Saved Font

Trước/247Sau

Tòa Thành Tội Ác

Chương 250: Chung Kết Và Bắt Đầu (Hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Nam tước đại nhân không chịu được nữa?" Richard kinh ngạc hỏi. Vết thương của Fontaine tuy rất nặng nhưng là có thể thấy được còn chưa đến mức không thể cứu chữa. Khi đó, Lưu Sa vội vã thi triển thần thuật chữa thương ngay cho ông, đương nhiên vết thương này sẽ ảnh hưởng đến chiến lực sau này nhưng sao lại đột nhiên biến nặng chứ?

Khi chiến đấu sắp kết thúc, Fontaine nam tước được đưa xuống chiến trường, quay về thành bảo do thầy thuốc gia tộc chữa trị. Đợi khi Richard chạy đến, trong phòng ngủ của nam tước đã đầy người. Trong đó rất nhiều là nữ nhân và hài tử, bản thân nam tước thì sắc mặt tái nhợt tro tàn nằm trên giường. Ở một góc của sofa còn có hai lão già ra sức cứu vát. Bọn họ là tế tự của gia tộc nam tước, dùng lực lượng tổ tiên tiến hành chúc phúc và trị liệu, có chút giống với mục sư nhưng còn kém xa. Bọn họ rõ ràng đã dùng hết pháp lực nhưng không có năng lực chữa lành.

Richard bước tới bên giường nam tước, ngồi xuống nắm chặt lấy tay ông. Vừa liếc nhìn, tâm tình của hắn không khỏi trầm trọng. Thứ đang nhanh chóng thôn phệ sinh mạng nam tước không phải là vết thương mà là lượng lớn khí tức tử vong và ăn mòn ẩn sâu trong đó, rõ ràng đây là thuộc tính ẩn phụ thêm trong công kích của Cink Leier. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy nhưng nội tạng nam tước đã bị hoại tử hơn nửa.

Tâm lý Richard không khỏi căng thẳng, đột nhiên nhớ đến Bọt Nước cũng bị Cink Leier làm trọng thương. Hắn lập tức tìm thiếu nữ trong ý thức, may mà linh hồn nàng tuy yếu ớt nhưng vẫn bình ổn.

Khi thấy Richard đến, Fontaine nam tước nở nụ cười tươi nói: "Richard, bạn của ta, chúng ta vừa sóng vai chiến đấu, đánh thắng kẻ địch mạnh mẽ. Chỉ tiếc là ta không thể uống rượu cùng ngươi rồi…"

"Cố gắng lên." Dù cho lên tiếng cổ vũ nhưng trong thâm tâm hắn vẫn biết nam tước không qua nổi. Vết thương này dù là Lưu Sa với thần lực chưa khô cạn cũng không cứu được thậm chí ngay cả đại thần quan bình thường cũng phải bó tay. Chỉ có thần ân mới kéo nam tước trở về được… nhưng là thần sẽ thi triển thần ân trên người kẻ sùng bái tổ tiên như nam tước sao? Nam tước dù cho cầu xin chúng thần như nào thì cũng không thể lấy được thần ân…

Fontaine yếu đuối cười nói: "Ta biết chính mình đã chịu không được. Xem ở giao tình sóng vai chiến đấu tối nay, ngươi giúp ta chăm lo cho những đứa con của ta được chứ?"

Fontaine yếu đuối cười nói: "Ta biết chính mình đã chịu không được. Xem ở giao tình sóng vai chiến đấu tối nay, ngươi giúp ta chăm lo cho những đứa con của ta được chứ?"

Richard thuận theo ngón tay nam tước chỉ nhìn qua, thấy bốn đứa trẻ tuổi tác khác nháu. Thiếu niên lớn nhất đã mười lăm tuổi, đã mất đi không ít ngây thơ, bản thân còn là kiếm sĩ cấp 7. Bé gái nhỏ tuổi nhất mới chỉ có bốn tuổi.

"Được! Ngươi muốn chúng đi con đường như nào?" Richard gật đầu nói.

Fontaine miễn cưỡng nâng dậy thân thể, thầy ký bên cạnh lập tức cầm lấy giấy bút, hắn biết đây là lúc Fontaine nam tước công bố di chút còn Richard chính là nhân chứng và người giám thúc. Trưởng tử nam tước được chỉ định là người kế thừa tước vị, tiếp diễn truyền thống sùng bái tổ tiên của gia tộc. Hai đứa nhỏ nhất vẫn sinh hoạt trong gia tộc nhưng bất ngờ là đứa con trai thứ hai lại được yêu cầu vứt bỏ tín ngưỡng sùng bái tổ tiên, theo Lưu Sa trở thành mục sư.

Đây là một quyết định làm Richard bất ngờ, hắn chăm chú nhìn vào tròng mắt nam tước như muốn dò hỏi nguyên nhân. Nhưng là nam tước còn chưa kịp giải thích, thần thái trong mắt nhanh chóng ảm đạm.

Cả gian phòng đột nhiên sa vào yên lặng. Nam tước phu nhân và đám trẻ đều không khóc, đây là yêu cầu của ông trước khi lâm chung. Hiện tại không phải là lúc mềm yếu khóc lóc, nam tước đang thời tráng niên đột nhiên chiến tử, không nghi ngờ đây là đả kích trầm trọng đối với gia tộc.

