Saved Font

Trước/331Sau

Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 75

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 75: Giản Đồng điên rồi

Người đàn ông được thượng để chăm sóc, đến cả bàn tay, cũng là một tác phẩm nghệ thuật tỉnh tế.

Giản Đồng mở to đôi mắt, nhìn Trầm Tu Cấn, đứng ở cuối giường, ngón tay thon dài, cở ra từng cái cúc của chiếc sơ mi trắng.

Theo phản xạ, cô lùi về phía sau, cho đến khi lưng bị chạm vào đầu giường, người đàn ông đó, đôi mắt phượng hoàng dài hẹp, mang theo sự lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống mình, mà ngón tay lại vẫn tiếp tục cởi cúc áo ra, bất luận lúc này cô ấy có cuộn người lại lùi vê phía sau như thế nào, người đàn ôn đứng ở cuối giường đó, trên khuôn mặt anh tuấn, có chút lạnh lùng, cũng không cử động gì.

Theo bản năng, cô giơ mắt nhìn ra phía cánh cửa của phòng ngủ, đột nhiên nhanh chóng ngôi dậy, nhảy xuống giường, muốn tông cửa xông ra ngoài!

Đáng tiếc là, đôi chân của cô, chỉ vừa mới chạm xuống sàn nhà, liền bị một cánh tay dài, chuẩn xác giữ chặt lại.

Trầm Tu Cẩn đứng ở cuối giường, chìa tay ra giữ chặt vai của cô, rồi lại đè cô nằm xuống đệm, khống chế cô, đè cho cô không ngôi dậy được, mà cánh tay khác của anh, trượt xuống chiếc thắt lưng, để cởi ra bộ vest.

Hơi thở của Giản Đồng bắt đầu hỗn loạn, tinh thân thì tiêu tan, mấy lần run câm cập mở miệng ra, nói những lời vốn đĩ không nói được ra.

Hít thở rất hỗn loạn, cô ấy đột nhiên hét lên: “Tránh ra! Tránh ra!”

Người đàn ông dường như không hê động đậy, thân hình cao lớn đè xuống.

“Anh tránh ra! Anh tránh ra đi!” Thịt ở trên hai gò má của cô, đều bắt đầu không kiêm chế được sự run rấẩy, thò tay ra đẩy.

Đột nhiên, dễ như trở bàn tay, cô bị ấn chặt trán xuống.

Cô vừa muốn khóc, vừa muốn cười.

Đây có là gì?

Đây có là gì chứ!

“Tôi là một kỹ nữ!”

“Vì tiền mà cái gì tôi cũng có thế làm!”

“Tôi hèn!”

“Tôi dơ!”

“Trầm Tu Cẩn! Chính anh đã nói! Chính là anh đã nói! Anh quên rồi sao? Anh đã quên rồi sao???”

“Anh nói anh thấy tôi dơ, anh nói anh tuyệt đối sẽ không chạm vào tôi lân thứ hail Anh nói tôi khiến cho người ta cảm thấy buôn nôn, anh nói tôi hết sức vô vị!

Là anh nói!

Đều là anh nói!

Anh quên rồi sao?

Anh đã quên rồi sao???”

Sao anh ấy lại có thể như thế!

Sao anh ấy lại có thể dễ dàng quên như thế đượ!

c Làm tổn thương dễ dàng, mà cũng quên đi một cách dễ dàng?

Một tiếng xé áo vang lên, quần áo của cô, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, dễ dàng tan tành ra.

Tiếng “xoẹt” này, khiến cho Giản Đồng đần người ra vài giây, đột nhiên!

Không biết cô lấy sức lực ở đâu, cánh tay vùng vấy thoát khỏi sự kìm hãm của anh, giống như đã dùng hết sức lực, cô kéo mạnh để cởi ra cúc áo của anh, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người, dùng sức lôi ra, rồi dùng lực đẩy anh xuống bên dưới, vừa ngẩng đầu, liền mở miệng ra sức cần vào vai của anh!

