Edit: Nhược VyBeta: QuanhĐầu kia điện thoại, sau khi cúp máy, Lâm Khiếu Ba tùy tay đặt điện thoại trên bàn làm việc. Cơ thể anh ngả ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, hơi nghiêng đầu, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, chỉ có một vầng trăng khuyết, tất cả sao trời gần như biến mất, một mình vầng trăng ảm đạm, cô độc. Lâm Khiếu Ba nhìn rất chuyên chú, ngay cả có người gõ cửa cũng không nghe thấy, không cảm thấy được Dương Trí đi vào văn phòng, ngồi xuống đối diện bàn làm việc. Dương Trí mở tập tài liệu màu xanh, hắng giọng mới thức tỉnh được anh, “Đội phó Lâm, để em thẩm vấn Ngô Lương cho, trước kia hai người có quen nhau, em sợ anh ta sẽ lợi dụng chuyện này.” Lâm Khiếu Ba đứng dậy, đưa tay về phía anh ấy, ý bảo anh ấy đưa tập tài liệu cho mình, “Để tôi.” Nói xong, anh vòng qua bàn làm việc, đi về phía cửa. Dương Trí xoay người, nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa, cảm thấy chua xót lạ thường. Nếu không phải vì tình cảm cá nhân, hẳn là sức phán đoán của anh sẽ không đến mức giảm xuống, cuối cùng là bị Ngô Lương lợi dụng. Bây giờ có tính là tình trường và sự nghiệp đều thất bại không? “Ngây ra làm gì đấy? Mau đi thôi.” Lâm Khiếu Ba đứng ở cửa, quay đầu lại, đánh thức Dương Trí. Dương Trí lập tức đuổi theo, cùng anh đến phòng thẩm vấn. “Đội phó Lâm, anh tính từ bỏ bác sĩ Ninh vậy sao? Đây không phải tác phong của anh.” Vừa rồi Dương Trí ở ngoài cửa, không cẩn thận nghe thấy cuộc điện thoại giữa anh và Ninh Trừng, nghe giọng điệu của anh, là muốn thành toàn cho hai người kia. Bước chân Lâm Khiếu Ba đột nhiên dừng lại, hai chữ “từ bỏ” này giống như cây kim, đồng thời đâm vào trái tim anh. Đau đến mức khiến anh hít thở cũng khó khăn. Anh im lặng một lát, để mình bình ổn rồi nói: “Chuyện tình cảm nam nữ không giống như công việc, không phải cậu không buông tay, cuối cùng sẽ có được kết cục mà cậu muốn. Hai người họ thích nhau, vì sao tôi lại còn chen chân vào? Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa. Với lại, vụ án vứt xác trên đường ray xe lửa đã kết thúc, chúng ta thẩm vấn Ngô Lương xong, cậu gửi bản sao báo cáo thẩm vấn cho hai người họ là được, không có việc gì thì đừng gọi cho hai người họ.” Lâm Khiếu Ba nói xong, không đợi Dương Trí đáp lại, đã xoay người đi vào phòng thẩm vấn. Dương Trí im lặng thở dài, nói thầm một câu, “Hy vọng đêm nay đừng thâu đêm.” Sau đó bước vào phòng thẩm vấn. Lâm Khiếu Ba ngồi xuống một bên bàn, Dương Trí ngồi bên cạnh anh. Hai người nhìn người đàn ông đối diện. Lâm Khiếu Ba đi thẳng vào vấn đề, “Ngô Lương, bây giờ tôi không có tâm tình nói nhảm với anh. Nói đi, vì sao anh lại hủy hoại một cô gái chưa được mười lăm tuổi như vậy? Vì sao lại vứt xác cô ấy bên ngoài? Vì sao lại kiên trì muốn mang Lưu Tiểu Đồng đi?” Ngô Lương ngẩng đầu, vẻ mặt u ám, “Có thể