Sau trận chiến này, nửa số kỵ sĩ tinh nhuệ dưới trướng nam tước chiến tử, quân thường trực mười phần chết đến tám, chín phần, dự tính một nửa số còn lại không tàn thì phế. Cho dù lấy tốc độ nhanh nhất triệu tập bộ đội cảnh vệ lãnh thổ trở về cũng chỉ miễn cưỡng triệu tập hai, ba trăm người, chút binh lực này khó có thể phòng ngự một tước sĩ tiến công càng không cần nói đến cả gia tộc chỉ có chiến sĩ cấp 11 là cao nhất. Cho nên không khí u buồn âu lo ngưng mà không tán.

Rất lâu sau, Richard cuối cùng đứng lên, đi tới trước mặt thiếu niên nói: "Ngươi tên là gì?"

Rất lâu sau, Richard cuối cùng đứng lên, đi tới trước mặt thiếu niên nói: "Ngươi tên là gì?"

"Cecil thưa Richard đại nhân." Thiếu niên có chút khiếp sợ nói.

"Như vậy, Cecil, ngươi có nguyện ý thờ phụng một vị chân thần, trở thành tín đồ trung thành của thần, thực hiện ý chí của ngài ở nhân gian không?" Richard hỏi.

Cecil nhìn trái nhìn phải rồi cúi thấp đầu, có chút không dám đối diện với Richard, nhẹ nhàng nói: "Đây là quyết định của phụ thân, ta nguyện ý."

Câu này vừa nói ra, lập tức có vài ánh mắt lăng lệ tập trung vào Cecil. Hậu duệ gia tộc sùng bài tổ tiên lại đi làm thần thuật giả, điều này làm rất nhiều người đặc biệt khó chịu, dù cho họ cũng nghe được đây là mệnh lệnh của nam tước trước khi lâm chung nhưng lấy địa vị của họ trong gia tộc, dù là mệnh lệnh của nam tước cũng có thể trực tiếp cự tuyệt, dù cho khi nam tước còn sống, loại cự tuyệt này chỉ tồn tại trên lý luận và luật pháp.

Richard vẫy nhẹ tay, một ánh sáng ma pháp chiếu xuống người Cecil để hắn bình ổn tâm tình. Một pháp thuật vỗ an nho nhỏ này nhắc nhở những người ở đây rằng hắn là ma pháp sư.

Nhìn vào Cecil, Richard chăm chú nói: "Cecil, ngươi có phụ thân tầm mắt cao xa, chỉ đáng tiếc hắn không thể dẫn dắt ngươi nữa. Đi theo ta đi, Cecil, ta dẫn ngươi đi gặp người dẫn đường của ta, nàng tên là Lưu Sa, sau này nàng ấy nhất định sẽ trở thành một thần thuật giả vĩ đại."

Trước khi rời khỏi gian phòng, Richard nhìn phu nhân nam tước lại nhìn thiếu niên sắp sửa kế thừa tước vị, cuối cùng thở dài nói với phu nhân nam tước: "Xem ở hiệp nghị lúc trước giữa ta và nam tước, nam tước sẽ cung cấp lương thực, vũ khí, vật tư cần thiết cho lãnh địa của ta. Đây là tượng trưng hữu nghĩ giữa chúng ta, ta hy vọng hiệp nghị này có thể tiếp tục chấp hành. Chỉ cần có nó, ta sẽ là minh hữu đáng tin nhất của Hoàng Hôn thành bảo!"

Trước khi rời khỏi gian phòng, Richard nhìn phu nhân nam tước lại nhìn thiếu niên sắp sửa kế thừa tước vị, cuối cùng thở dài nói với phu nhân nam tước: "Xem ở hiệp nghị lúc trước giữa ta và nam tước, nam tước sẽ cung cấp lương thực, vũ khí, vật tư cần thiết cho lãnh địa của ta. Đây là tượng trưng hữu nghĩ giữa chúng ta, ta hy vọng hiệp nghị này có thể tiếp tục chấp hành. Chỉ cần có nó, ta sẽ là minh hữu đáng tin nhất của Hoàng Hôn thành bảo!"

Phu nhân nam tước cố nén bi thương, chậm chạp nói rõ: "Nguyện vọng của nam tước khi còn sống sẽ được thực hiện, Richard đại nhân ngài có thể yên tâm về điều này."

Richard khẽ thở dài không nói gì thêm mà dắt tay Cecil rời khỏi phòng. Thật ra hắn cũng chỉ là thiếu niên chưa đến mười bảy tuổi, về tuổi tác chỉ lớn hơn Cecil gần hai tuổi mà thôi. Nhưng là mấy tháng qua ở vị diện Pháp La làm Richard có cảm giác như thể mấy năm trôi qua.

Đi ra lầu chính, mùi máu tanh nồng đậm đập mặt đến. Khắp nơi là những tiếng kêu khóc, người dân bắt đầu rời khỏi những điểm trốn, nhìn về những cỗ thi thể đang được dọn xuống từ trên tường thành, chỉ sợ nhìn thấy gương mặt thân quen.

Richard vừa đi dạo vừa nhìn cảnh tượng sót lại sau tai họa. Lúc này trời đã hửng sáng, những áng mây nồng đậm chi đi hơn nửa ánh mặt trời, từng tia sáng nhỏ chiếu xuống biến thế giới thành hai màu trắng đen. Tất cả những thứ nhìn thấy đều có vẻ không thật…

Richard bỗng thấy có chút trống trải trong lòng, cái chết của nam tước xung kích mãnh liệt đến hắn. Đó là một cảm giác mất mát đặc thù, một cảm giác tình bạn đặc biệt.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận