Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 13:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong phòng thử âm, Hàn Hiểu Viêm đưa một trong số các bản nhạc vừa mới hoàn thành cho Vu Tiểu Đồng, "xem bản nhạc trước, sau đó hát cho tôi nghe."

"ò" cậu nhận lấy nhạc phổ, nhìn tên bài hát trên ấy-- --"thánh âm". Nhạc của hắn có không ít bài là do Đinh Lạc tiên sinh sáng tác lời, và bản nhạc này cũng không ngoại lệ.

Ca từ là lời bộc bạch của thiếu nữ- --

Thiếu nữ yêu thiên sứ, nhưng thiên sứ không có cách nào chỉ yêu một mình thiếu nữ, bởi vì tình yêu của thiên sứ phải bác ái, bác ái đến mức không thể chỉ yêu mình thiếu nữ. Thiên sứ quá ôn nhu, ôn nhu đến khiến người khác nhìn thấy thiên sứ là rất ấm áp, cho nên ngày tháng trôi qua, mấy mươi năm sau, thiếu nữ trở thành bà lão, trước khi nhắm mắt, thiếu nữ cuối cùng cũng nhìn thấy được thiên sứ mà thiếu nữ yêu thương đến đón thiếu nữ lên thiên đàng.

Thiếu nữ không hối hận, vì yêu một thiên sứ thì số mệnh sắp đặt sẵn kết cục phải như thế, cho dù thiếu nữ chỉ là một phần nhỏ trong tình yêu bác ái của thiên sứ, nhưng thiếu nữ lại đồng ý vì tình yêu ấy mà đánh đổi bằng cả đời mình.

"thánh âm", bản nhạc như tên của nó, nhạc điệu thanh khiết, ôn nhu, cứ như bản nhạc chỉ có trên thiên đường.

Trong phòng thử âm rộng lớn chỉ có tiếng hát của Vu Tiểu Đồng vang vọng. Còn Hàn Hiểu Viêm chỉ lẳng lặng ngồi nghiêng người lắng nghe. Cho đến khi cậu hát hết, hắn vẫn trầm mặc trong suy tư.

Hai người ở trong phòng thử âm, không một ai phá vỡ sự trầm mặc này.

Khóe mắt có chút ướt, cứ như có gì đó sắp trào ra, sau đó cậu cảm thấy có ngón tay ấm áp chạm vào mặt mình.

"sao lại khóc?" Hàn Hiểu Viêm khó tin nhìn chàng trai nhỏ không ngừng dâng lệ châu trước mặt mình.

"đáng...đáng thương quá, cô bé đó rõ ràng là yêu thiên sứ như vậy nhưng cho đến lúc chết mới có thể nhìn thấy thiên sứ." Nước mắt cậu càng rơi càng nhiều.

Ngốc quá, cư nhiên vì một bản nhạc mà rơi lệ. Đứng thẳng người, Hàn Hiểu Viêm đi đến trước mặt Vu Tiểu Đồng , "tôi không thích bộ dạng cậu khóc, xấu quá."

"đương nhiên....tôi....tôi đâu đẹp như anh." Cậu hít hít mũi nói.

"tôi đẹp sao?" kì lạ, hai chữ này nói ra từ miệng cậu không khiến hắn có phản cảm.

"ừ, A Hùng và....A Luân đều nói anh rất đẹp đấy." Cậu cố gắng ngừng khóc, ép nước mắt trở lại khóe mắt.

"họ là ai?" hắn để tâm hỏi.

"họ là bạn tốt của tôi, là bạn rất tốt rất tốt, A Hùng rất biết bảo vệ người khác, còn A Luân tuy thích ngủ và ăn, nhưng nếu như tôi có phiền phức gì thì cậu ấy sẽ là người đầu tiên xông ra. Nói tóm lại, họ đối với tôi rất tốt, rất tốt, rất tốt, đối với tôi họ là người rất quan trọng." Nói đến bạn tốt của mình, cậu cuối cùng cũng ngưng khóc, mi mày mang vẻ vui mừng.

Hắn nhếch môi, sự vui mừng của cậu khiến hắn cảm thấy chướng mắt, "ồ, họ quan trọng tới vậy sao?"

"ừ." Cậu gật đầu.

Trong lòng không thoải mái nhưng lại không phải cảm giác khi bệnh, mà là loại cảm giác khó chịu mãnh liệt. Có chuyện gì vậy, tại sao lại có cảm giác khó chịu như vậy?

Biểu tình Hàn Hiểu Viêm ngày càng âm lạnh, ánh nhìn chằm chằm dán chặt người nam nhân mặt đầy lệ châu.

Hắn không thích từ miệng cậu nghe thấy những người quan trọng nào khác, không thích sự vui mừng khi cậu thảo luận về người khác, không thích sự hỷ nộ ái ố của cậu vây quanh người khác mà xoay chuyển!

Vu Tiểu Đồng bị nhìn tới sợ, "Hàn tiên sinh, anh....."

"tuy rằng bộ dạng khóc của cậu rất xấu, nhưng mà cho dù là nước mắt thì cũng là của tôi." Hắn thì thầm.

Đùng!

Mặt cậu đỏ bừng. Hắn....hắn không lẽ không phát hiện hắn nói như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm sao?

Không đợi cậu mở miệng lần nữa, hắn đã khom người xuống, khuôn mặt tuấn mị không ngừng phóng to trước mắt cậu.

