Saved Font

Trước/32Sau

Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Thảo trúc

Beta: Phi Yến

Không lâu sau đó Tưởng Bách Xuyên đã được nhà trường phê duyệt cho thực tập trước tiến độ, mà anh ngay lập tức phải sang công ty kiến trúc Kình Phong nhận việc, trước khi đi anh bị bạn cùng phòng bắt ra ngoài khao một bữa, đương nhiên không thể thiếu Kỉ Bách Linh. Tưởng Bách Xuyên xưa nay rất được lòng mọi người kể cả bạn cùng phòng, trước khi dọn ra khỏi kí túc xá mọi người đã quyết không say không về, có người trêu chọc anh xem như đường tình duyên và công việc đều tốt đẹp, trước đây không những có bạn gái đẹp, hiền lành điều kiện tốt mà giờ còn lại được vào Kình Phong làm việc. Qua cách nói chuyện của mọi người cô cũng dần hình dung ra được kiến trúc Kình Phong có sức ảnh hưởng lớn thế nào với thị trường, xem ra được vào Kình Phong là một cơ hội vô cùng tốt, được vào đó thực tập xem ra tương lai sau này không cần phải lo chuyện công việc, đây là suy nghĩ cô gặt hái được thông qua đám bạn bè của anh.

Tưởng Bách Xuyên đi thực tập ở Kình Phong, thời gian hai người gặp nhau vô cùng ít, thậm chí điện thoại gọi cho cô cũng vơi dần, nhưng cô không cảm thấy mất mát cô hiểu anh đang ra sức nỗ lực cho tương lai hai người, chính bản thân mình cũng phải cố gắng học tập.

Giống như những gì Bách Linh dự đoán, cuối tuần Tưởng Bách Xuyên cũng không về trường, đối với công việc và học tập anh luôn hoàn thành nghiêm túc và cố gắng học hỏi, cô hiểu rất rõ anh cũng đoán trước được nên không thấy thất vọng lắm. Cô ngồi trên bàn học chán nản không biết cuối tuần mình sẽ làm gì, hai cô bạn cùng phòng đã ra ngoài đến các trung tâm tuyển dụng tìm việc và nơi thực tập, bọn họ chuẩn bị trước cho học kì sau, Kỉ Bách Linh không đi, bọn họ cũng không rủ cô, trong phòng có một cô bạn rất thân với Bạch Nhân vì vấn đề lần trước mà tỏ thái độ chán ghét ra mặt với cô, nghiễm nhiên cho là Kỉ Bách Linh đoạt bạn trai của Bạch Nhân, cô mặc kệ bọn họ nghĩ gì, không thèm quan tâm.

Đang ngồi đột nhiên chuông điện thoại reng, liếc nhìn màn hình thấy Giang Dịch Sâm đang gọi đến, cô cau mày đại khái thấy mối quan hệ giữa hai người rất bình thường chưa được xem là bạn bè thân thiết, lúc này anh gọi cô có việc gì? Cảm thấy có chút rối rắm.

Nhấc điện thoại nghe, phòng ngủ chỉ còn lại một mình mình nên cô không cần phải e dè.

"Anh gọi em có việc gì?"

"Anh Giang Dịch Sâm đây. Không biết hiện giờ em có rảnh không? Anh có việc có thể quấy rầy em một chút."

"Hiện tại em đang rất rảnh."

"Thật không, anh còn đang sợ phiền đến em, do dự mãi mới gọi"

"Có việc gì sao?"

"Quả thực cần người giúp đỡ."

Kỉ Bách Linh sửa sang lại một chút để ra ngoài, đứng trước gương một hồi cô quyết định thay một bộ quần áo khác, trang điểm một chút. Trong điện thoại Giang Dịch Sâm không có nói nhờ cô giúp cái gì? Đi ra làm gì? Nên cô cũng không ăn mặc tùy ý vẫn nên cẩn thận một chút, sau khi cảm thấy bản thân tươm tất rồi cô mới mở cửa bước xuống lầu.

Giang Dịch Sâm đã đến còn đang đứng trước cửa kí túc xá đợi, cô bất ngờ sửng sốt. Giang Dịch Sâm rất có khí chất lại anh tuấn, bộ quần áo cắt may thủ công của các thương hiệu nổi tiếng càng tôn lên dáng người hoàn hảo bức người của mình, nguyên văn anh đứng đợi cô khiến bao nhiêu người đi ngang phải ngoái đầu nhìn một cái. Cô hướng phía anh đi đến, mỗi bước đi đều cảm thấy rất áp lực, nghĩ rằng cô và anh lúc này không gây sự chú ý thì đúng là đang nằm mơ, nếu bản thân mình là người đi đường chắc cũng quay lại ngước nhìn.

"Đi chổ khác đi."

Kỉ Bách Linh không muốn gây sự chú ý cho mọi người.

"Làm sao vậy?"

Giang Dịch Sâm khó hiểu, bất quá vẫn tiến lại phía cô. Ưu nhã mở cửa xe mời cô bước lên, Kỉ Bách Linh cũng không suy nghĩ nhiều, cô xem anh đơn thuần chỉ là bạn. Giang Dịch Sâm lái xe rất chậm sau một khúc cua hướng ra đường lớn cô mới sực nhớ bản thân quên hỏi xem anh muốn cô giúp anh cái gì?

"Em có thể giúp anh cái gì?"

"Rất đơn giản, cùng anh gặp một số bạn bè "

"Bạn bè của anh."

Kỉ Bách Linh cảm thấy kinh ngạc:

Kỉ Bách Linh cảm thấy kinh ngạc:

"Vì cái gì? Tại sao lại gặp bọn họ."

"Tụi anh hôm nay họp mặt, yêu cầu mỗi người phải mang theo bạn gái, anh hiện tại làm sao kiếm ra một cô bạn gái liền được? Đành phải nhờ em vất vả một phen."

"Bạn gái"

Kỉ Bách Linh nhíu mày:

"Thực xin lỗi, em đã có bạn trai rồi."

Giang Dịch Sâm khóe miệng mỉm cười:

"Chỉ là giả thôi, không lẽ em muốn thấy anh mất mặt trước bạn bè của mình."

Kỉ Bách Linh vẫn kiên quyết lắc đầu:

"Việc khác em có thể giúp, nhưng việc này... việc này làm em cảm thấy như đang phản bội bạn em vậy, em không đồng ý."

"Thật có lỗi, do anh chưa nói rõ, ý anh chỉ là bạn nữ, cùng đến chuyện trò và ăn một bữa cơm, rất đơn giản."

Kỉ Bách Linh nhíu mày, vẫn rất do dự, Giang Dịch Sâm thấy bộ dáng của cô thở dài mở miệng:

"Thôi được rồi, chính là anh không giải thích rõ cho em trước, nếu em cảm thấy khó xử thì quên đi, dù sao anh cũng là đàn ông có mất mặt chút cũng không sao."

Kỉ Bách Linh nhìn anh, anh đã từng giúp đỡ cô, bản thân chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà không giúp anh, cô cắn môi, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định:

"Vậy được rồi, chỉ là em sợ biểu hiện mình không tốt, hy vọng anh sẽ không vì biểu hiện của em mà mất mặt."

"Em yên tâm, bọn họ đều là bạn bè thân thiết của anh."

Giang Dịch Sâm lập tức tăng tốc xe, hướng đến hội sở mà chạy. Kỉ Bách Linh không phải lần đầu tiên đến nơi này, trước kia cô cùng anh trai Kỉ Bách Khải có đến vài lần, nhưng cô lại cảm thấy không thoải mái, kẻ có tiền tìm đến nơi để tiêu tiền. Huống chi cô cũng đã quên mất có một nơi thế này, từ khi quen Tưởng Bách Xuyên, cùng anh đi dạo, tản bộ hay lên thư viện từ đó nơi này cũng rơi vào quên lãng, một thời gian dài không đến, nơi này đã thăng cấp, trở thành một nơi xa xỉ dành cho kẻ thực sự có tiền.

Cô đi theo sau Giang Dịch Sâm, cảm thấy hơi lo lắng cùng hối hận, bản thân thế nào mà đáp ứng giúp anh đóng vai bạn gái? Anh với cô cũng không được coi là bạn bè thân thiết, với bạn bè của anh lại càng không.

Giang Dịch Sâm mang Kỉ Bách Linh tiến đến bàn đặt trước, Kỉ Bách Linh không nghĩ bạn bè anh nói lại nhiều đến vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, cô vốn nghĩ chỉ có vài người thôi.

"Tớ đã nói hôm nay Giang thiếu sao đến giờ vẫn chưa thấy đến? Lý do là đi đón mĩ nhân thanh thuần đáng yêu này đây."

Có người lập tức mở miệng. Không chút e dè đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỉ Bách Linh.

