Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 9:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Rõ ràng là một lời xin lỗi nhưng cậu lại lắp bắp.

"cậu xin lỗi tôi?" Hàn Hiểu Viêm nhìn chằm chằm Vu Tiểu Đồng.

".....đúng." cậu vẫn còn run rẩy.

"nói lại lần nữa."

"Hàn....Hàn tiên sinh, việc khi nãy đều.....đều là lỗi của tôi....hy vọng anh .....đừng để bụng."

"nói lại lần nữa." Hắn hai tay khoanh trước ngực, ánh nhìn chằm chằm lưu trên người cậu.

Cậu chỉ có thể làm theo phân phó tiếp tục lặp lại: "việc khi nãy là lỗi của tôi, mong anh tha thứ."

"nói lại lần nữa."

Ông trời ơi, rốt cuộc phải nói mấy lần nữa đây? Vu Tiểu Đồng bĩu môi, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà lập lại: "Hàn tiên sinh, việc khi nãy......"

Không đợi cậu nói hết, hắn đột nhiên bước tới gần, nhìn cậu, "cậu sợ tôi sao?"

".....không.....không có." Chỉ thấy tiếng nói cậu run rẩy, nói chuyện không rành mạch.

"vậy sao?" hắn cúi đầu xuống, đối diện với ánh nhìn của cậu.

Đáng sợ! Cứ bị nhìn như vậy, tựa như là một con thú bị săn bắt, đợi chờ mãnh thú ăn tươi nuốt sống. Nước bọt trong cổ họng bỗng dưng nhiều hẳn, trong đầu Vu Tiểu Đồng đột nhiên thoáng qua cảnh trong đoạn MV "Dục vọng màu đỏ" : một thân áo đen, phượng nhãn hẹp dài phát ra hào quang, có vẻ rất giống như người trước mặt.

Sau đó cậu thấy tay hắn từ từ đưa lên, hướng về phía đầu cậu......

"đừng!" người cậu co lại.

"quả nhiên là rất sợ." Hắn thu tay lại.

"xin....xin lỗi." Hành động khi nãy của cậu hình như rất thất lễ.

"tại sao lại sợ?" hắn hỏi.

"bởi vì MV của anh, máu và giết người....." trời ơi, cậu rốt cuộc đang nói gì vậy? Cậu không phải là đang xin lỗi hắn và mong hắn tha thứ sao? Sao lại lạc đề rồi?

"MV?"

" "dục vọng màu đỏ"......khiến người ta rất ớn lạnh, cho nên......"

"ồ, thì ra cậu có xem cái đó à." Hắn cúi mâu trầm tư. Cái MV đó rất đáng sợ sao? Hắn lại chưa có cảm giác như vậy, đối với hắn cái MV ấy rất bình thường, bởi vì chưa từng thử qua cho nên mới thử một lần. Nhưng khi diễn xong lại phát hiện không thú vị như hắn tưởng cho nên không diễn bất kì MV nào nữa.

"Đinh Lạc, bộ dạng tớ trong cái Mv ấy rất đáng sợ hả?" Hàn Hiểu Viêm quay đầu hỏi bạn thân.

"thỉnh thoảng khiến người khác sởn gai ốc." Đinh Lạc nhún nhún vai. Thái độ của Viêm đối với chàng trai này khiến y có hứng thú. Hơn nữa, y cảm thấy Viêm cơ hồ rất ghét bộ dạng chàng trai này sợ hắn.

Tại sao nhỉ? Viêm trước nay không để tâm người khác có ghét hắn hay không. Đương nhiên, cũng không để tâm có sợ hay không.

"nếu như cậu muốn một người không sợ mình, cách tốt nhất là giờ giờ khắc khắc bên cạnh cậu. Chỉ cần cặu ta quen với cậu, tự nhiên sẽ không còn sợ nữa."Đinh Lạc thản nhiên nói.

Khóe môi Hàn Hiểu Viêm cong lên, "ừ, đích thực là chủ ý hay."

Hắn cười rồi! Vu Tiểu Đồng nhìn nụ cười ấy đột nhiên cảm thấy tương lai cậu đã được quyết định trong nụ cười đó.

"Âu tổng, tôi có thể hợp tác với quý công ty." Hàn Hiểu Viêm quay lại nói với Âu Tuấn Kiệt.

"cái....cái gì?! Hàn tiên sinh ngài còn nguyện ý hợp tác sao?" Âu Tuấn Kiệt bị nhiễm chứng lắp bắp của Vu Tiểu Đồng, nhưng mà không phải là sợ hãi mà là hưng phấn.

"đúng. Nhạc tôi viết ca sĩ nào của quý công ty hát cũng được."

"tốt quá rồi! Thật sự là rất cảm ơn ngài!" phong hồi lộ chuyển. Bánh rơi từ trên trời xuống chắc là vầy. Khuôn mặt vốn dĩ xám đen nay đã đầy hào quang.

"nhưng mà trên hợp đồng phải ghi rõ, trong lúc tôi sáng tác, cậu ta phải làm thư kí riêng luôn bên cạnh tôi." Hàn Hỉêu Viêm chỉ vào người chàng trai nào đó đứng ngơ ngẩn tại một bên.

"đương nhiên là không thành vấn đề." Âu Tuấn Kiệt sớm đã quá vui mừng, nào còn để tâm đối phương ra điều kiện gì.

"lão đại!" Vu Tiểu Đồng kêu lên.

Bây giờ có kêu hoàng đế cũng không có ích gì, "nếu như ngài cảm thấy cậu ấy dễ sai vặt thì cứ việc lấy đi." Âu Tuấn Kiệt rất rộng lượng.

"ừ." Đối với câu trả lời này, hắn rất hài lòng.

"tôi....tôi không muốn." Cậu lấy dũng khí, cố gắng kháng nghị. Tuy......hắn có lẽ là người tốt, tuy.....hắn không có giận lây công ty, nhưng cậu vẫn sợ hắn! Nếu như ngày ngày bên cạnh hắn, cậu nhất định xong đời.

Không có ai quan tâm lời cậu, Âu Tuấn Kiệt đã hòa vào việc hợp tác, " Hàn tiên sinh, công ty chúng tôi lần này hy vọng ngài có thể trong năm tháng tới đây, ngài có thể sáng tác 12 bản nhạc, đương nhiên, nếu như có thể về phương diện giá cả........"

"tôi không muốn!" cậu lần nữa nâng cao giọng nói.

Rất tốt, cuối cùng ánh mắt của mọi người cũng tập trung trên người cậu, "tại sao không muốn?" cứ như cậu đáng ra không nên nói không muốn.

"tôi....."

"đúng đấy, tại sao không muốn?" Hàn Hiểu Viêm bình thản nhìn cậu.

"......." Xui xẻo! Dưới ánh nhìn của hắn, cậu một chữ cũng nói không ra.

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Thật Thiên Kim Nàng Áo Choàng Lại Rớt