Saved Font

Trước/40Sau

Tình Mệnh

Chương 38: C38: Phiên Ngoại 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"A!!! C-cái... cái thứ gì... thế kia...?!"

"Tởm quá đi...!"

"Sẽ không phải là... lũ quỷ đã đột nhập vào thành rồi đâu nhỉ...?!"

Trong thành lớn đột nhiên có mấy tiếng thét thất kinh của nữ nhân vang lên như thể gặp ma quỷ. Cũng không khó để lý giải, khi từ trong con hẻm nhỏ bên đường bỗng có một vật thể đen đủa rách rưới chật vật bò ra, từ nó bốc ra một loại mùi vô cùng khó ngửi, đến cả ruồi cũng mò đến mà bay vòng vòng, khiến ai nấy cũng nhăn mặt đưa tay lên mũi bịt lại. Đừng nói là người, đến cả chúa tể sơn lâm nếu như đụng phải vật đen đó có khi còn hoảng sợ mà cắp đuôi chạy trước cũng nên.

Đợi đến khi hoảng loạn lắng xuống, những người tụ tập lại mới bắt đầu chỉ trỏ mà thủ thỉ tai nhau. Có người gan dạ, dùng mắt quan sát kĩ tạo vật ở trước mặt, sau đó cất lời, trong giọng nói còn chứa cả hoài nghi không dám tin tưởng:

"Hình như là... một đứa bé?"

"Không phải chứ?! Trông nó đen đủa, dơ bẩn, hôi thối như vậy... Nó có còn được tính là con người luôn hả?!"

"Mấy người các ngươi còn đứng đó làm gì?! Mau đem nó đuổi đi! Làm bẩn mắt bổn tiểu thư!"

"Phải đó, đuổi nó đi đi, nó ở đây doạ đến các khách nhân, buôn bán chả được gì!"

Theo sau đó là hàng loạt những tiếng hô hưởng ứng, đều nhất trí muốn đánh đuổi tiểu khất cái kia. Lẫn trong đám đông đủ thể loại người, thế nhưng lại có một người duy nhất cảm thấy thương hại mà lên tiếng cầu tình, "Nhưng không phải nó như vậy là rất đáng thương sao? Chỉ là tiểu hài tử, tội tình gì..."

"Ngươi muốn cứu nó sao? Cái thân ngươi lo còn chưa xong, còn có tâm tư lo cho kẻ khác! Cửa hàng của ngươi sắp phá sản rồi kia kìa!"

"Ta...!"

Bị một lời chọc trúng chỗ đau, người kia tuy tức giận lẫn hổ thẹn, nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm được gì khác, đành cắn răng im lặng.

Xung quanh đều là tiếng người chửi rửa, sỉ vả, nhục mạ loạn xạ cả lên. Không ai quan tâm đến việc đứa trẻ khất cái trong bộ dạng thảm thương hết nấc, gầy yếu tong teo, bẩn thỉu bốc mùi kia chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ đói đến chết. Tóc hắn bê bết mồ hôi bùn đất, dán lên gương mặt vì bẩn mà không thể nhận dạng. Cặp mắt của hắn ẩn hiện sau mái tóc càng lúc càng mất đi sức sống, dần dần trở nên nhạt màu xám xịt.

Sợi chỉ cuối cùng liên kết hắn với cuộc đời này dường như chỉ còn có hàng táo ở trước mắt. Từng quả táo bóng loáng, đỏ au, dưới ánh nắng mà rực rỡ như những cục vàng quý báu. Một quả táo mà thôi, người khác còn có thể tuỳ tiện ném một cái cho heo ăn. Nhưng hắn, một quả táo ấy, đối với hắn mà nói, chính là sinh mệnh.

Hắn nghĩ muốn cướp táo, nên mới dùng hết sức bình sinh từ trong hẻm tối lê lết cái thân tàn tạ ra ngoài. Nhưng mà, thật tiếc quá, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể với tay lên đấy được nữa.

Hắn sắp chết. Hắn biết rằng hắn sẽ chết ngay tại đây. Xung quanh có rất nhiều người, nhưng họ chỉ muốn hắn chết lả đi cho xong phiền toái, thay vì rủ lòng ném cho hắn một chút cám heo thóc gà hay gì đấy, chứ đừng nói đến là quả táo đáng chưa đến một đồng. Sự thật đó chỉ càng khiến cho cái chết cận kề của hắn trở nên cay đắng và mỉa mai hơn.

Nhưng mà, chết sao?

Cũng được.

Còn hơn là phải sống trong cái nơi chỉ toàn là những thứ độc địa tàn nhẫn không có tình người này.

Nếu như đã không muốn hắn sống, vậy còn sinh hắn ra để làm gì chứ?

"Lão bản, ta mua táo."

Một giọng nữ tử nổi bật lạ lùng từ trên cao vọng xuống, phát ra từ phương hướng hàng táo. Lão bản tựa hồ cảm thấy không thoải mái, sau khi nữ tử kia chỉ đơn giản đưa cho hắn một đồng bạc rồi xoay người rời đi, liền ấp úng muốn nói gì đó. Mà đám đông cũng bắt đầu chuyển hướng chú ý sang nữ tử đeo mạng che mặt nọ, xì xầm những lời đồn thổi thường ngày.

"Này... Đó có phải là nhị tiểu thư phủ tể tướng trong lời đồn đó không? Nghe nói là năm 9 tuổi bị người khác đánh vào mặt, thành sẹo rất xấu! Từ đó đến nay lúc ra ngoài vẫn luôn phải đeo mạng che mặt!"

"Chính là nàng ta! Sao hôm nay lại dám xuất hiện ngoài đường lớn như thế này chứ? Nàng ta không thấy xấu hổ à?"

"Chậc, lại nói, tể tướng phủ đại tiểu thư và tam tiểu thư không chỉ xinh đẹp mê hồn, mà còn đều là thiên tài tu luyện, còn trẻ tuổi mà đã tu đến luyện khí tầng 5 tầng 6, chính là nằm trong thập đại cao thủ thiếu niên của cả đại lục! Chẳng mấy chốc nữa thôi cũng sẽ được thiên cung nhìn trúng, phi thăng thành tiên tử! Nhưng vị nhị tiểu thư này, không biết vì sao lại... aizz..."

"Vì sao gì nữa? Còn chẳng phải vì nàng ta là do thiếp thất sinh ra à? Thế nên tư chất mới kém thế chứ!"

Nữ tử làm như không nghe thấy người khác bàn tán, tay cầm bọc táo, điềm nhiên đi đến trước tiểu khất cái. Nàng ngồi xổm xuống, lấy ra một quả táo từ trong bọc, đặt vào tay hắn.

Tiểu khất cái vì cơn đói mà mơ màng, nhất thời không có phản ứng gì, nhưng sau đó, khi mắt hắn cuối cùng cũng trông thấy hình ảnh quả táo tươi rói đang nằm ở trong tay thì ngay lập tức thanh tỉnh trở lại, đưa lên miệng cắn ngấu nghiến.

"Cẩn thận nghẹn."

Nữ tử bình tĩnh nhìn hắn nhanh chóng đem táo ăn hết, nhàn nhạt nhắc hắn một câu, sau đó lại đưa hắn một quả khác. Quần chúng xung quanh không ngừng dòm ngó, không ngừng đàm tiếu, thể như đem hai con người trước mặt trở thành trò đùa mua vui.

Nữ tử đợi hắn ăn xong thì lại đưa hắn một túi ngân lượng, căn dặn "Cầm chỗ này đi mua y phục mới. Sạch sẽ gọn gàng, về sau mới có khả năng kiếm được việc làm nuôi sống chính mình."

Hắn ngây ngốc cầm lấy, hai mắt đầy nghi ngờ và cảnh giác ngước lên nhìn nàng.

Vì sao nàng lại không giống đám người kia, ghét bỏ hắn? Vì sao lại cứu hắn? Trông nàng cũng chẳng có dáng vẻ của một người có tiền, nhưng lúc này lại hào phóng cho không hắn ngân lượng. Trong đầu nàng có bệnh sao?

