Saved Font

Trước/97Sau

Tỏ Tình Đêm Khuya

Chương 33:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Anh nói được, sau đó cởi áo khoác ra buộc trên eo cô.

Phần lưng của người đàn ông rộng lớn, khi lưng cúi xuống giống như một ngọn núi ép cũng không đổ, cảm giác an toàn tăng mạnh.

Tống Lê leo lên, tiến đến bên tai anh hôn một cái, gió biển thổi vành tai anh đến mức rất lạnh, nhưng môi cô vừa mềm vừa ấm.

Hứa Từ dường như là đứng thẳng người ngay lập tức.

“Làm sao vậy?” Cô hỏi.

Hứa Từ nhìn phần hông: "Anh cứng rồi, Tống Lê."

“…”

Trước kia Hứa Từ cũng luôn cứng lên ở những lúc cô không nghĩ đến, rõ ràng có khi đùa giỡn như thế anh cũng ngồi trong lòng vẫn không loạn.

Tống Lê không có kiên nhẫn gì, sau khi trêu vài lần thấy anh không phản ứng cũng không trêu nữa, dù sao nói phải làm, anh cũng thường xuyên nói nhiều đạo lý lớn, nói làm quá sớm không tốt cho cơ thể.

Tống Lê ừm ừm a a căn bản không nghe, nên thời gian đùa giỡn ít đi dần, những lần đó cô chỉ ngồi trên ghế dài của trường học, sau lưng là thác nước Tử Đằng La, lười biếng giống như mèo dưới hoàng hôn và góc tường.

Tống Lê đá hòn đá dưới chân, đá một lúc có chút nhàm chán, Hứa Từ ở bên cạnh cô không nói gì nhiều, lúc nói nhiều đều là tự đọc điểm tri thức thi Đại học mấy năm qua cho cô nghe.

Anh được tuyển thẳng nhưng cô thì không, áp lực giáo viên cho anh cũng lớn, nói là phải chăm sóc người nhà, có học Đại học cũng không thể học một mình.

Cô mơ màng sắp ngủ, trong đầu đang suy nghĩ mây trên trời dày như vậy, con kiến trốn ở bên trong đó có thể tìm được hay không, còn có bánh bột nướng bên ngoài tường của trường học vì sao lại thơm như vậy, lén lấy mấy đồng tiền mua để ăn, làm sao mới không bị Hứa Từ mắng…

Kết quả Hứa Từ liền nói với sườn mặt phát ngốc của cô: "Tống Lê, em ngồi dậy."

"Ừm? Vì sao." Cô nằm thật sự rất vui vẻ, vừa rồi có cái gì đâm cô, nhưng mà sau khi Hứa Từ dịch một chút cô lại tìm tư thế thoải mái.

Hứa Từ chậm rãi bật hơi nói: "... Anh cứng rồi."

Tống Lê: “…”

Tư thế Hứa Từ cõng cô đi đường có chút kỳ lạ nhưng không ảnh hưởng đến việc cô cười, rất nhiều lần Hứa Từ đều chịu đựng xúc động muốn ném cô vào trong biển, để cô thu liễm một chút.

Tống Lê không cười, hỏi anh: "Hứa Từ, anh học lái xe từ khi nào?"

“Chín năm trước.”

"Chính là một năm em vừa đi kia sao?"

“Ừm.”

Quá khứ cũng không có gì không nói rõ được, Tống Lê hôn hôn gương mặt anh: "Hứa Từ, vậy anh nhất định rất muốn em."

"Còn tạm." Cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn cảm giác trống trải trong lòng vơi đi một chút, lại vơi thêm một chút."

Trái tim là cơ quan dạng sợi cơ rỗng. Anh không biết ngoại trừ Tống Lê còn có đồ vật gì có thể lấp đầy nó, Hứa Từ thường xuyên nhớ đến khi cô không vui thì sẽ dẫn anh trốn học, có lẽ gió cũng có thể.

Trời sắp tối rồi, Hứa Từ buông cô xuống: "Vụ án chuẩn bị đến đâu rồi?'

Ba ngày sau mở phiên toà, đã chuẩn bị hơn một tháng, Tống Lê nói không cần lo lắng.

Hứa Từ nói: “Cũng đúng, Trương Mặc là luật sư của em, không cần lo lắng.”

Ngày mở phiên tòa Hứa Từ ở viện kiểm sát.

Vụ án là công khai thẩm tra xử lý, nhưng không phải anh thượng đình, Hứa Từ chờ kết quả ở văn phòng.

Trong ngăn kéo đặt một phần folder anh bảo tồn rất nhiều năm, anh vẫn luôn không dám mở ra, mỗi lần nghĩ đến Tống Lê tim anh rất đau, sau đó anh mở ra phần văn kiện này kích thích chính mình.

Hứa Từ có một lần nghi ngờ khả năng chính mình cũng bị bệnh, hưởng thụ hai loại đau đớn bất đồng mang theo cảm giác lôi kéo.

Cách thời gian mở phiên tòa đã rất lâu, vụ án như thế này không khó xử lý, ân oán hào môn khó nói rõ ràng, nhưng làm con của Tống Lập Quốc, bọn họ đều có được quyền kế thừa.

Huống chi Tống Lập Quốc bị tai nạn xe cộ chết đột nhiên, sinh thời cũng không để lại bất cứ di chúc nào.

Trước/97Sau

Theo Dõi Bình Luận