Saved Font

Trước/100Sau

Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 34: Khách Sạn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hai người đã đến Thượng Hải.

Mặc dù Lục Tân lại tiếp tục bắt xe, tuy nhiên đường đi đến Đại học Giao thông vẫn mất hơn bốn mươi phút, khi đến trường cũng đã mười giờ, ở đây cũng nóng nực y chang như ở thành phố An vậy.

Cũng may là Hà Diệp đang vô cùng phấn khích nên cô cũng không ngại chút nóng nực cỏn con này.

Khuôn viên trường rất rộng, vì gần tới khai giảng nên sinh viên năm thứ hai, năm thứ ba và năm thứ tư gần như đã trở lại trường học hết rồi, rất nhiều người mang theo cặp sách nặng trịch, hoặc là đi bộ đến lớp học, hoặc là đạp xe đến thư viện tự học.

Hà Diệp đã cảm nhận được bầu không khí học tập sau hai tháng xa cách.

Cô có kiến thức đầy đủ về chuyên ngành của mình, có nhiều môn học và nhiều kỳ thi áp lực, muốn tiếp tục duy trì sự xuất sắc khi ở trường đại học thì cô chắc chắn sẽ phải nỗ lực nhiều hơn khi học cấp ba.

Ngồi dưới bóng râm đối diện với thư viện, Hà Diệp nghiêm túc hỏi bạn trai đang ngồi bên cạnh: "Anh có nghĩ là ở đại học sẽ dễ dàng hơn cấp ba không?"

Lục Tân trả lời cô: "Tùy vào lựa chọn của mỗi người thôi, một số người vào đại học sẽ thư giãn nghỉ ngơi, một số khác sẽ duy trì được tính kỷ luật tự giác."

Hà Diệp: "Chắc là anh thuộc loại thứ hai phải không?"

Lục Tân cười: "Vì anh không muốn làm bạn gái mình phải thất vọng."

Hà Diệp muốn khuyên anh: "Vậy anh đừng tuần nào cũng về nữa, đi đi về về lãng phí bao nhiêu là thời gian."

Lục Tân: "Anh sẽ không khiến thời gian trở nên lãng phí đâu, khi đi tàu cao tốc cũng có thể đọc sách mà, có cả mạng để dùng laptop nữa, không đến mức không thể làm bài tập và tra cứu tài liệu đâu."

Hà Diệp nhỏ giọng nói thầm: "... Anh thì giỏi rồi, nhưng cuối tuần em vẫn muốn học bài."

Theo kế hoạch của anh thì từ trưa thứ bảy đến chiều chủ nhật, mỗi tuần Hà Diệp đều phải bỏ ra một ngày để dành riêng cho bạn trai.

Lục Tân: "Anh cùng em đến thư viện, cùng nhau đọc sách, ăn cơm, hẳn là những đôi tình nhân học cùng trường đại học cũng trải qua cuối tuần như vậy, khi nào không học nhiều thì lại đi ra ngoài dạo chơi."

Hà Diệp ngây ra.

Lục Tân siết chặt tay bạn gái, anh nhìn cô rồi nói: "Em yên tâm, anh cam đoan sẽ không làm chậm trễ việc học của em đâu."

Hà Diệp cuối cùng cũng không còn lời nào để khuyên nhủ anh nữa.

Lục Tân cùng cô dạo quanh một vòng ở trường, nhìn vào tấm biển chỉ dẫn tìm được tòa giảng đường mà sinh viên Học viện Cơ khí hay đến học rồi lại đi dạo dưới lầu ký túc xá nữ.

Hà Diệp lại nghĩ đến một câu hỏi: "Vậy nếu anh tới đây còn phải bỏ tiền ra ở khách sạn nữa cơ mà?"

Lục Tân xoa đầu cô: "Sao lúc nào em cũng lo lắng về vấn đề tiền bạc thế."

Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, ấn vài cái rồi đưa màn hình đến trước mặt bạn gái.

Hà Diệp nhìn thấy tiền trong tài khoản của anh, sáu chữ số.