Dĩ nhiên, nữ tử cũng chẳng hơi đâu mà giải thích với hắn lí do cho những việc làm của nàng. Nhưng nếu phải nói đến lí do, thì chỉ đơn giản là vì hắn và nàng trông chỉ cách nhau không quá 5 tuổi, cũng tính là cùng trang lứa. Thấy hắn cũng chỉ là hài tử ngấp nghé tuổi thiếu niên, lại phải mang bộ dạng thảm hại sắp chết thế, nàng ra tay giúp đỡ một chút cũng chẳng là chuyện gì to tát.

Đồng cảnh ngộ mà.

Hơn nữa, nàng thích đôi mắt của hắn. Mắt đẹp như thế, nếu cứ vậy mà chết đi thì uổng lắm.

"Xú tiểu tử, hãy sống."

Được rồi, nàng tiếp tục đi đường nàng, hắn tiếp tục đi đường hắn. Nếu hắn đến cả bạc cũng đã cầm rồi mà vẫn không có bản lĩnh sinh tồn nữa thì cũng mặc kệ, về sau cũng không liên quan gì đến nàng.

Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp, ai về nhà nấy, mà tiểu tử này cũng sẽ có được một tương lai khác tốt hơn, thì từ phương hướng bên kia, một đám người giống như là bị ai đẩy ra mà bắt đầu kêu la.

"Này này...! Tự dưng đẩy người ta ra như chó điên thế hả?!"

"Ai là chó điên?! Ngươi mới là chó điên, cả nhà ngươi mới là chó điên! Đám dân thường các ngươi đứng đây ngáng đường cái gì hả?! Mở to con mắt ra mà nhìn ai đã đến này! Còn không tránh ra cho nhị vị tiểu thư tể tướng phủ đi!"

Một ả nha hoàn giọng điệu hống hách không biết từ đâu đi tới lớn tiếng ra lệnh giải tán đám người xôn xao. Đến khi đám đông đã đứng tách ra hai bên đường, để lộ cảnh tượng phía trong vòng vây là nữ tử đeo mạng che đang ngồi với tiểu khất cái, thì một giọng nữ nhân thanh cao lại yểu điệu cất lên, ra chiều bất ngờ, "Ai yo, nhị muội, hôm nay sao lại dám vác mặt chạy ra đường cái rồi? Tỷ tỷ còn tưởng muội biết thân biết phận, cả đời cũng không dám nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa chứ?"

Theo sau là một giọng nữ tử khác, nhưng thêm nhiều phần thánh thót, lanh lảnh, cho cảm giác nàng ta vẫn còn rất trẻ, "Thiên a! Mùi gì kinh quá! Nhị tỷ! Tỷ vậy mà lại ngồi chơi đùa với khất cái?! Nhị tỷ à, trước sau gì tỷ cũng là người của phủ tể tướng, không công thành danh toại thì thôi đi, lại còn biến thành trò cười thiên hạ! Phủ chúng ta có công nuôi tỷ lớn lên, cớ sao tỷ lại chỉ biết làm phủ chúng ta mất hết thể diện vậy?"

Hai nữ nhân mới xuất hiện đã vô cùng cường hãn này chính là đại tiểu thư Ôn Du, 16 tuổi và tam tiểu thư Ôn Niên, 13 tuổi của phủ tể tướng. Các nàng chính là niềm tự hào của đế quốc, mang trên mình vận mệnh tiên tử. Cho dù bản tính kiêu ngạo, nhưng cũng chẳng ai để bụng. Nhân tài hiếm thấy, có tự tôn hơn người phàm cũng là phải đạo. Huống chi, nhị tiểu thư phế vật cả thiên hạ này không ai là không biết, ngược lại với tỷ tỷ muội muội, sinh ra trong phủ tể tướng mà lại không thể tu luyện đã là một nỗi ô nhục, trên mặt còn có vết sẹo làm huỷ dung, đã thế tính tình lại cao ngạo mặc dù nghèo rớt, suốt ngày chỉ mang một vẻ mặt khiến người ta cảm thấy khó ưa. Đại tiểu thư và tam tiểu thư không vừa mắt nàng cũng là lẽ đương nhiên, nói chi đến cả thiên hạ này cũng chẳng kẻ nào xem trọng nàng. Chưa bóp chết nàng ngay từ thuở lọt lòng đã là phúc phần của nàng rồi.