vì sao? Vì tiền chứ sao nữa. Hai đứa nó đều là hàng hóa, hàng hóa khác nhau thì giá cả khác biệt, đây là việc bình thường. Có người trả giá cao để mua Lưu Tiểu Đồng, con đĩ kia dám lớn gan thả thằng nhóc kia ra, nó nên chết…” Dương Trí vỗ bàn, cắt ngang lời anh ta, “Mua? Hàng hóa? Con đĩ? Mày có còn là con người không? Mày không phải là người, nhưng chúng nó là người, là những đứa trẻ còn chưa lớn! Ngay cả cầm thú mày cũng không bằng.” Ngô Lương cười lạnh, “Mày muốn mắng thì nên đi mắng những tên giàu có nhàm chán kia. Phụ nữ không đủ để bọn chúng tiêu khiển, thế nào cũng phải có thêm trẻ em. Người không bằng cầm thú, không phải là cái loại như tao, mà là bọn chúng.” Dương Trí muốn tiếp tục mắng chửi, bị Lâm Khiếu Ba ngăn lại, anh mở tài liệu ra, giơ trước mặt Ngô Lương, “Anh có quen người này không?” Ngô Lương đảo mắt qua hồ sơ trong tập tài liệu, trên mặt không có biểu cảm gì, “Queen Cơ? Không phải đã chết rồi sao?” Lâm Khiếu Ba nhanh chóng khép tập tài liệu lại, “Nói như vậy, anh quen cô ta. Ai cũng cho rằng cô ta chết trong tay cảnh sát chúng tôi, nhưng loại như anh còn xuất hiện, không phải là minh chứng tốt nhất cho việc người này chưa chết sao? Chúng tôi đã điều tra bằng mọi cách, hai năm trở lại đây có một băng đảng tội phạm buôn người nổi lên. Thợ Săn Bóng Đêm, chuyên lừa bán trẻ em sáu tuổi, chặt tay hoặc chân, biến chúng thành người tàn tật ăn xin trên phố, cách thức gây án này giống hệt với Queen Cơ.” “Cho nên các người hoài nghi tổ chức Thợ Săn Bóng Đêm này do cô ta thành lập?” Ngô Lương hỏi lại một câu, sự bình tĩnh hoàn toàn không giống như tội phạm sắp bị xét xử. Lâm Khiếu Ba bị sự bình tĩnh quá trớn của anh ta kích thích, đột nhiên đứng lên, tay chống trên mặt bàn, nửa người hơi hướng về trước, nhìn thẳng vào Ngô Lương, “Anh không cần giả vờ không biết gì trước mặt chúng tôi. Tốt nhất là nói hết tất cả những gì anh biết, anh có biết hiện tại có bao nhiêu đứa trẻ đột nhiên mất tích như Lưu Tiểu Đồng không? Anh có từng nghĩ tới bố mẹ của chúng không?” Ngô Lương lạnh mặt nhìn Lâm Khiếu Ba chằm chằm, ánh mắt không chút né tránh hay sợ sệt, thậm chí là còn có sự khinh thường, “Đội phó Lâm à, mày thật vĩ đại đấy, không biết thế giới được bao nhiêu người vĩ đại như mày. Nếu là ba mươi năm trước, mày nói như vậy, tao sẽ cảm động, nhưng bây giờ, với tao, mày chẳng là cái rắm gì!” “Ngô Lương!” Dương Trí hô lên một tiếng, nhanh chóng đứng dậy. Lâm Khiếu Ba từ từ đứng thẳng, đưa tay ngăn Dương Trí lại, bảo anh ấy ra ngoài trước. Anh vẫn nhìn Ngô Lương, chậm rãi ngồi xuống, tự hỏi nên mở miệng thế nào. “Tôi biết những gì anh đã trải qua. Năm sáu tuổi anh mất tích, tôi tin bố mẹ anh cũng có tìm anh. Mất đi anh, không phải là điều mà họ mong muốn. Nhưng không có anh, họ vẫn phải tiếp tục sống. Giữa người với người, nếu chút niềm tin cũng không có, cuộc sống sẽ chỉ là bi kịch. Ít nhất hai tháng trước, lúc anh xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, chỉ một cái liếc mắt tôi đã nhớ ra anh khi còn nhỏ, anh lại phủ định thân phận thật sự của mình. Nhưng phải thừa nhận là nếu không phải Giang Sơn có gương mặt tương tự với Ngô Lương, tôi sẽ không dễ tin anh như vậy. Trước khi giáo sư Lục nhận ra tay phải anh bị thương vì súng, tôi chưa từng hoài nghi anh.” Ngô Lương giương mắt nhìn anh, vẻ mặt lạnh lẽo như băng đột nhiên phải phơi dưới ánh mặt trời, băng tan tạo thành hơi nước, anh ta cảm giác tầm mắt mình mơ hồ. Không ai biết anh ta đã từng trải qua chuyện gì, anh ta không muốn trở thành con cừu non mặc cho người ta cắn xé, không có chút năng lực phản kháng nào, cho nên anh ta lựa chọn sa ngã, cũng là lựa chọn tự bảo vệ mình. Nếu anh ta không chọn bước vào con đường đó, anh ta sẽ rơi vào kết cục như Họa Mi. Anh ta sai sao? “Tôi không hiểu tâm lý học,” Lâm Khiếu Ba mở miệng lần thứ hai, “Nhưng phân tích của giáo sư Lục, tôi vẫn có thể cảm nhận được, anh ấy nói anh có một loại tình cảm rất mâu thuẫn với Họa Mi. Có lẽ là anh vẫn có tình cảm với cô ấy, cho dù là xuất phát từ tình cảm nam nữ, hay là vì vận mệnh tương tự. Cô ấy thả Lưu Tiểu Đồng, anh vừa yêu vừa hận cô ấy. Nhưng đến nỗi gì mà lại muốn giết một cô bé? Cô ấy chỉ mới mười lăm tuổi!” “Nói xong chưa? Xong rồi thì cút đi! Nên làm thế nào tự tao rõ ràng, không cần mày phải dong dài.” Rốt cuộc Ngô Lương cũng tức giận, hét lên với anh, “Đổi người khác, tao không muốn nhìn thấy mày, cút đi!” Lâm Khiếu Ba thấy anh ta phẫn nộ, trong lòng lại vui mừng, đồng ý để Dương Trí thẩm vấn. Phần sau rất thuận lợi, Ngô Lương phối hợp, cung cấp cho cảnh sát rất nhiều manh mối có giá trị. Thẩm vấn xong, Lâm Khiếu Ba kêu Dương Trí sửa sang lại báo cáo thẩm vấn, gửi bản sao cho những người liên quan, sau đó mới lần lượt về nhà. Lúc rời khỏi Cục Cảnh sát, Lâm Khiếu Ba lái xe về phía Tây theo thói quen, chạy được một nửa, bỗng nhiên anh nhớ ra, phương hướng này, sau này không thể đến nữa, anh nhanh chóng quay đầu xe. Xe đi nhanh trên đường cái trống trải, có lẽ là do thay đổi phương hướng, anh cảm giác rất không quen, cũng rất bức bối, lập tức hạ cửa sổ xe xuống. Làn gió tiến vào, lướt qua mặt anh, mang đến một sự đau rát. Lúc chờ đèn đỏ, Lâm Khiếu Ba do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn cầm lấy điện thoại, gọi đi, anh không gọi cho Ninh Trừng, mà là Lục Mang. Điện thoại vang lên hai tiếng, nhanh chóng có người nghe máy. Hai người ở hai đầu điện thoại, không ai nói chuyện. Cuối cùng, vẫn là Lâm Khiếu Ba chủ động phá vỡ sự im lặng, “Giáo sư Lục, việc thẩm vấn Ngô Lương đã kết thúc. Tôi đã kêu Dương Trí gửi bản sao báo cáo thẩm vấn cho hai người. Còn có một việc, Ngô Lương cho chúng tôi một địa chỉ, nói là địa chỉ quê quán của Họa Mi. Anh ta kêu chúng tôi đưa cô ấy về nhà.” Một tay Lục Mang cầm điện thoại, một tay cầm đũa, anh buông đũa, ngửa người ra lưng ghế, đưa tay bóp mi tâm, “Báo cáo tôi sẽ xem. Còn đưa Họa Mi về quê, tôi không có ý kiến.” “Vậy được.” Lâm Khiếu Ba chuẩn bị cúp điện thoại, im lặng một lúc, nói một câu cuối cùng, “Lục Mang, nếu anh lại bắt nạt cô ấy, tôi sẽ đánh anh. Chỉ số thông minh thì tôi không so được với anh, nhưng nói về bản lĩnh, chắc chắn anh đánh không lại tôi.” “…” Lục Mang lập tức quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh còn chưa nói gì, điện thoại đã kết thúc. Ninh Trừng cầm máy tính đến bàn cơm, mở hòm thư ra, tìm đọc tài liệu, xem báo cáo thẩm vấn bằng tốc độ nhanh nhất. Biết được những gì Giang Sơn, không đúng, là Ngô Lương trải qua, trong lòng cô rất khó chịu. Thì ra người này bị lừa bán hồi nhỏ. Sau đó lấy được sự tín nhiệm của bọn buôn người, làm hại thêm nhiều người khác. Anh ta hận bố mẹ sinh thêm em trai em gái, giết hết cả gia đình. Vì sinh tồn trong địa ngục, cuối cùng lại sa ngã thành ma quỷ. Những lời này, hẳn là dùng để hình dung anh ta? Lực chú ý Ninh Trừng chỉ đặt trên báo cáo, căn bản không nghe thấy vừa rồi hai người kia nói gì trong điện thoại. Chờ cô đọc xong, Lục Mang đã vùi đầu ăn cơm. Ninh Trừng nhìn người đàn ông đang chuyên chú ăn cơm bên cạnh, giống như đã đói bụng rất lâu rồi, ăn rất ngon lành. Chỉ là, vẫn như thế, vẫn là dáng vẻ thong thả ung dung, cô trêu đùa, “Có ai đã từng nói với anh, tướng ăn của anh rất tao nhã chưa? Chẳng giống phong cách nói chuyện thẳng thắn của anh gì cả.” Lục Mang gắp cho cô một miếng thịt, “Đây là bị ép phải như thế, muốn sửa cũng không được. Hồi còn nhỏ, bố anh yêu cầu cả nhà lúc ăn cơm phải thẳng lưng, không cho nói, nhai kỹ nuốt chậm, cho nên lúc đó anh ghét nhất là ăn cơm. Nhưng bây giờ không giống, giờ anh thích nhất là ăn cơm, ăn cơm em làm. Em cũng phải như vậy, sau này phải thích ăn cơm anh làm.” “Ý anh là món hầm Đông Bắc… à không, Khổng Tước Xòe Đuôi anh làm?” Ninh Trừng nói chuyện nhanh, trực tiếp vạch trần chân tướng, muốn sửa miệng cũng không kịp nữa. Khóe môi Lục Mang giật giật, đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Còn một vở kịch chưa trình diễn, mau ăn đi.” Anh thúc giục cô ăn cơm nhanh hơn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, dường như đã quên, không lâu trước đây có người đã gọi điện thoại tới. Cơm nước, dọn dẹp xong thì cũng đã khuya. Ninh Trừng do dự có nên về nhà không. Tuy Ninh Hạo Nhiên không quản cô, thậm chí còn ước gì cô mau tìm bạn trai, ông ấy kiên trì muốn hai ông cháu tách ra ở, chính là hy vọng cô có không gian độc lập. Nhưng mà suy nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy anh và cô cần phải trải qua một thời gian nữa. Ninh Trừng rất tò mò, không biết anh còn vở kịch gì, cô chờ anh diễn xong sẽ về.