phép chối từ.

Trác Phùng cười hả hê, Lục Kiên có thể đoán bộ dạng của hắn lúc này đang rất phấn khích nhưng đầy vẻ giễu cợt. Trác Phùng là người như thế nào thì không biết, nhưng ra lệnh với cậu ta thì quả thật kẻ đó chỉ có Lục Kiên.

Một lúc sau Trác Phùng thu hồi lại vẻ nghiêm túc: "Tại sao tôi phải nghe cậu?"

"Tương lai của cậu."

Trác Phùng nhướng mày: "Tôi còn đang chờ lên Tiến sĩ, tương lai còn bận lấy bằng Giáo sư, làm gì có việc rãnh rỗi chôn chân trong văn phòng của cậu uống trà."

Lục Kiên nói dứt khoác: "Tôi chắc chắn cậu sẽ vui vẻ nhận lời."

Chuỗi dài im lặng...

Trác Phùng nấn ná suy nghĩ xong thì phản hồi cho đối phương biết: "Làm cho cậu cũng được thôi, nhưng với một điều kiện."

"Nói"

"Tôi biết công ty của cậu hiện rất phát triển, gọi tôi về không phải tốt lành cho hưởng lợi, không phải sự phát triển đó là cái vỏ bọc bên ngoài cho sự đổ nát chứ hả? Đợi khi nào công ty cậu gặp trở ngại lớn bùng nổ thì gọi cho tôi suy xét, lúc đó tôi sẽ nể tình đến giúp cậu."

Lục Kiên nhăn nhó: "Cậu..."

Trác Phùng cười tít mắt: "Tôi đùa thôi, ngày mai tôi đến gặp cậu."

"Được"

...

Lục Kiên đã dậy từ 6 giờ sáng, chạy đi mua đồ ăn sáng để sẵn cho Thụy Khanh, vì biết cô sẽ dậy rất trễ nếu không có việc gì vào buổi sáng. Sau đó lái xe đến công ty cũng đã gần 8 giờ.

Trác Phùng là người có trách nhiệm, đến rất đúng hẹn, ngồi sẵn ở phòng của Lục Kiên, nhàn hạ uống trà. Khi nhìn thấy Trác Phùng bước vào, đợi cậu ta đặt mông ngồi xuống ghế mới cất giọng châm chọc.

"Tổng giám đốc như cậu thật sướng, muốn rảnh thì rảnh, muốn bận thì bận, ngay cả đến công ty cũng phải có phong cách hơn nhân viên."

Lục Kiên thừa biết ý của Trác Phùng là đang nói gáy việc mình đến trễ giờ. Anh nhướng mày, nói: "Như vậy nên mới cần Trác Phùng đại nhân đây về chỉnh đốn lại tác phong của Tổng giám đốc."

Trác Phùng vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, ngã người ra sau, vân vê các ngón tay thon dài của mình.

"Chỉnh đốn luôn cả Tổng giám đốc? Cậu làm tôi bắt đầu nghi ngờ công ty làm ăn phi pháp, muốn tôi thay mặt mà gánh vác tội nghiệt."

Lục Kiên biết mình không thể nói lại cái miệng của tên này nên đành vào chủ đề chính.

"Tôi là đang nghi ngờ có kẻ đằng sau nhúng tay vào phá hoại công ty của tôi."

Lục Kiên đứng lên lấy laptop ở bàn làm việc, sau khi khởi động máy xong, mở lên sàn giao dịch chứng khoán đưa cho Trác Phùng xem.

Trác Phùng khẽ nhíu mày: "Quả thật là có kẻ phá hoại. Cậu nghi ngờ là ai không?"

Lục Kiên cười như có như không, giọng chắc chắn: "Còn ai ngoài ba tôi?"

"Tại sao?"

"Cậu không cần biết, tôi cũng không quan tâm. Việc của chúng ta là gì cậu biết rồi đó."

Trác Phùng sờ sờ cằm: "Tôi biết. Nhưng cậu biết rõ, có tôi hay không, cậu vẫn xử lý được, cần gì phiền tới tôi?"

Lục Kiên uống một ngụm trà, thư thả nói: "Thời gian tới tôi không thể trực tiếp ra mặt, cậu biết, nếu ba tôi muốn tôi sụp đổ, có mười Trác Phùng cậu đây cũng không giúp được, muốn sụp đổ bao nhiêu có bấy nhiêu sụp đổ, chi bằng tôi giấu mặt, tạm thời coi như đã nhượng lại công ty."

Trác Phùng chợt cười một tiếng rồi lắc đầu ngán ngẫm: "Đúng là hai lão hồ ly. Ba cậu giống hệt ba tôi. Luôn tìm cách cho con mình phá sản để về đầu hàng chịu tội đây mà."

Lục Kiên cũng nở nụ cười tỏ ý đồng tình: "Tôi thấy ít ra ba cậu thất bại hơn ba tôi."

Trác Phùng nhíu mày chờ Lục Kiên nói tiếp.

"Tôi dù không muốn thừa kế sự nghiệp của ông ấy nhưng vẫn nằm trong phạm trù đó. Còn cậu, cậu xem, có phải nhìn thấy cậu, Trác trung tướng liền nỗi giận?"

Trác Phùng càng thêm nhíu mày: "Đừng cười nhạo tôi. Chúng ta không khác nhau là bao."

"Cậu nói xem, ba cậu uy phong như thế, có gì không tốt để cậu không theo?"

Trác Phùng nhún vai: "Tôi theo kinh tế, Trác Nhiên cũng theo kinh tế, Trác Nguyên lại theo y học, nào có phải mình tôi?"

Lục Kiên thản nhiên phun ra một câu như đang nhái lại giọng điệu của ai đó: "Nghịch tử, phản hết rồi, loạn hết rồi!!!"

Trác Phùng suýt chút nữa thì sặc nước trong miệng: "Ở đâu ra câu đó?"

"Ba tôi."

Trác Phùng cười ha ha hai tiếng: "Cậu thường xuyên nghe đến nỗi thuộc luôn cả ngữ điệu?"

"Cậu đoán xem."

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận