Saved Font

Trước/40Sau

Tình Yêu Độc Chiếm Của Ác Ma

Chương 35:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cậu là của hắn, cậu chỉ có thể là của hắn. Cho dù cậu có hối hận, hắn cũng tuyệt đối không cho phép!

''Viêm, tay của cậu sao vậy?" đợi lâu quá không thấy người Đinh Lạc đành đến đây tìm, khi bước vào phòng trà, đã thấy cảnh cửa kính vỡ rơi đầy dưới đất và cảnh Đông Nghi Mai bị dọa ngẩn người.

"không có gì." Hàn Hiểu Viêm trầm giọng đáp.

"còn nói là không có gì, trời ơi, tay cậu trở làm thành như vầy, mau chóng đi bệnh viện!"Đinh Lạc hét lên, lôi Hàn Hiểu Viêm vội vàng đi đến bãi để xe, "Tiểu Đồng đâu? Sao không thấy đâu vậy, còn nữa tay cậu đang yên đang lành đi tông cửa kính làm gì......"

Lời còn chưa nói hết, y đã nhìn thấy sắc mặt đối phương thập phần khó coi.

Không lẽ là vì......

"cậu và Tiểu Đồng cãi nhau?" Đinh Lạc cẩn trọng suy đoán nói.

"cãi nhau?" hắn cúi mâu, nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, "Đồng muốn rời khỏi tớ, cậu ấy đang sợ tớ!"

"sao vậy? Lại là chuyện gì?"

"tớ thích giọng hát của cậu ấy, không lẽ không được sao?" hắn thì thầm.

"cậu và cậu ấy....."

Tách, tách, tiếng bấm ảnh và ánh sáng của đèn nhanh chóng ngắt lời của Đinh Lạc.

"Hàn tiên sinh, xin hỏi tay của anh sao lại bị thương?"

"Đông tiểu thư khi nãy cũng rời khỏi bữa tiệc, có phải có liên quan đến việc anh bị thương ở tay?"

Đột nhiên chui ra một đám kí giả, bao quanh lấy Đinh Lạc và Hàn Hiểu Viêm, các loại câu hỏi đều không ngừng tuôn ra.

Thật là gặp ma mà, đúng là bận càng thêm bận!

Trong lòng Đinh Lạc thầm tự trách mình sơ ý. Chỉ vì thấy tay Hàn Hiểu Viêm bị thương, cho nên quên mất hôm nay là hội kí giả, đâu đâu cũng toàn kí giả, tuy không ít kí giả đều ở trong đại sảnh, nhưng cũng có một số kí giả nhỏ không vào trong, túc trực ở bên ngoài chờ đợi.

"tránh đường, bây giờ tôi phải đưa Hàn Hiểu Viêm đi bệnh viện, tránh đường." Đinh Lạc chỉ còn cách cố hết sức chen khỏi dòng người, kéo Hàn Hiểu Viêm về phía xe mình.

"Hàn tiên sinh, xin hỏi Đông tiểu thư có phải là bạn gái của anh không?"

"cho đến nay anh vẫn chưa thừa nhận quen qua bạn gái chính thức, hay là nói anh căn bản không thích nữ nhân?" câu hỏi này càng sắc bén hơn.

Đương nhiên, đối với loại câu hỏi này, chỉ cần là người quen biết Hàn Hiểu Viêm, đều biết hắn căn bản không trả lời. Cho nên, một đám kí giả đều chỉ vội chụp ảnh.

"tôi yêu a." âm thành trầm thấp, không vang, nhưng lại đủ khiến tất cả các âm thanh xung quanh dừng lại trong phút chốc.

Dĩ nhiên, theo sau đó, là làn sóng âm thanh càng lớn hơn.

"Hàn tiên sinh, anh nói anh có người mình yêu?"

"là người trong ngành sao? Hay là người ngoài nghành?"

"yêu nhau bao lâu rồi?"

Các loại câu hỏi trong vài giây ngắn ngủi cứ xông đến.

"rất yêu rất yêu người ấy, yêu đến cực điểm." Là nói cho người khác nghe sao? Hay là nói cho bản thân nghe? Đồng, em có biết, tình cảm của tôi đối với em? "yêu đến mê mẩn, mê mẩn vô cùng......"

Si, cuồng, cũng chỉ vì cậu.....

Tất cả kí giả đều ngẩn ngơ nhìn Hàn Hiểu Viêm, thậm chí quên cả nhấn nút chụp ảnh. Hắn như vầy, còn là Hàn Hiểu Viêm cao ngạo không ai sánh bằng mà họ quen biết sao?

Thượng đế, rốt cuộc là người như thế nào có thể khiến thần nhạc một thời vì mình mà si mê?

Xinh đẹp như tiên? Hay là tài trí vô song?

Đây là địa bàn của Hàn gia, biệt thự của Hàn gia.

Một thân ảnh cao gầy đứng ở đỉnh núi cách biệt thự không xa, nhìn về phía màn đêm nhớ đến nơi không biết bao lâu kia.

Tuy ông ta lần đầu đến đây, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc. Mộng từng nói với ông ta nơi này. Cảnh sắc nơi này, ngoại cảnh của biệt thư, sự lạnh giá của bên trong.

Tuy đã qua bao năm, nhưng ông ta không từng cảm giác được sự lưu chảy của thời gian, phảng phất như những lời Mộng nói, vẫn còn là ngày hôm qua.

Kính viễn vọng căn bản không nhìn thấy cảnh bên trong của biệt thự, và nguyên tòa biệt thự, càng như không có chút phòng vệ kín đáo nào.

Bất luận thế nào, đêm nay, ông ta tuyệt đối không bỏ qua cho ác ma!

.........

Lửa! Lửa lớn quá!

Tất cả mọi thứ đều chìm trong biển lửa! Bé trai chỉ cảm thấy cơ thể như bị một cánh tay nhấc lên, sau đó ra sức đẩy ra ngoài.

Độp!

Cơ thế bé trai tông vào bùn đất dưới đất, sống lưng đau rát.

Bé trai ngẩn đầu, nhìn thấy cha mình đang ôm người mẹ đang hấp hối, đi vào trong biển lửa.

Trên bụng người mẹ đang cắm một con dao gọt trái cây, bé trai biết, đó là mẹ mình tự đâm vào, chỉ vì bà muốn đời mình có thể hoàn toàn thoát khỏi cha.

Mẹ luôn cầu xin cha bỏ qua cho bà, bỏ qua cho cuộc đời còn lại của bà, nhưng cha đã không còn cách nào buông tay.

Si mê--đang là từ mà cha thường hay nói. Tình cảm của ông đối với bà, đã không vỏn vẹn từ 'yêu' mà có thể biểu đạt, mà là một loại si mê cơ hồ điên cuồng.

Đó là loại tình cảm như thế nào? Bé trai không hiểu. Bé trai chỉ nhìn thấy sự chán chường trong mắt mẹ và sự quả quyết trong mắt cha.

"Mộng, anh không thể nào buông tay, cho nên anh cũng không cho phép em buông tay." Cha ôm lấy mẹ, cúi đầu, dịu dàng nói.

Chỉ là mẹ khẽ thở dốc, mất quá nhiều máu, khiến mặt bà trắng bệch.

"cha ơi, chúng ta mau đưa mẹ đến bệnh viện đi!" bé trai xông lên hét.

Người cha không thèm quan tâm bé trai, chỉ nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc của người mẹ, như là đang chải chuốt chỉnh tề cho bà.

"Hiểu Viêm...xin....xin lỗi......" bàn tay dính đầy máu của người mẹ sờ vào mặt của đứa bé, "mẹ không thể.....nhìn con khôn lớn, mẹ thật tình....xin lỗi."

"tại sao phải rời xa cha chứ? Tại sao mẹ chỉ thích chú Jenny? Con và cha mới là người nhà của mẹ, mới là người yêu mẹ nhất, không phải sao?" bé trai hỏi, chỉ cảm thấy máu dính trên mặt ngày càng nhiều.

"tình cảm không phải.....không phải đơn gian là có thể nói rõ, có lẽ....khục khục....có lẽ đợi khi con lớn lên, sẽ hiểu....." lời người mẹ ngập ngừng, "đồng ý với mẹ, đừng....đừng hận bất cứ ai...."

"không, con hận chú Jenny!" nếu không có người nam nhân đó, vậy thì gia đình của bé trai sẽ không tan vỡ như vầy.

"vậy sao? Con....hận rồi à...." Tay người mẹ ngày càng lạnh đi, mắt cũng dần dần khép lại, "vậy thì.....bất luận thế nào.....sau này, con cũng bỏ qua cho ông ấy ba lần nhé....chỉ ba lần....." chỉ hy vọng tất cả nỗi hận, đều có thể theo sự qua đời của bà mà tan thành mây khói.

Tay người mẹ từ từ buông xuống, người cha ôm người mẹ đi vào biển lửa. Nét mặt cha không chút bi thương, chỉ có loại vui mừng tựa như điên cuồng.

"Mộng, cuối cùng em cũng hoàn toàn là của anh, cho dù chết, chúng ta cũng ở bên nhau!"

"không!" bé trai vùng vẫy muốn ngăn cản, nhưng lại bị người cha hất văng ra xa.

"Hiểu Viêm, đừng cản ta!" người cha quay lại, "con là con của ta, kế thừa dòng máu của ta, sự cố chấp của ta, sau này con nhất định sẽ hiểu tâm trạng lúc này của ta-- tâm trạng vui mừng không gì sánh bằng này.

Lời người cha ngập ngừng, ngữ khí bỗng thay đổi: "nhưng mà.....ta lại mong, con cả đời này mãi mãi không tìm được người khiến mình si mê, bởi vì khi không thể có được, sẽ vô cùng đau đớn, đau đớn tận xương tủy."

......

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tối Cường Võ Đế