Tiền trong tài khoản của Hà Diệp cũng là sáu chữ số, nhưng số đứng đầu của cô là số "1", còn của Lục Tân là "6".

Cô lắp bắp: "Anh… Anh kiếm đâu ra nhiều như vậy?"

Lục Tân: "Tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn, tiền thưởng khi tham gia các cuộc thi, tiền học bổng thi đại học, tiền lì xì từ người lớn, còn có cả tiền lương thực tập gần đây nữa."

Hà Diệp: …

Anh thực tập mới kiếm được bốn nghìn, so với tiền tiết kiệm của anh thì căn bản không là cái đinh gì hết!

Lục Tân vô cùng thản nhiên nói: "Nếu như em không quen ở ký túc xá, chúng ta có thể thuê phòng ở bên ngoài."

Đây là một đề nghị khiến Hà Diệp cảm thấy vô lý đến mức ngay cả sợi tóc trên đầu cô cũng muốn kháng cự: "Tại sao lại phải thuê nhà, tiền thuê nhà ở Thượng Hải chắc chắn là cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, kể cả người nhiều tiền cũng không có tiêu hoang giống như anh đâu!"

Lục Tân: "... Anh chỉ sợ em không hòa hợp được với bạn cùng phòng." 

Hà Diệp: "Anh nghĩ nhiều quá rồi..."

Mặc dù cô sợ xã hội, nhưng cô chưa bao giờ có mâu thuẫn với bất kỳ bạn cùng lớp nào.

Hai người đi dạo trong trường đến mười hai giờ hơn.

Họ tìm thấy một nhà hàng nhìn có vẻ khá đẹp ở gần đó.

Điều hòa của nhà hàng khiến cho mọi người trở nên lười biếng hơn, nhìn mặt trời đang chiếu rọi ở bên ngoài, Hà Diệp cũng không còn chờ mong kế hoạch du lịch buổi chiều cho lắm.

Lục Tân rất hào hứng với việc du lịch, kéo cô đi đến bắt xe ở bên đường, buồn ngủ hết một tiếng khi đi xe, cuối cùng hai người cũng đã đến bến Thượng Hải.

Phong cảnh thực sự rất đẹp, mặt trời cũng vô cùng chói chang.

Hà Diệp vốn là một cô gái ít khi ra ngoài, hào hứng lúc ban đầu qua đi, cô đã trở thành một chiếc lá* phơi nắng, chỉ muốn tìm một chỗ mát mẻ để ở lại.

*Chiếc lá và tên nữ chính đồng âm với nhau, đều là "Diệp Tử".

"Không thì bây giờ về luôn đi?"

Khi đang kiên cường chịu đựng để tạo dáng tại địa điểm chụp ảnh mà Lục Tân đã chọn, Hà Diệp vô cùng thật lòng đề nghị với anh.

Lục Tân buồn cười: "Em mệt à?"

Hà Diệp gật đầu, những điểm tham quan này có thể đi với bạn cùng phòng sau, chọn ngày thời tiết mát mẻ rồi đi.

Lục Tân kéo cô tìm một chỗ ngồi, lấy điện thoại di động ra.

Hà Diệp cho rằng anh đang đặt vé tàu cao tốc nên không quan tâm, cô lấy một chiếc quạt gấp mà bạn trai đã cố ý chuẩn bị để quạt mát.

Một lát sau, Lục Tân cất điện thoại đi, chỉ vào một khách sạn thoạt nhìn rất đắt tiền ở phía trước rồi nói: "Anh đặt một phòng ở bên kia, mình đi qua nghỉ ngơi trước đã, chờ đến năm sáu giờ trời đỡ nắng hơn rồi mới ra ngoài, cảnh đêm ở bến Thượng Hải rất đẹp, anh muốn ngắm cùng em."

Hà Diệp mơ màng nhìn về phía khách sạn kia rồi lại nhìn về phía Lục Tân: "Bây giờ đã ba giờ rồi, chỉ vì tìm một chỗ nghỉ ngơi mà anh..."

Lục Tân trông có vẻ thờ ơ: "Anh quan tâm chất lượng nghỉ ngơi hơn, nghỉ ngơi cho tốt thì buổi tối mới có thể chơi vui được."

Hà Diệp còn muốn nói thêm nhưng Lục Tân đã dắt cô đi thẳng về phía khách sạn: "Đặt thì cũng đã đặt rồi, em đừng nghĩ nhiều quá."

Chân Hà Diệp quả thật đã rất mỏi rồi, nhìn gương mặt "không thiếu tiền" của bạn trai, cô tò mò hỏi: "Hết bao nhiêu tiền thế?"

Lục Tân: "Ba nghìn năm trăm, không thể hủy phòng."

Hà Diệp:...

Năm phút sau, đại sảnh sang trọng của khách sạn xuất hiện trước mặt Hà Diệp.

Đây là lần đầu tiên Hà Diệp đến khách sạn, cô không muốn thể hiện điều đó quá rõ, chỉ nhìn những nơi mà tầm nhìn bình thường có thể nhìn thấy.

Lễ tân tươi cười lễ phép xác nhận phòng với Lục Tân: "Anh đặt một phòng sang trọng với tầm nhìn hướng ra sông đúng không ạ?"

Lục Tân gật đầu.

Lễ tân ở quầy làm một số thao tác, cần giấy tờ tùy thân của hai người.

Lục Tân đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đi vào.

Hà Diệp đang đứng sau lưng anh, cô không ngờ còn phải xác minh cả khuôn mặt nữa.

Cô đứng nghiêm nhìn về phía máy quét.

"Được rồi, đây là thẻ phòng, mười hai giờ trưa mai trả phòng. Nếu anh cần bất cứ thứ gì có thể gọi cho chúng tôi bằng điện thoại trong phòng, chúc hai người có một trải nghiệm vui vẻ."

Lục Tân nhận lấy thẻ phòng, dắt bạn gái đang mang vẻ mặt càng ngày càng cứng đờ đi về phía thang máy.

Hà Diệp nhỏ giọng hỏi: "Anh thực sự không có ý định qua đêm ở đây chứ hả?"

Cô nghĩ một lúc rồi mới bắt đầu thấy hoảng hốt.

Lục Tân: "Xem em kìa, nếu buổi tối em chưa dạo hết cảnh đêm thì ở lại một đêm cũng không sao."

Hà Diệp: "Không được đâu, em đã nói với ba là tối nay sẽ về rồi."

Lục Tân nhìn cô: "Vậy thì tối nay về."

Đôi mắt anh tối sầm lại, không biết là muốn trấn an cô không cần lo lắng hay là bởi vì cô cảnh giác mà cảm thấy không vui.

Hà Diệp không phân biệt được.

Thang máy đi lên tầng được chọn, hành lang trải thảm cao cấp vô cùng yên tĩnh, giống như cả khách sạn chỉ có hai vị khách là bọn họ.

Càng tới gần phòng, Hà Diệp càng lo lắng.

Chỉ là tiền đã trả rồi mà lúc này mới hối hận, cô quả thực còn lãng phí hơn cả Lục Tân.

"Đinh" một tiếng, Lục Tân quét thẻ phòng rồi đẩy cửa vào.

Anh đứng trước cửa để Hà Diệp tiến vào trước.

Hà Diệp giả vờ tự nhiên.

Phòng sang trọng không phải là quá lớn, nhưng bên trong từ phòng tắm đến giường đôi ở giữa, mỗi thứ đều có thể cảm nhận được mùi vị của một đống tiền.

Hà Diệp không quan sát quá nhiều, cô đi thẳng tới cửa sổ sát đất phía trước.

Ngoài cửa sổ là một khung cảnh dòng sông rộng lớn, cuối cùng cũng thấy xứng đáng với giá của "phòng có tầm nhìn hướng ra sông".

Phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước, là Lục Tân đang rửa mặt.

Hà Diệp cũng cần giải quyết vấn đề s1nh lý.

Rất nhanh sau đó Lục Tân đã đi ra ngoài, anh hỏi cô: "Em có cần dùng nhà vệ sinh không?"

Hà Diệp đỏ mặt đi vào, đóng cửa lại.

Cô ở bên trong vài phút, chủ yếu là rửa mặt và lau tay chiếm quá nhiều thời gian, còn có một phần do dự, chỉ sợ cô vừa ra ngoài Lục Tân sẽ làm cái gì đó.

Trước khi bước vào đây, Hà Diệp đã suy đoán Lục Tân có thể sẽ ôm cô hôn cô, hơn nữa còn mấy chục việc khác nữa.

Nhưng mà thật sự ở trong hoàn cảnh này, Hà Diệp có thêm vài phần lo lắng nhiều hơn.

Sau khi điều chỉnh được tâm lý xong, Hà Diệp đi ra ngoài.

Lục Tân đã kéo rèm cửa sổ vào, cũng chỉ để lại đèn ngủ nhỏ, anh ngồi trên ghế đọc sách, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói vẫn như bình thường: "Em ngủ đi, anh đặt đồng hồ báo thức hai tiếng nữa."

Hà Diệp hỏi ngược lại: "Thế còn anh thì sao?"

Lục Tân lắc điện thoại di động với cô.

Hà Diệp không tin.

Cô đi về phía ghế sô pha đôi bên cửa sổ rồi ngồi xuống, nhặt gối ôm lên rôi ôm vào trong ngực.

Tầm mắt Lục Tân vẫn nhìn theo cô, cười nói: "Sao em không nghỉ ngơi đi?"

Hà Diệp nhìn anh một cách đầy ẩn ý.

Lục Tân cũng không giả ngu nữa, anh buông điện thoại di động đã đặt chế độ im lặng xuống, rời khỏi ghế ngồi rồi đi về phía sofa.

Hà Diệp nắm chặt gối ôm.

Lục Tân dễ dàng kéo gối ra, đè bạn gái ngoan ngoãn mềm mại lên ghế.

Hà Diệp khẩn trương nắm lấy cánh tay anh: "Không được làm vậy."

Lục Tân mơ hồ ừ một tiếng, sau đó hôn xuống.

Tay anh đã di chuyển lung tung, váy đã ngăn anh lại, Lục Tân đành phải ở bên tai bạn gái khàn giọng thương lượng: "Có muốn cởi ra không? Anh sợ nhăn."

Cổ họng Hà Diệp phát ra hai chữ "không muốn" nhưng bị anh chặn lại.

Hà Diệp vội vàng che làn váy.

Lục Tân hôn cô một hồi lâu, nhân lúc cô buông lỏng cảnh giác đột nhiên ôm lấy cô, xoay người đặt lên giường.

Chỉ trong nháy mắt cơ thể bay lên trời, hai tay Hà Diệp rời khỏi làn váy, đến khi cô vững vàng rơi xuống chiếc giường lớn mềm mại, váy đã bị kéo lên đến tận eo.

Cô rất sợ, vậy mà Lục Tân lại hôn cô, một tay chống ở bên cạnh, một tay nâng mặt cô lên.

Hà Diệp cũng không thể buông lỏng nữa, mỗi giây mỗi phút đều phải cảnh giác.

Cuối cùng, bàn tay của anh đã tiến về phía lưng của cô một lần nữa. 

Chuyện này trước kia đã từng xảy ra rồi, Hà Diệp ôm suy nghĩ trong đầu rằng anh sẽ kịp thời dừng lại, nhanh chóng tính toán.

Cô kêu dừng lại, Lục Tân quả thật dừng lại, nhưng không đợi đến khi Hà Diệp thả lỏng, anh đã di chuyển xuống dưới.

Hà Diệp giữ lấy đầu anh: "Lục Tân!"

Trong phòng rất tối, tim cô đập như trống bỏi, anh chống trên người cô, hơi nóng phả vào toàn bộ làn da mỏng manh của cô.

Giống như hơi thở trước khi dã thú ăn con mồi của mình vậy.

Sự hoảng loạn của việc không biết mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào đã làm cho tất cả các giác quan bị khuếch đại, từng hơi thở đều lộ ra nguy hiểm và hoảng loạn.

Không biết rằng đã qua bao lâu, Lục Tân kéo váy của cô xuống, rất trong sáng hôn lên trán cô: "Ngủ đi, anh đi tắm một chút."

Anh đã đi, chỉ để lại cho cô sự sợ hãi dành cho dã thú.

Khi cửa phòng vệ sinh bị đóng lại từ bên trong, Hà Diệp đã mềm nhũn cả người ngồi dậy.

Mềm nhũn ra là bởi vì cực kỳ sợ hãi.

Anh đối xử rất tốt với cô, Hà Diệp vì thế mà thỏa hiệp rất nhiều, nhưng cô vẫn chưa muốn làm đến bước đó.

Phòng khách quá yên tĩnh, khiến cô nghe thấy tiếng Lục Tân cởi áo, hình ảnh đó cũng chợt hiện lên trong đầu cô.

Tại sao anh lại phải đi tắm nhỉ?

Hà Diệp vừa hoảng vừa loạn, đồng thời cũng rất khát bởi vì phơi nắng ở bên ngoài quá lâu và cũng bởi vì nước bọt cũng đã đều bị anh uống hết.

Đó là một loại khó chịu s1nh lý, như thể cô sẽ chết khát nếu cô không uống nước.

Hà Diệp nhìn về phía ba lô Lục Tân đặt trên bàn, nước khoáng của hai người đều để ở bên trong.

Hà Diệp thả nhẹ bước chân đi tới, kéo khóa kéo ra.

Khi lấy chai nước của mình ra, tay Hà Diệp đụng phải một hộp đồ trong ba lô.

Nhà họ Hà có siêu thị, Hà Diệp cũng đã đến giúp rất nhiều lần ở siêu thị.

  

Có rất nhiều loại hàng hóa có hình dạng và kết cấu như vậy, chẳng hạn như bộ bài Tây, nhưng trong khoảnh khắc này, Hà Diệp chỉ nghĩ đến một thứ.

Cô bí mật mở túi bên trong.

Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ nhỏ, Hà Diệp nhìn thấy “đồ dùng người lớn” quen thuộc được bày rất nhiều trên kệ thu ngân nhà mình.

Cô nhìn chăm chăm vào phòng tắm.

Có tiếng nước ào ào, bạn trai cô đã bắt đầu tắm.

Một người đàn ông trưởng thành có thể dễ dàng ném cô lên giường.

Hai người cách nhau một bức tường.

Lục Tân đứng trong phòng tắm, nhắm mắt xả nước.

Anh rất muốn, thậm chí từ lúc đề nghị tới Thượng Hải thì anh cũng đã có kế hoạch. Châu Hướng Minh nói anh mưu tính thâm sâu, lời nói đó cũng không oan cho anh chút nào.

Nhưng cô lại sợ như vậy, dù anh có hôn thế nào thì cô cũng không chịu thả lỏng.

Một bên là lý trí, một bên là tình d*c và d*c vọng.

Lục Tân cũng không biết lát nữa ra ngoài anh sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Cho nên, lần này anh tắm rất lâu, hai mươi phút, hay là nửa tiếng?

Buồn cười chính là tắm nước lạnh cũng vô dụng, anh vẫn rất muốn.

Mặc lại áo cộc tay và quần xong, nhìn vào bản thân mình trong gương, Lục Tân nắm chặt tay nắm cửa, mở ra.

Phòng khách rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe thấy cả tiếng thở của cô.

Lục Tân quay lại, tầm mắt nhanh chóng đảo qua bàn làm việc, sofa bên cửa sổ sát đất, cuối cùng là chiếc giường lớn xa hoa thoải mái kia.

Trên giường trống rỗng, chỉ có chiếc chăn vì người đè qua mà trở nên nhăn nhúm.

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Âm Thanh Giết Điên Rồi, Ta Phụ Trách Bú Sữa