Saved Font

Trước/97Sau

Tỏ Tình Đêm Khuya

Chương 17:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bánh quẩy mua ở dưới tầng, Hứa Từ thường xuyên nghĩ chờ ngày nào đó cô trở về có thể mua cho cô ăn. Hương vị món này rất tốt, cô ăn nhất định sẽ không nôn, cân nặng cũng sẽ chậm rãi khôi phục.

“Gần đây có công việc không?” Hứa Từ hỏi cô.

Trước đó cô ở trong đoàn nghệ thuật, sau khi trở về còn chưa định công việc, điều kiện ngoại hình không kém, diện mạo rất có độ công nhận, trên cơ bản đã gặp qua là không quên được.

Tống Lê vừa trở về không bao lâu cũng đã có kịch bản tìm cô đến diễn nhưng trước mắt cô càng cảm thấy hứng thú với chụp tạp chí hơn.

Những dấu vết trên người không thể tiêu tán trong một chốc một lát, bôi thuốc cũng phải chờ mấy ngày, Tống Lê không định nhận thông cáo.

Vừa rồi cô nghe thấy anh gọi điện thoại, vì vậy lơ đãng hỏi: “Anh có người quen ở văn phòng không?”

Một cuộc điện thoại cuối cùng của anh chính là gọi cho văn phòng.

Hứa Từ nói: “Trương Mặc, bạn học cấp ba, chắc em vẫn còn nhớ cậu ta.”

Lớp bên cạnh, thành tích trước đó cũng không tồi, cùng tham gia cuộc đua hạng nhất của khóa với Hứa Từ, tuy rằng mỗi lần đều thảm bại chỉ có một lần hai người song song.

Lần thi tháng đó Tống Lê ăn hư bụng, Hứa Từ từng dặn dò cô mùa đông đừng ăn nhiều kem như vậy, nhưng cô không nghe. Vài đề lớn ở cuối cùng cũng chưa làm, anh bỏ thi đưa cô đến phòng y tế của trường.

“Là cậu ta à.” Tống Lê nghĩ: “Anh có thể hỏi giúp em hỏi một chút, vụ án tranh tài sản cậu ta có nhận hay không?”

Nguyên nhân cô về nước có một nửa là bởi vì việc Tống Lập Quốc qua đời.

Lúc còn sống có bốn người vợ cũ, tám đứa con, lúc chết chỉ có một tình nhân, không có vợ.

Cá sấu thương nghiệp khổng lồ, giá trị con người không chỉ có chục tỷ, mẹ của Tống Lê là vợ thứ hai, năm Tống Lê 14 tuổi bọn họ đã ly hôn, cô nhận được không ít tài sản.

Bây giờ Tống Lập Quốc đã chết, Tống Lê lại được nhận không ít. Nhưng mà cụ thể có bao nhiêu cổ phần bao nhiêu di sản, còn phải xem vụ kiện này giải quyết như thế nào.

Hứa Từ từng nghe nói đến chuyện này, nghe nói là một vụ án đáng giá nhất của thành phố Du năm nay.

Trương Mặc là luật sư có tiếng ở phương diện này, Tống Lê muốn tìm anh ta cũng thích hợp.

Vì vậy Hứa Từ gật đầu: “Được, anh hỏi giúp em một chút.”

Sau khi Tống Lê trở về thì dọn ra khỏi phòng sinh hoạt nho nhỏ kia, Trần Vũ Phồn kinh ngạc cảm thán tốc độ này của cô.

Dấu vết trên cổ người phụ nữ còn chưa mất, có thể nhìn ra được tình hình chiến đấu kịch liệt bao nhiêu, Trần Vũ Phồn hỏi cô: “Cứ gấp gáp dọn đi như vậy?”

“Đều đã ở đây một tháng, có phòng lớn để ở vì sao lại không đi?” Tống Lê ái muội chớp chớp mắt với cô ấy: “Còn có người làm ấm giường.”

Trần Vũ Phồn nhìn thấy Hứa Từ chờ ở dưới tầng, người đàn ông mặc tây trang thanh nhã tự phụ, không quá giống với kiểm phục giỏi giang ngay ngắn.

Cô cười cười: “Để kiểm sát trưởng làm ấm giường cho cậu, cậu chơi thật sự rất hoang dã nhé.”

Tống Lê không thể phủ nhận, cô vừa trở về, nơi này không có bao nhiêu đồ có thể để cô mang đi, Tống Lê chỉ lấy túi xách. Quần áo trong tủ quần áo kia cô cũng chưa lấy, nói để lại cho Trần Vũ Phồn.

“Giúp mình trông coi cửa hàng thật tốt, bây giờ mình rất nghèo, cũng không có công việc, chỉ trông cậy vào cửa hàng này kiếm ít tiền.” Lúc đi Tống Lê nói như vậy với cô ấy.

Trần Vũ Phồn bất đắc dĩ mỉm cười, mở hiệu sách ở bên cạnh tiệm may, có thể kiếm tiền mới là lạ.

Sau khi lên xe Hứa Từ thắt chặt đai an toàn cho cô.

Khi ra cửa Tống Lê đã nói không cần anh hỗ trợ, bây giờ nhìn thấy cô thật sự chỉ lấy một cái túi xách, Hứa Từ không nhịn được hỏi: “Ít như vậy?”

Tống Lê ngửa đầu cắn cằm anh, cánh tay câu lấy cổ không cho anh đi: “Em có anh không phải đủ rồi sao?”

Hầu kết của Hứa Từ lăn lộn, hôn lại cô.

Trước/97Sau

Theo Dõi Bình Luận