Nhưng đáp lại các nàng cũng chỉ là dáng vẻ phớt lờ của nhị tiểu thư. Nữ tử làm như không biết đến sự tồn tại của các nàng, vẫn như trước chỉ đặt sự chú ý lên tiểu khất cái. Đôi tỷ muội kia thấy thế liền tức tối thở phì phì. Vậy chẳng khác gì là muốn nói tiểu khất cái này còn quan trọng hơn là các nàng!

"Ôn Tử Ly! Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng! Lại dám làm như không nghe thấy chúng ta! Tên ăn mày đó! Ngươi cảm thấy nó đáng chú ý hơn đúng không! Người đâu, lôi tên khất cái đó ra đánh chết cho bổn tiểu thư!", Ôn Niên quát, tay chỉ thẳng về hướng của Ôn Tử Ly cùng tiểu khất cái.

Tiểu khất cái nghe thấy có người sắp đến đánh chết mình, mấy ngón tay cầm túi ngân lượng cũng không tự chủ được mà run rẩy. Mà nhị tiểu thư - Ôn Tử Ly lại không có ngay lập tức phản ứng. Nàng cúi xuống nhìn dáng vẻ sợ hãi mà vẫn giả vờ kiên cường của khất cái, trong lòng dường như đã phát sinh một ý định khác với thường lệ của nàng.

Mạng của hắn là do nàng cứu. Nàng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào định đoạt sinh tử của hắn ngay trước mặt nàng.

"Đấu đi. Nếu ta thắng, các ngươi để cho tiểu tử này yên. Nếu ta thua, các ngươi tuỳ ý muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết."

Một lời này của Ôn Tử Ly ngay tức khắc biến cả khúc chợ trở nên tĩnh lặng như tờ, nếu còn có thanh âm nào khác thì chỉ là những tiếng hít lạnh mà thôi.

"Gì vậy... nhị tiểu thư phế vật không có tu vi... lại đi thách đấu đệ cửu đệ thập thiếu niên thiên tài của đại lục ??!"

"Chuyện gì vậy chứ..."

"Trên đời lại có sự việc vô lí này à..."

Thiên hạ hết lòng thảo luận, trong khi Ôn Du thì run run khoé môi, hai mắt trợn trừng lên. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu cười lớn.

"... Ha... ha... Ahahahaha!!! Nghe nàng ta nói chưa kìa! Đấu? Chỉ dựa vào phế vật ngươi mà cũng dám mở miệng đòi đấu với bổn tiểu thư? Tam muội, muội nghĩ nàng ta có phải là trong đầu có bệnh rồi không?"

"Nhất định là thế rồi. Tỷ tỷ, đấu với nàng ta còn không phải là tự hạ thấp thực lực của chính mình, tự làm mất mặt chính mình sao!"

Giống như là nhận được sự cho phép của nhị vị tiểu thư, mà tất cả những lời thủ thỉ xầm xì nhỏ nhẹ lại càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng ai nấy cũng đều phá lên cười như được mùa.

"Đúng vậy a, thiếu niên thiên tài thì chỉ có thể tỉ thí với thiếu niên thiên tài, ai đời lại hạ mình đấu với phế vật! Mất mặt, vô cùng mất mặt a...!"

Tuy nhiên, nét bình thản trên mặt Ôn Tử Ly vẫn chưa bao giờ biến mất. Phía sau mạng che, hai cánh môi của nàng tách mở, nhưng chỉ duy nhất tiểu khất cái vẫn còn ngồi ở dưới đất nhìn lên, vừa vặn thấy được thoáng qua cái nhếch môi đầy ngạo nghễ của nàng.

Chỉ trong một khoảnh khắc đó, trong thâm tâm tiểu khất cái dường như đã quyết định một điều.

Chính là một quyết định sẽ làm thay đổi hoàn toàn vận mệnh của hắn, và cả của nàng.

"Mất mặt? Ta nói này đại tỷ, tam muội, chắc không phải hai người đều đã quên mất, rằng ta dù muốn hay không cũng là người của phủ tể tướng, là nhị tiểu thư được khắc danh lên bia đá gia tộc rồi chứ? Chỉ cần phụ thân còn chưa gạch tên Ôn Tử Ly ta, thì ngày hôm nay ta vẫn là nhị tiểu thư Ôn gia, chết vẫn là nhị tiểu thư Ôn gia. Các ngươi bây giờ ở trước bàn dân thiên hạ cứ mở miệng là nhục mạ ta, như vậy là muốn để cho thiên hạ này cười cợt cả trên cả dưới Ôn gia, đem Ôn gia biến thành chuyện cười trên bàn ăn sao, rằng thì ra người của phủ tể tướng lại dễ bắt nạt thế sao? Đến cả lúc này, ta đã mạo muội thỉnh giáo đại tỷ tam muội một phen, nhưng hai người lại từ chối nhanh thế, vậy ta có thể hiểu là các ngươi sợ ta, không dám đấu với ta hay không? Kẻ mất mặt ở đây chính là hai người!"

"Ngươi...! Ngươi nói nhăng nói cuội! Ngươi đây chính là tưởng bản thân vẫn còn sống tới giờ nên lá gan mới lớn đến vậy đúng không hả?! Được lắm nhị muội, nếu ngươi đã muốn chết đến vậy, đại tỷ đây cùng tam muội liền thành toàn cho ngươi!"

.

.

.

.

"Các ngươi đều đã kể xong chuyện rồi, bây giờ đến lượt ta chứ hả! Chuyện của ta, đảm bảo các ngươi nghe là thấy hứng thú!"

"Ngươi thì có chuyện gì hay hơn được hả? Mau kể nghe xem nào!"

"Câu chuyện này ở đất nước ta vô cùng nổi tiếng! Các ngươi hẳn là biết chuyện đệ cửu đệ thập trong thập đại cao thủ thiếu niên bị đánh bại nên đã bị các tiên nhân loại bỏ tư cách phi thăng vào 3 năm trước rồi đúng không? Ta nói các ngươi nghe, đệ cửu đệ thập đó chính là đại tiểu thư và tam tiểu thư của phủ tể tướng nước ta, địa vị, dung mạo lẫn tư chất đều hơn người phàm! Nhưng đến một ngày, có kẻ cả gan thách đấu hai nàng giữa đường, cuối cùng giành chiến thắng, đánh cho hai nàng bầm dập đến nỗi phải đóng cửa dưỡng thương mấy tháng, mà mặt mũi cũng theo đó bay hết, chính thức trở thành truyện cười cả nước!"

"Vậy mà cũng kể được! Thế giới này cường giả vi tôn, yếu thì bại, đơn giản thế còn gì nữa!"

"Các ngươi không biết đó thôi! Chuyện này đặc biệt ở chỗ, người đã đánh thắng hai nàng, mới một giây trước đó còn là đại phế vật - nhị tiểu thư phủ tể tướng!"

"Phế vật...?! Ngươi không gạt chúng ta đấy chứ? Phế vật sao lại thắng được cao thủ?! Phi lý!"

"Phi lý, có đúng không?! Phải phải, năm đó cả một nước của ta đều cảm thấy chuyện này rất phi lý! Nhưng nhân chứng ở thời điểm ba người các nàng đấu nhau rất nhiều, ai cũng khẳng định được chính là vị nhị tiểu thư đó, cả người bộc phát hào quang luyện khí tầng 9! Giai đoạn luyện khí có tất cả 12 cấp, nhưng một phế vật lại ở tầng 9! Lại nói vì thân phận phế vật nên nàng ta lớn lên cùng với muôn vàn sỉ vả chà đạp. Hoá ra lại là một cường giả chân chính! Khỏi phải nói kể từ ngày hôm đó biết bao nhiêu người cứ thấp thỏm lo sợ sẽ bị nàng báo thù!"

"Thiên a...!"

"Ẩn nhẫn lâu như vậy?! Cao thủ...! Đại cao thủ!"

"Vậy... vậy còn mặt nàng? Có phải hay không cũng là một đại mĩ nhân? Nếu như hai vị kia xinh đẹp như vậy, nhị tiểu thư này không thể sẽ ngược lại chứ?"