Đợi chút....hắn định làm gì? Vu Tiểu Đồng ngờ hoặc, nhưng một khắc sau, môi hắn đã dán vào mặt cậu, hút lấy những giọt nước mắt trên mặt cậu.

Mặt càng nóng bừng, toàn thân bắt đầu không ngừng run. Sợ hãi? Đúng, nhưng lại không hẳn là đúng. Hô hấp gấp rút, tay chân bủn rủn, toàn thân cậu bắt đầu trở nên kì lạ.

Cậu sao vậy? Kì lạ! Trước mặt hắn, câuh cơ hồ rất dễ đỏ mặt.

Thông thường người khác nói, đỏ mặt tức là thích đối phương.

Không lẽ cậu thích Hàn Hiểu Viêm?

Không....không đâu! Mặc dù cậu thích đàn ông nhưng bạch mã hoàng tử của cậu, sao lại là loại người như Hàn Hiểu Viêm! Cậu và hắn rõ ràng là hai người thuộc hai thế giới mà?

"đừng...đừng như vậy...." Cậu muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy eo, ngược lại cơ thể còn áp sát hắn hơn.

Hắn từ hút đổi thành liếm, đầu lưỡi lướt trên mặt cậu.

Cảm giác mềm mềm ướt ướt, khiến không khỏi rùng mình. Kích thích quá....cảm giác này cậu không hề quen biết! Cậu rất muốn chạy trốn!

"tôi...tôi còn việc phải làm, ra ngoài trước đây!" không biết lấy đâu ra sức, cậu đẩy mạnh hắn ra, thở hộc chạy khỏi phòng thử âm.

Đúng là nam nhân . Cảm giác khi chạm vào cũng khác với nữ nhân, cơ thể cậu thậm chí còn nhớ rõ cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy eo cậu.

"Tiểu Đồng, sao vậy, sao mặt đỏ vậy?" chị Hoa từ sau đi tới, vỗ vai cậu hỏi.

"a! em....trời nóng quá ấy mà." Vu Tiểu Đồng tìm lí do nói dối.

Chị Hoa xem như tiếp nhận lí do, " tiến độ viết nhạc của Hàn tiên sinh thế nào rồi?"

"đã xong một bản trong số đó rồi!"

"vậy thì được, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật HAVVY, đang chia bánh kem đấy, em cũng đi lấy một miếng đi."

"....vâng." có lẽ ăn bánh kém, có thể khiến cậu quen đi việc phát sinh trong phòng thu âm khi nãy. Vu Tiểu Đồng vội vàng chạy đi.

Còn Hàn Hiểu Viêm từ phòng thử âm đi ra tìm Vu Tiểu Đồng , nhìn thấy trên mặt nở nụ cười chàng trai nhỏ đang đứng giữa mọi người cùng nhau vui vẻ ăn bánh kem.

Chàng trai nhỏ này, tại sao lúc ở cùng mọi người lại có thể lộ ra vẻ mặt vui vẻ vậy? Tim bỗng dưng co thắt lại. Hàn Hiểu Viêm mím môi, tay bất giác nắm lại thành nắm đấm.

Bốp!

Nắm đấm của hắn đánh mạnh vào bức tường, thu hút ánh mắt của mọi người.

Đáng sợ thật, cả hiện trường lặng thinh, qua một lúc lâu mới có người cẩn trọng hỏi: "Hàn tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Hắn thu tay lại, lè lưỡi ra liếm mu bàn tay, "không sao."

Chàng trai nhỏ ngu ngốc kia rốt cuộc đã dùng ma thuật gì mà khiến hắn bồn chồn không yên như vậy?

Vu Tiểu Đồng cảm thấy hôm nay dường như đại nạn ập đến.

Trong công ty, Hàn Hiểu Viêm vô cớ nổi giận, tuy hắn không gầm lên đánh người, nhưng chỉ cần không phải người dại khờ đều có thể nhìn ra sắc mặt hắn âm trầm thế nào, tâm trạng không vui thế nào.

Còn cậu, miếng bánh kem vừa đưa vào miệng suých chút nữa nghẹn trong cổ họng, nếu như không phải chị Hoa kịp thời rót cho cậu ly nước, có lẽ cậu đã nghẹn chết rồi.

Cho nên kết luận cuối cùng là, cậu và Hàn Hiểu Viêm rất có thể là 'tám chữ không hợp'.

Nước da màu mạch nam tính gợi cảm, gương mặt góc cạnh phân minh, sống mũi cao thẳng, khiến cho cả khuôn mặt tràn đầy thể cảm. Người nam nhân như vậy đích thực đủ để khiến nữ nhân la hét ầm lên, chỉ cần một khi bị đôi mắt phương ánh nhìn, tim sẽ nhảy loạn lên không ngừng.

Khi môi hắn nhẹ nhàng lướt qua má thì càng.......

Trong đầu Vu Tiểu Đồng không ngừng hiện lên cảnh xảy ra trong phòng thử âm, cảm giác mà Hàn Hiểu Viêm hôn vào má cậu còn tồn tạo mãnh liệt trong trí nhớ cậu.

Không được, phải quên đi, phải quên đi! Cậu ra sức lắc đầu. Có lẽ đó chỉ là một loại lễ nghi ở nước ngoài thôi.

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cực Phẩm Y Thần