Saved Font

Trước/97Sau

Tỏ Tình Đêm Khuya

Chương 45:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hứa Từ thay đổi áo khoác lông vũ dày hơn cho cô, sau đó đi cùng nhau ra ngoài, tay nhỏ được anh nắm lấy.

Xương cốt của Tống Lê ưu việt, khung xương cũng rất đẹp nhưng mỡ thấp, không có thịt gì. Hứa Từ sợ dùng sức nắm chặt, tay cô sẽ bị đứt.

"Đừng khống chế ăn uống, cũng không cần vì hình tượng mà không mặc quần áo dày, em thế nào cũng đẹp, nhưng anh chỉ hy vọng em khỏe mạnh."

Ngoài miệng Tống Lê nói biết rồi, thật ra trong lòng thật sự phản nghịch, Hứa Từ lại kéo cô lại: "Nghe thấy chưa?"

Tống Lê nói nghe thấy rồi, mặt mày linh động xinh đẹp, câu lấy cổ anh ép xuống, mũ áo lông vũ vừa lúc có thể giấu mặt cô đi.

Dưới ban ngày ban mặt, Hứa Từ thấy cô dùng môi mò qua, cực kỳ triền miên lại như tham luyến mà hôn anh.

Vẻ mặt cô ngây thơ chất phác, như là đang chơi một trò chơi, sau khi kết thúc nghiệm chứng lộ ra nụ cười vừa lòng.

Đáy mắt Hứa Từ đè nặng màu tối nồng đậm, trên gương mặt tuấn tú trắng nõn rõ ràng đường cong, anh vươn đầu lưỡi liếm khoé môi, thêm một chút khí sắc cho bề ngoài thanh lãnh này không một lý do.

“Hửm?”

Anh có chút khó hiểu với nụ hôn này, bàn tay sờ đến sau cổ cô, lòng bàn tay nhéo nhéo làn da yếu ớt mẫn cảm ở cổ cô.

Tống Lê dường như có phản ứng ngay lập tức.

"Ừm?" Cô học theo anh, con ngươi thanh triệt có ý cười rõ ràng, yết hầu tràn ra âm rung làm người miên man bất định.

Hứa Từ giữ cái ót của cô lại, muốn cúi đầu hôn sâu hơn nữa, nhưng đến cuối cùng chỉ khắc chế đến mức liếm liếm khoé môi cô.

"Kết thúc công việc sớm một chút, anh ở nhà sẽ rất nhớ em."

Tống Lê chuẩn bị hỏi muốn em hay là muốn làm em, nhưng còn chưa hỏi ra miệng, trợ lý bên cạnh mặt không có biểu tình mà phất tay chỉ đồng hồ, nhắc cô chú ý thời gian.

Tống Lê nhón chân câu lấy cổ anh, cắn lỗ tai dặn dò: "Vậy tắm xong trước rồi chờ."

Hứa Từ bởi vì những lời này, suýt thì lại cứng.

Xe bảo mẫu đóng cửa lại. Xe đã chạy nhưng anh còn đứng tại chỗ, đã không đuổi theo, cũng không rời đi.

Cho đến khi cuối cùng không nhìn thấy nữa.

Trợ lý thu hết ánh mắt của Hứa Từ trong kính chiếu hậu vào đáy mắt, anh cứ đứng tại chỗ như vậy giống như một cây xanh cứng cỏi lại im lặng, cho người khác một loại ảo giác anh đã làm hàng ngàn hàng vạn lần.

Người phụ nữ bên cạnh lại là sau khi lên xe là thay đổi, rõ ràng một giây trước còn nhu tình mật ý giống như một cô gái nhỏ, lúc này chỉ lạnh lùng rũ mắt, hỏi cô ấy có chuyện gì cần chú ý trong kế hoạch chiều nay.

Trợ lý nói: "Không có yêu cầu đặc biệt chú ý gì, chỉ là Phó tổng có lẽ sẽ tự mình đến studio chỉ đạo."

"Được, đến thì gọi tôi." Cô còn có chút buồn ngủ, ác mộng luôn lăn lộn cô đến mất hết sức lực.

Hứa Từ chờ xe bảo mẫu của cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới xoay người lái xe đến viện kiểm sát.

Mẹ Hứa vừa mới gọi điện thoại đến, nói là hai ngày trước dì bị bệnh nằm viện. Sau khi Hứa Từ tốt nghiệp trực tiếp đến thành phố Du làm việc, tới lui càng ít hơn với thân thích trong nhà.

"Niệm Đồng cũng ở thành phố Du, con bé còn nhỏ tuổi, dì con bị bệnh không yên tâm, bảo con có thời gian chăm sóc con bé nhiều một chút. Cả ngày đừng chỉ biết làm việc, quan tâm em họ của chính mình thêm chút."

Hứa Từ nói đã biết.

Tần suất mẹ Hứa gọi điện thoại cho anh không nhiều lắm, phần lớn là nói chuyện nhà. Bà ấy vừa định vòng đề tài về việc xem mắt lần trước, nhưng Hứa Từ lái xe, chỉ có thể vội vàng nói hai câu đã cúp máy.

Tống Lê vừa đến phòng hoá trang, ngồi xuống còn chưa được vài phút đã nghe thấy âm thanh cãi cọ ầm ĩ có người đang nháo ở bên ngoài.

Khí thế kiêu ngạo ương ngạnh của người phụ nữ sắp bay lên trời, Tống Lê chỉ cần nghe tiếng là đau đầu, nhưng vẫn bình tĩnh mà ngồi ở trên ghế.

Trước/97Sau

Theo Dõi Bình Luận