"Chuyện này... ta cũng không biết. Chỉ nghe nói năm nàng ta 9 tuổi bị người khác làm huỷ dung, tới tận bây giờ vẫn luôn đeo mạng che mặt, không ai biết nàng bây giờ trông thế nào. Chưa kể đến một chuyện rất kì quái, sau khi đấu một trận thành danh, người bình thường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này để tiến vào thập đại, thế nhưng nàng ta trong suốt ba năm qua cũng chưa từng xuất đầu lộ diện thêm một lần nào nữa, cứ thế yên tĩnh ở trong khuê viên, chẳng biết là có âm thầm tu luyện hay làm gì..."

.

.

.

Tại phủ tể tướng, khuê viên của nhị tiểu thư, lại diễn ra một khung cảnh đời thường hết sức bình dị. Nữ tử che mạng vận bạch y điềm nhiên ngồi đệm trước hiên, tay tựa cằm, tay cầm sách, hai mắt tĩnh lặng lướt nhanh qua những con chữ trên trang giấy.

Mà cách nàng một cái bàn trà là một hắc y nhân, hơn nửa mặt bị che ở đằng sau một lớp vải quấn chặt, đang ngồi quỳ pha trà, động tác thành thục lại không kém phần tao nhã, vô cùng đẹp mắt.

Pha trà xong, hắn rót trà ra chén rồi đặt xuống ở nơi tay nàng có thể với tới, cũng là nơi ít có khả năng làm đổ trà nhất. Sau đó hắn cũng không nói gì, chỉ đứng lên, nghiêm chỉnh ở một bên canh chừng cho nàng.

Ôn Tử Ly tạm buông sách, cầm chén trà đưa lên mũi khẽ ngửi, rồi kề xuống môi, nhấp một ngụm.

"Hương vị không tệ. Xú tiểu tử, tay nghề của ngươi đã khá hơn rồi."

Hắc y nhân cúi đầu xuống nhìn nàng, mặc dù chỉ có đôi mắt hắn là lộ ra ngoài sáng, nhưng có thể thấy được đuôi mắt của hắn cong lên. Hẳn là ở dưới lớp vải che mặt kia là một nụ cười mừng rỡ đi.

Đúng thế. Hắn chính là tiểu khất cái được nàng cứu mạng 5 năm trước. Vẫn luôn gọi là tiểu khất cái, nhưng hắn thực ra hơn nàng hai tuổi, do cơ thể suy nhược trầm trọng nên trước đây trông như chỉ mới 11 12 tuổi. 5 năm trước, nàng đánh thắng hai kẻ kia, thế nên hắn cũng được thả đi. Hắn nghe theo lời dặn của ân nhân, đi mua bộ y phục mới rồi tắm rửa sạch sẽ. Số tiền còn lại hắn cũng chỉ dùng để mua lương thực. Sau khi đã nuôi chính mình trở lại thành hình người, hắn gia nhập tổ chức lính đánh thuê, ở đó rèn luyện, làm nhiệm vụ lấy kinh nghiệm, đồng thời xin vào làm ở mấy tửu lâu, thực quán, khách điếm gì đó. Làm nhiều việc như vậy, thế nhưng mục đích cuối cùng của hắn vẫn là khiến cho bản thân trở nên hữu dụng, sau đó quay về tìm lại ân nhân, ở bên cạnh hầu hạ nàng cả đời.

Bàn đến xuất thân của hắn, thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Hắn vừa lên 6 đã bị phụ mẫu thân sinh không tiếc bán vào trại nô lệ. Thân làm nô lệ, trừ bỏ cắm mặt xuống đất hầu hạ chủ nhân, không hầu hạ thì cũng là trở thành công cụ mua vui cho chúng thì còn có thể làm gì nữa. Giới quan lại quý tộc ở đây ưa thích loại trò chơi xem nô lệ như gà như dế mà đem ra chọi, đặt cược ăn tiền. Hắn là bị một tên tiểu công tử mua về, đem đi chọi với những nô lệ nhà khác. Thắng thì còn được một bát cơm không dành cho người ăn, mà thua thì sẽ bị đánh đến bán sống bán chết. Còn sống thì lại bị mang đi chọi tiếp, chết rồi thì vứt bừa ra đường, ai muốn chôn thì chôn, không thì để cho quạ rỉa.