"Đây là người mà cậu cất giấu như bảo vật không cho chúng ta gặp mặt? Hazz Giang Dịch Sâm từ bao giờ mà cậu lại nhỏ mọn như vậy? Nhưng mà quả thật lần này mắt nhìn của cậu cũng không tệ lắm, ít nhất cũng xem là hàng cực phẩm..."

Giang Dịch Sâm nhíu mày, trừng mắt một cái đối phương lập tức im bặt, đưa ánh mắt áy náy nhìn Kỉ Bách Linh.

Giang Dịch Sâm nhíu mày, trừng mắt một cái đối phương lập tức im bặt, đưa ánh mắt áy náy nhìn Kỉ Bách Linh.

"Em đừng để ý, bọn anh thân với nhau nên nói đùa thôi, Giang Dịch Sâm là một người đàn ông tốt đấy."

Có mấy người cùng cười, Kỉ Bách Linh hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ lại cười? Vẻ mặt mờ mịt, Giang Dịch Sâm cúi đầu nói nhỏ vào tai cô:

"Bọn họ rất thích nói đùa, không có chuyện gì xấu đâu, em đừng để trong bụng những lời vừa rồi."

Kỉ Bách Linh gật đầu, vẫn cảm thấy có chút gì đó khó hiểu. Mạc Tuấn Phàm hướng Giang Dịch Sâm nhếch mày, tùy tiện đem ánh mắt rơi lên người Kỉ Bách Linh vài giây, Giang Dịch Sâm gật đầu tỏ ý chính là cô gái này. Mấy ngày trước Mạc Tuấn Phàm cảm thấy hiếu kì, dạo này không thấy Giang Dịch Sâm xuất hiện, hỏi han một phen mới biết được hóa ra anh đi mê đắm một cô sinh viên nào đó, hơn nữa lại còn quyết định nghiêm túc tìm hiểu xác định tình cảm, anh còn khẳng định với mọi người cô khác mọi người con gái khác. Mạc Tuấn Phàm hỏi không giống điểm nào? Anh nói mọi cô gái khác có thể dùng tiền mua được nhưng với cô thì không thể. Mạc Tuấn Phàm và đám bạn rất hiếu kì về cô sinh viên bí ẩn kia, bộ dạng thế nào mà có thể hấp dẫn được Giang thiếu nổi tiếng đa tình? Thế nên Mạc Tuấn Phàm cùng Giang Dịch Sâm đánh cược, Giang Dịch Sâm thua, đành phải ngoan ngoãn mang Kỉ Bách Linh đến...

Giang Dịch Sâm lôi Kỉ Bách Linh qua gần anh. Mấy cô gái trong phòng thấy ánh mắt trao đổi giữa hai người lập tức cùng nhìn Bách Linh, hỏi tên họ, bao nhiêu tuổi? Học trường gì? Kỉ Bách Linh vừa trả lời xong trong đám có người lên tiếng:

"Không phải cùng lớp với Bạch Nhân hay sao? Giang Dịch Sâm cậu không để bản thân tích đức một chút ..."

Giang Dịch Sâm lạnh lùng liếc mắt:

"Giúp cậu đưa người yêu trở về trường, trên đường tớ vô tình gặp Bách Linh, cái này được xem là làm việc ác? Không tích đức?"

Đối phương tỏ vẻ khó hiểu:

"Cái gì, cái cái gì là..."

Kỉ Bách Linh bị một đám con gái vây quanh, bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

Giang Dịch Sâm bị Dương Chấn kéo qua một bên, Dương Chấn sau khi đánh giá Kỉ Bách Linh sau đó vỗ vỗ vai Giang Dịch Sâm:

"Cũng không có gì đặc biệt, vì cô ta mà cậu bỏ Bạch Nhân? Cậu quả thật quá vô tình, làm hại tớ thua vài vạn."

"Xứng đáng, ai cho cậu lấy chuyện tớ ra đánh cược?"

"Chẳng qua thấy Bạch Nhân là một cô gái thông minh, cái gì cần tiến sẽ tiến cái gì cần lùi sẽ lùi, biết cách lấy lòng người khác, nghĩ đến miễn cưỡng có thể bên cậu vài tháng, ai biết cậu lại nhanh chán đến vậy? Lần này quyết định cho tớ biết, cậu với cô gái này bao lâu sẽ chán? Để tớ còn biết đường mà đánh cược."

"Lần này à, còn chưa có bắt đầu làm sao biết khi nào chán?"

Dương Chấn kinh ngạc liếc mắt nhìn Kỉ Bách Linh một cái:

"Nhìn không ra tiểu nha đầu kia lại lợi hại đến vậy, lợi hại như cậu mà còn chưa thu phục được?"

"Đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chẳng qua lúc này cô ấy đang có bạn trai, tình cảm bọn họ cũng không tệ lắm, nếu như tớ có thể khiến cô ấy xích mích chia tay với bạn trai, sau đó quay sang yêu mình, cậu nghĩ cô ấy có xứng để tớ phải hao tâm tổn trí như vậy không?"

"Nhìn quả là không ra, nên cậu mới phải hao tâm như vậy?"

"Quả thực không có biện pháp. Vất vả lắm mới kiếm cách gần cô ấy được, nếu quá vội chắc chắn sẽ vuột mất, nhưng như thế mới cảm thấy không nhàm chán."

Dương Chấn lắc đầu, dường như cũng cảm thấy thú vị, xem ra chuẩn bị có kịch hay để xem rồi.

Dương Chấn lắc đầu, dường như cũng cảm thấy thú vị, xem ra chuẩn bị có kịch hay để xem rồi.

Giang Dịch sâm nhìn thấy Kỉ Bách Linh bị vây trong mấy cô gái, một đám ăn mặc trang điểm cầu kì vây quanh càng làm tôn lên nét thanh thuần tinh khiết, nhìn bộ dáng đối phó lúc này của cô khiến anh bật cười. Lúc này trông cô vô cùng xinh đẹp, khí chất thanh cao càng làm tăng lên sức hấp dẫn vô cùng mị lực. Thấy bộ dáng bị hỏi đến mức cau mày, nghĩ ngợi khiến anh không đành lòng bỏ mặc.

Giang Dịch Sâm tiến lại chỗ cô đang ngồi, nói hai ba câu liền giúp cô giải vây, thấy anh đến dường như thấy được vị cứu tinh của mình nên có chút dựa dẫm, chính điều đó làm Giang Dịch Sâm vô cùng thỏa mãn.

Bắt gặp được ánh mắt hài lòng của Giang Dịch Sâm, Dương Chấn, Mạc Tuấn Phàm lập tức hiểu rõ, liền bày ra trò chơi, người thua phải uống rượu, Kỉ Bách Linh vẫn còn khá mơ hồ với quy tắc nên vòng đầu tiên liền bị thua, phạt uống một ly rượu thấy mọi người đều bắt mình phải uống rượu. Kỉ Bách Linh cảm thấy luống cuống đứng lên.

"Một đám người khi dễ con gái như em thật có tiền đồ"

"Đó là quy định không thể không phạt, Dịch Sâm trước kia không phải cậu đã nói như vậy à?"

"Được rồi, tôi giúp cô ấy uống"

Giang Dịch Sâm lấy ly rượu trước mặt cô một ngụm uống cạn:

"Được rồi chứ?"

Các vòng tiếp theo mặc cho sự cố gắng cô vẫn liên tiếp thua, vận khí không tốt, mỗi lần bị phạt Giang Dịch Sâm đều là người uống giúp, trò chơi rốt cuộc cũng xong, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Giang Dịch Sâm đứng lên:

"Anh đưa em về trường"

Nhìn thấy dáng đi không vững của anh, biết anh uống giúp mình quá nhiều, lập tức lắc đầu:

"Không cần đâu, em tự mình về được, anh về nghĩ ngơi trước đi"

Giang Dịch Sâm quật cường lắc đầu:

"Không được em là con gái, tự trở về như vậy anh cảm thấy không yên tâm"

"Nhưng anh uống rượu nhiều như vậy không thể lái xe, em tự trở về đươc, em sẽ bắt xe đi thẳng về trường"

Dương Chấn đứng lên:

"Được rồi được rồi, để tôi lái xe như vậy được chứ gì?"

Giang Dịch Sâm thế này mới cảm thấy hài lòng.

Dương Chấn mở cửa, sau đó anh cùng Bách Linh đưa Dịch Sâm lên xe, để hai người ngồi phía sau, Giang Dịch Sâm uống say dựa vào người Bách Linh, cô đẩy anh vài lần, nhưng anh cũng quay đầu lại dựa vào cô, sau mấy lần không được cô đành mặc kệ. Cô nhìn Dịch Sâm đang ngủ say, ngẫm nghĩ anh vì mình mà uống thành ra thế này, liền mềm lòng cũng không so đo. Để anh tựa đầu vào vai mình ngủ.

Qua kính chiếu Dương Chấn nhìn ra phía sau, miệng không tự chủ nở một nụ cười.

Trước/32Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!