Vết cản mạnh mẽ này, lập tức nhìn thấy ngay được từ chỗ vết răng của cô, tràn ra một dòng máu đỏ tươi… là của anh.

Trầm Tu Cẩn chau mày lại, rủ mắt xuống, thì nhìn thấy cái đầu của cô, anh không động đậy.

Giản Đồng cần từng vết từng vết, ở mỗi vết cắn đều nhìn thấy máu.

Mỗi một lần cắn xuống, cô dường như cảm thấy rất thoái mái… Trâm Tu Cẩn, tôi hỏi anh, có đau không!

Mỗi một lần cản xuống, cô dường như càng cảm thấy đau hơn… Trầm Tu Cẩn, chúng ta hãy cùng đến thưởng thứ!

c Trái tim của cô, đau đớn đến vui sướng, nhưng vẫn cắn từng vết từng vết lên vai của anh.

Mà vai của anh, đã không còn chỗ nào lành lặn rồi.

Trầm Tu Cẩn rủ mắt xuống, liếc nhìn vào vai của mình, rải đầy những vết răng của cô.

Người phụ nữ đó hình như đã thấm mệt, dựa lên đôi vai của mình, thở hổn hển, thở được hai nhịp, thì lại căn thêm một phát lên đôi vai không còn chỗ nào lành lặn ấy.

Trầm Tu Cẩn vẫn không động đậy, hai bàn tay của anh ôm chặt vào phần eo của cô, giữ chặt người của cô, giống như là đang giúp cô tiến hành bạo lực với mình.

Cho đến lúc cô thực sự mệt, đến nỗi những vết căn dần dần thu nhỏ lại, thì đột nhiên, anh lại lấy tay ấn cả người của Giản Đồng xuống dưới.

Bàn tay to kéo mạnh ra, đến cả lớp bảo hộ cuối cùng của cô cũng không còn nữa.

Người đàn ông cúi đầu, hôn, từng chút từng chút một, cho dù cô vùng vẫy, nhưng lần này lại bị bàn tay to của anh giữ chặt lại không động đậy được, mà đôi môi mỏng nóng bỏng đó, trên người của cô, lấy tư thế chiếm đoạt, như gió cuốn mây tan, khiến cho mỗi chỗ hở ra trên cơ thể cô, đều in đầy những vết hôn của anh.

Đến cả mu bàn chân, cũng không bỏ qua!

Giản Đồng vừa xấu hổ vừa bực bội vừa tức giận vừa bố vừa khó chịu!

“Bỏ ra đi! Bỏ ra!” Cô đạp chân, trong lòng chấn động! Đó là chân mà! Là chân!

Anh ấy điên rồi!

Trầm Tu Cẩn điên rồi!

Tuyệt đối không thể ở lại đây nữa, tuyệt đối không thể để anh ấy làm tổn thương mình lần nữa, tuyệt đối không thể điên cùng anh ấy!

Cô quả nhiên vừa lấy chân đạp anh, vừa muốn chạy xuống giường, thoát ra khỏi phạm vi anh có thể khống chế, nhưng cái kìm cứng như thép ấy, lại siết chặt lấy mắt cá chân của cô, người đàn ông giơ mắt lên, đôi mắt đen sâu hoắm, nhìn Giản Đồng một cách khó hiểu, cúi đầu, rồi lại để một nụ hôn nhẹ nhàng lên mắt cá chân của cô.

Vào lúc sắc mặt của Giản Đồng thay đổi màu sắc như cái bảng màu, người đàn ông đó đột nhiên hướng lên phía đầu giường, rồi kẹp chặt cô ấy vào giữa cánh tay của anh, ôm chặt lấy cô.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông không hề nói một câu gì, sau khi nằm xuống, ôm chặt Giản Đồng vào trong lòng, tiết kiệm từng câu từng chữ: “Ngủ.

..” Cô không hiểu…

Một lúc sau…

“Tôi có kí túc xá” Giản Đồng lãnh đạm nói.

“Ngủ: “Tôi là một kỹ nữ, một kẻ hèn hạ, tôi dơ, tôi khiến người ta cảm thấy kinh tởm”

“Ngủ đi” Người đàn ông mở to mắt, đôi mắt sâu đen, nhìn vào người phụ nữ ở trong lòng, lại nhằm chặt mắt vào.

Qua một lúc nữa Người đàn ông lại mở to mắt, nhìn vào người phụ nữ trong lòng, giọng nói trầm tĩnh vang lên: “Tốt nhất là cô hãy đem lời nói hết trong một lần: Sự kiên nhãn của anh đã cạn.

“Tôi…” Cô cảm thấy, lúc này rất khó để giao tiếp với Trầm Tu Cẩn, rất khó giải thích, “Tôi vẫn chưa tắm…

Chưa nói hết lời, trong lòng cô lại tự trách mắng bản thân một trận… lí do này có là gì chứ?

Ôm chặt lấy phần eo, Trầm Tu Cẩn lạnh lùng nói một câu: “Vậy thì tốt, tôi cũng chưa tắm. Công bằng”

Giọng nói trầm tĩnh của anh nói như này: “Cô có ngủ không, không ngủ thì làm”

Không ngủ thì làm…

Giản Đồng sẽ không đến cả câu nói này cũng nghe không hiểu.

Cô bất giác cắn chặt môi, không nói gì.

Trầm Tu Cẩn của lúc này, không thể giao tiếp được, cũng rất khó giải thích.

Không lâu sau, Giản Đồng nghe thấy tiếng thở đều đặn, chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên nhìn lên khuôn mặt đang ngủ yên lặng…

Thực sự đã… ngủ rồi sao?

Cô cẩn thận từng li từng tí kéo cái cánh tay đang giữ chặt lấy cô của anh ra, nhưng bất luận có dùng lực thế nào, cũng không kéo được ra.

Cuối cùng đành phải từ bỏ vì thất bại, trợn to mắt ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, quá kì lạ, Trầm Tu Cẩn hôm nay, kì lạ đến nỗi làm người khác thấy khó hiểu, Giản Đồng tự nói với bản thân mình: Đừng có nghĩ nữa. Ai mà biết được, đây có khi lại là một trò chơi mới để trừng trị cô.

Không nghĩ nữa, đúng là như vậy rồi.

Một phần là vì, thực sự rất mệt, một phần là vì, tiếng thở đều đặn ở bên cạnh… Đôi mắt ngẩn ngơ nhìn lên trên trân nhà của Giản Đồng, càng lúc càng trïu xuống.

Bất giác, hơi thở của cô trở nên đều đặn.

Trong đêm tối, Trầm Tu Cẩn mở mắt ra, đôi mắt đen sâu, liếc xuống nhìn người phụ nữ đang gối đầu lên khuỷu tay mình ngủ, sự chú ý đặt lên trên chiếc cô rải đầy vết hôn của cô, đôi mắt càng thêm sâu lăng, không nhìn ra được anh ấy đang nghĩ gì, sau đó anh ấy lại nhắm mắt vào.

Trầm Tu Cẩn không hề nghĩ lại hành động mà cô vừa làm lúc này, trên vai của anh, sót lại những vết răng căn và vết máu… anh cũng không biết tại sao anh ấy lại không cử động gì mà để mặc cho cô cắn như vậy, tại sao anh lại giống như phát điên, hôn lên khắp cơ thể của cô.

Trầm Tu Cẩn cũng tự nói với bản thân mình: Đừng có nghĩ nữa, ai mà biết được hôm tay lại bị †ên thần kinh nào nhập vào, rồi điên cùng cô ấy.

Trước/331Sau

Theo Dõi Bình Luận