Lúc đó, hắn chọi thua nô lệ của oan gia của chủ nhân, để cho chủ nhân hắn bị kình địch châm chọc. Hắn sau đó phải nhận đủ loại hành hạ, cả lưỡi cũng bị cắt phăng mất rồi quăng xuống cho cá ăn. Cuối cùng, tưởng hắn chết rồi, liền vứt hắn ở trong con hẻm tối đó mà không biết rằng hắn vẫn còn thoi thóp, chưa chết hẳn. Hắn không bị đánh chết, nhưng là sắp bị đói chết. Đã cả tuần rồi hắn không được ăn gì.

Hắn nghĩ muốn chết, chấm dứt cái cuộc đời này, chấm dứt nỗi thống khổ và nhục nhã này, một lần và mãi mãi. Nhưng, hắn đột nhiên nghĩ đến những người khác, những người vẫn còn đang sống ngoài kia, dù khổ dù sướng, nhưng vẫn có thể nở nụ cười hạnh phúc.

Hắn cũng muốn được hạnh phúc.

Ân nhân cứu mạng hắn, nói hắn phải tiếp tục sống.

Sống.

Phải sống!

Phải sống, để tìm lại hạnh phúc mà hắn đã nhận được từ nàng.

Nàng chính là hạnh phúc của hắn.

Hiện tại, mọi đau thương đều đã qua. Hắn trở thành cận vệ của nàng cũng được gần hai năm rồi. Lúc nàng tuyển chọn cận vệ hai năm trước, thiếu chút nữa là nàng không nhận ra hắn là ai. Hắn khác xưa nhiều lắm, ai mà lại nghĩ được hắn cùng với đứa trẻ ăn mày sắp chết ở ngoài đầu đường xó chợ kia là một người chứ.

Nhưng rồi, nàng bắt gặp ánh mắt nóng rực như lửa của hắn.

"Ngươi... là tiểu khất cái năm đó?"

Hắn không còn lưỡi, đã thành kẻ câm rồi. Nhưng nghe thấy nàng nhớ được mình, hốc mắt của hắn lập tức đỏ lên. Hắn gật đầu như gà mổ thóc, chỉ hận không thể gào lên gọi nàng hai tiếng ân nhân.

"Ngươi vẫn còn sống... Tốt lắm. Kể từ bây giờ, ngươi tên là Tiểu Diệp Tử, làm cận vệ đi theo ta."

Tuy nhiên, khoảng thời gian yên bình mà hạnh phúc này, ngày hôm nay sẽ không tồn tại nữa.

"Cứu... Cứu mạng a!!!"

"Giết tất cả cho ta! Nữ nhân hay hài tử cũng không được tha!"

"Đừng mà...!! Đừng giết—"

Tiếng người la hét thảm thiết vang khắp phủ tể tướng. Tiếng kiếm chém vào da thịt giòn giã, tiếng máu tươi bắn xuống đất như những chậu nước tạt xuống đất.

Hắn tức thì rút kiếm ra thủ thế, đem nàng che chắn ở đằng sau lưng. Nhưng ngược lại với tất cả những sự hoảng loạn đang diễn ra, Ôn Tử Ly chỉ nhàn nhã uống xong chén trà, giọng bằng phẳng không nhanh không chậm mà lạnh lùng nói: "Tể tướng giúp hoàng đế làm chuyện trong bóng tối, nhưng hoàng đế thì lại muốn qua cầu rút ván, lập tội tể tướng mưu phản, hạ thánh chỉ xử tử toàn bộ gia phả. Triệt để bịt kín đầu mối."

Hắn nghe xong thì quay phắt lại, hai mắt mở to, cặp mày nhíu chặt.

Nếu nàng đã biết chuyện này, vậy tại sao lại không chạy thoát khỏi phủ từ trước?

"Lôi kiếp của ta sắp tới." Nàng như thể đọc được suy nghĩ của hắn mà trả lời.

"Xú tiểu tử, sau đêm nay, phủ tể tướng sẽ chỉ còn là quá khứ, mà ngay cả ta, có vượt qua được lôi kiếp hay không cũng không thể khẳng định. Có điều, bất cứ người phàm nào bị lôi kiếp đánh xuống đều sẽ không thể toàn mạng. Bọn sát thủ nếu tiếp cận ta nhất định sẽ chết. Nhưng ngươi, nếu còn lưu lại đây chống chọi, thực lực của ngươi không thể đem đám người đó giết chết, mà người chết sẽ là ngươi. Nhân lúc bọn chúng còn chưa tới đây, ngươi có thể ngay bây giờ lập tức rời đi."

Hắn căn bản là không cần suy nghĩ, liền lắc đầu kịch liệt. Hắn không suy nghĩ, liền cầm lấy tay nàng, kéo nàng cùng chạy trốn. Chạy tới một nơi vắng vẻ rồi thì hắn sẽ thủ hộ nàng thuận lợi vượt qua lôi kiếp.

Nhưng còn chưa kịp chạy, sát thủ đã tìm đến, vây kín cả hai vào bên trong, không còn đường thoát. Chỉ dựa vào võ công của hai người thì tuyệt đối đánh không lại. Bọn chúng quá đông!

"Xem ra... đành phải liều mạng rồi. Tiểu Diệp Tử, hi vọng ngươi sẽ sống sót."

Nàng vừa mới hạ quyết tâm, chuẩn bị xuất chiêu đánh lại đám người này, thì từ trên trời, mây đen sấm chớp đột nhiên ùn ùn kéo đến, giật nổ ầm ầm đùng đùng.

Lôi kiếp!

Môi nàng nhoẻn lên. Nàng cắm kiếm xuống đất, chân xếp bằng ngồi xuống. Hai tay nàng đan vào nhau, kết ra một loại ấn, tạo lá chắn hộ thể, đem nàng bọc vào bên trong.

"Ch-chuyện gì vậy!? Sao tự dưng mây đen sấm chớp lại kéo tới thế này?!"

"Ngươi bớt quản chuyện đi! Mục tiêu của chúng ta là nữ nhân đó và tên hắc y nhân này! Để cho một kẻ nào thoát, thánh thượng mà phát hiện ra, nhất định sẽ chém đầu hết cả lũ!"

"Nhưng ta thấy... sấm chớp này không phải bình thường đâu...!"

Tiểu Diệp Tử trông thấy Ôn Tử Ly đã bắt đầu tiến vào lôi kiếp, một mình hắn ở bên ngoài, tay nắm chuôi kiếm càng thêm chặt, thân ảnh hoá thành tàn ảnh, lao vào đám sát thủ.

Mặc dù nàng nói sẽ tận dụng lôi kiếp đánh chết bọn sát thủ, nhưng còn những lúc lôi kiếp không đánh xuống, chắc chắn nàng sẽ lộ điểm yếu, ngay cả tiểu hài tử cũng có thể cầm dao đâm chết nàng.

Vậy nên, hắn nhất định sẽ bảo hộ nàng. Bất luận là kẻ nào cũng sẽ không thể chạm vào nàng!

Hắn sẽ bảo hộ nàng cho đến lúc chết.

Thiên lôi, bắt đầu đánh xuống.

.

.

Thành công rồi.

Nàng đã thành công vượt qua lôi kiếp rồi.

Một đạo ánh quang xuyên thủng bầu trời, rọi xuống chiếu sáng khắp người nàng. Tắm trong hào quang của tiên tử, nàng lúc này trông rực rỡ hơn bao giờ hết. Mạng che mặt rách nát không thể dùng được nữa, nên dung mạo của nàng cũng đã được phơi bày, xinh đẹp tuyệt thế.

Thân thể phàm tục của nàng chậm rãi trở nên mờ nhạt đi. Một khi đã thành tiên, cơ thể cũng không còn là cơ thể phàm trần, sẽ không hiện hình trong mắt người phàm.

Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Đều là tro tàn cả rồi, chỉ còn lại vô vàn những thanh kiếm vẫn còn hơi hung hung ánh lửa.

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận