Saved Font

Trước/96Sau

Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 56: Hoắc Cừ, Em Thích Anh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Các cậu... là paparazi mà trên ti vi hay nói đấy hả?" Người kia dùng một loại ánh mắt kỳ dị để quan sát các phóng viên từ trên xuống dưới một lần, hỏi.

"Không không không, chúng tôi không phải." Các phóng viên dồn dập xua tay, chỉ nhãn dán trên micro nói, "Chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình Hải thành."

"Hóa ra là thế." Người kia vung vung tay, ngừng một chút, thần bí tiến đến trước mặt các phóng viên, nói: "Các cậu là muốn hỏi chuyện về Thanh Hoan sao? Chuyện gì cũng được à?"

Thấy các phóng viên hưng phấn gật đầu, ông duỗi tay chỉ vào cửa hàng bán lẻ nói: "Ở đó có con mèo tam thể mà Thanh Hoan thích nhất, các cậu có muốn đi xem nó không?"

Các phóng viên: "..."

Thôn này đến cùng có chuyện gì vậy? Mỗi một thôn dân đều thích diễn như vậy sao?! Ai muốn đi quay phim mèo chứ!

Cùng lúc đó, bình luận trên màn hình đã bùng nổ ——

"Ha ha ha ha ha ha ha, mèo tam thể!! Bỗng nhiên phát hiện bí mật của Thanh Hoan!"

"Đáng sợ thật! Nam diễn viên đang "hot" buổi tối lẻn ra cửa hàng bán lẻ thế mà lại là vì..."

"Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi! Cái màn kịch này rất có nhịp điệu nha! Lên xuống nhịp nhàng! Đáng khen!"

.........

Mắt thấy cư dân mạng đều đang quan tâm đến chuyện này, video phát sóng trực tiếp rất nhanh được chia sẻ rầm rộ, trong nháy mắt tất cả cư dân mạng đều cười ha ha ha, fan của Vương Trình Trình một giây trước còn đang nói nữ thần nhà mình có mị lực cỡ nào, một giây sau mặt đã bị đánh đến mẹ cũng không nhận ra.

Nếu bây giờ bọn họ chịu nhún nhường, chờ vài ngày sau thì chuyện này cũng chìm xuống. Nhưng lại có một bộ phận fan chó cùng rứt giậu, không chỉ có chết cũng không thừa nhận thần tượng của mình có ác ý với Úc Thanh Hoan, còn nói những thôn dân này là bị Úc Thanh Hoan mua chuộc, lập luận não tàn tầng tầng lớp lớp khiến cho một bộ phận người rất tức giận.

"Quả nhiên là “like fan like idol”, miệng đám fan của Vương Trình Trình thực sự là quá tiện! Thanh Hoan người ta vô tội, quay cái chương trình giải trí cũng có thể bị người hãm hại!"

"Ngọa tào, thật là ác tâm, vốn đang cảm thấy Vương Trình Trình chỉ là một vai hề, fan của cô ta mất trí như thế lại khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm, từ đây chính thức trở thành antifan của Vương Trình Trình."

"Fan của Vương Trình Trình đừng có gấp, tôi đã tổng hợp tất cả nam diễn viên từng bị buộc chung một chỗ với thần tượng nhà các người, xem các người còn nói thế nào."

"Lần đầu tiên thấy một nữ diễn viên ăn cũng khó nhìn như vậy, không cần phải nói thêm nữa, cả đời làm antifan, thương Úc Thanh Hoan quá."

.........

Lần này, Vương Trình Trình thật sự là bị toàn bộ cư dân mạng chế giễu.

Hình tượng thiết lập mấy năm nay sụp đổ hoàn toàn, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, lượng người theo dõi trên weibo đã ít đi mấy triệu.

Đối với những chuyện này, đám người Úc Thanh Hoan cũng không biết, sáu giờ tối, bọn họ đáp xuống sân bay.

Hành trình của bọn họ cũng không quá bảo mật, sớm đoán được sẽ có phóng viên đến vây chặt nên đã có chuẩn bị kỹ càng. Tuy là thế, khi bọn họ đi tới cửa ra, nhìn thấy một đám đông nghẹt người cũng không nhịn được mà trợn to hai mắt.

Đội hình này, có phải là hơi quá khoa trương rồi không!

"Ngọa tào, chuyện gì thế này?" Triệu Khanh Uyên bám vào Úc Thanh Hoan, giật mình nhỏ giọng nói: "Sao tôi lại không biết mình đã nổi đến mức độ này rồi?"

"Chắc là đã xảy ra chuyện gì chăng?" Úc Thanh Hoan nhíu mày, vừa định lấy điện thoại ra xem các phóng viên vây lấy bọn họ từ bốn phía ——

"Trình Trình, xin hỏi có đúng là buổi tối Thanh Hoan đã tới gõ cửa phòng cô sao?"

"Trình Trình, cô thật sự nghe thấy tiếng gõ cửa sao?"

"Khanh Uyên, đối với chuyện này anh thấy thế nào?"

.........

Các câu hỏi tương tự nhau liên tiếp tuôn ra làm Triệu Khanh Uyên và Úc Thanh Hoan đều bị hỏi đến choáng váng, hai người liếc mắt nhìn nhau, ngơ ngác không hiểu ra sao.

Gõ cửa cái gì cơ? Những phóng viên này rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?

Úc Thanh Hoan mới vừa muốn mở miệng hỏi đã thấy Vương Trình Trình biến sắc mặt, nói: "Tiếng gõ cửa sao? Tối hôm trước hình như thật sự có nghe thấy, nhưng chắc là không phải Thanh Hoan đâu? Thanh Hoan sao lại muốn đi gõ cửa phòng tôi chứ?"

Dừng một chút, ánh mắt rơi xuống trên người Úc Thanh Hoan: "Cậu nói gì đi, Thanh Hoan?"

Nhưng các phóng viên thì không có phản ứng giống như cô ta tưởng tượng, hùa theo hỏi Úc Thanh Hoan, mà bỗng nhiên trầm mặc.

Các thôn dân đã nói rõ ràng là Úc Thanh Hoan vẫn luôn ngủ ở cửa hàng bán lẻ, chưa từng rời khỏi, nên chuyện hắn đi gõ cửa phòng Vương Trình Trình đương nhiên là không thể.

Bọn họ hỏi những câu vừa rồi thực ra là muốn ép hỏi Vương Trình Trình tại sao lại nói dối, bởi vì thời gian có hạn, mà đối thủ cạnh tranh lại đông nên không thể không rút ngắn câu hỏi. Kết quả vừa vặn trong lúc vô tình ở trước mặt Vương Trình Trình che giấu chuyện mình đã biết rõ chân tướng đi.

Điều này khiến Vương Trình Trình cho là chuyện này vẫn còn ở trong tầm kiểm soát của mình, khi chuyện Úc Thanh Hoan gõ cửa phòng được nói ra, còn muốn hắt nước bẩn lên người hắn.

Các phóng viên cũng không phải người ngu, ngay lập tức hiểu được, cái gì gọi là Úc Thanh Hoan thầm mến, theo đuổi không thành nên nửa đêm uống say gõ cửa phòng chứ, đây rõ ràng chính là do Vương Trình Trình tự biên tự diễn!

Vương Trình Trình vẫn chưa biết mình đã phạm sai lầm lớn thế nào, vì muốn dẫn dắt cái scandal này, còn cố ý nói một đống những câu ám chỉ, không hề phát hiện ánh mắt của các phóng viên nhìn cô ta càng ngày càng kỳ lạ...

Thừa dịp các phóng viên đang lơ là, Úc Thanh Hoan nhanh tay lẹ mắt kéo Triệu Khanh Uyên chạy ra khỏi vòng vây, theo chỉ dẫn của Triệu Khanh Uyên, chạy thẳng ra xe của hắn đang chờ ở bên ngoài từ trước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc Bentley vững vàng chạy trên đường, Úc Thanh Hoan lau mồ hôi trên trán, tay mới luồn vào trong túi, còn chưa kịp lấy điện thoại ra xem đã nghe thấy Triệu Khanh Uyên bỗng nhiên phá lên cười ha ha như phát bệnh thần kinh.

"Ngọa tào! Quá sảng khoái, quá sảng khoái! Ha ha ha ha, nữ nhân chết bầm Vương Trình Trình kia còn muốn kéo cả cậu buộc chung một chỗ! Cậu xem này!" Triệu Khanh Uyên đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Úc Thanh Hoan, nói: "Kết quả bị vả sưng mặt, Thanh Hoan, cậu đúng là con cá chép may mắn hình người!"

Úc Thanh Hoan nhìn điện thoại, đọc kĩ tin tức một lần, nhất thời dở khóc dở cười.

Đang nói sao lại có nhiều phóng viên như vậy, hóa ra là vì chuyện này sao?

"Bỗng nhiên có chút thương Vương Trình Trình, " Triệu Khanh Uyên lộ ra nụ cười cá sấu, "Ở sân bay nói nhiều như vậy, tự vạch áo cho người xem lưng, bây giờ mà đọc được tin tức, e là sẽ tức bể phổi mất."

Úc Thanh Hoan cười lạnh: "Đáng đời cô ta thôi."

Triệu Khanh Uyên trầm mặc một chút, bỗng nhiên nhào tới bên cạnh Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan! Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi cậu! Sau này đừng nói là cậu đi sờ mèo! Có đi tự “giải quyết” tôi cũng sẽ không cười cậu!"

Triệu Khanh Uyên cảm thấy bạn tốt của mình quả thực quá thần kỳ! Chẳng qua là mắt thấy mèo thì sáng lên, buổi tối không làm việc đàng hoàng một tí, thế mà cũng có thể tránh thoát một chậu nước bẩn!

Quả thực chính là con ruột của ông trời rồi! Cái đùi vàng lớn này nhất định phải ôm chặt!

Úc Thanh Hoan: "..."

"Anh ngậm miệng lại đi!"

Triệu Khanh Uyên tiễn Úc Thanh Hoan đến trước cửa nhà.

"Đi đường cẩn thận." Úc Thanh Hoan vẫy tay, nói một câu, thấy xe của hắn dần đi xa mới xách vali trở về nhà.

Không biết làm sao nhưng càng về gần đến nhà, nhịp tim của hắn lại đập càng nhanh. Nghĩ đến ngay lập tức có thể nhìn thấy Hoắc Cừ, khóe môi của Úc Thanh Hoan không nhịn được hơi nhếch lên, bước chân nhanh hơn không ít.

Nhưng khi hắn vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, điện thoại liền vang lên.

Đặt vali trước thềm nhà, Úc Thanh Hoan vừa đóng cửa vừa nhận điện thoại, "Duệ ca?"

"Thanh Hoan, ngày mai ra ngoài ăn bữa cơm." Giọng Triệu nghe ra rất vui vẻ, chủ động mời Úc Thanh Hoan, "Phim chiếu được tròn nửa tháng rồi, có chút chuyện muốn nói với cậu."

"Được ạ, " Úc Thanh Hoan đổi dép lê mềm mại, vừa đáp một tiếng thì cửa phòng ngủ chính bỗng nhiên bị đẩy ra, hắn vừa ngẩng đầu nhìn liền vừa vặn đối diện với đôi mắt đen thẳm của Hoắc Cừ.

Đem điện thoại cách xa lỗ tai một chút, hắn ra hiệu với Hoắc Cừ, không thành tiếng nói "Chờ em một chút", Hoắc Cừ lại giống như con báo đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, đột nhiên nhào tới.

Rầm một tiếng, hai người cùng ngã trên mặt đất, nếu không phải là Úc Thanh Hoan nắm chặt tay, e là điện thoại cũng văng ra mất.

"Thanh Hoan?" Triệu Duệ nghi hoặc gọi một tiếng, “Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì." Úc Thanh Hoan thở một hơi, miễn cưỡng giơ tay lên, đem điện thoại áp bên tai, nói một câu, "Duệ ca, em có chút chuyện, lát nữa em gọi lại sau nhé." Liền cúp điện thoại.

"Anh làm gì thế?" Úc Thanh Hoan thả tay xuống, nhíu mày nhìn người ở trên thân, lạnh lùng nói: "Anh đứng dậy... Shhh..."

Lời còn chưa nói hết, Hoắc Cừ bỗng nhiên cúi đầu, mạnh mẽ cắn một cái lên cổ hắn.

Úc Thanh Hoan đau đến cả người run lên, đưa tay sờ nơi bị cắn, nhất thời sờ được một cái dấu răng sâu hoắm, Hoắc Cừ đây là cắn thật.

Hắn cáu không kìm được, cầm lấy tóc kéo đầu hắn ra, giận dữ hỏi: "Anh làm cái gì vậy?"

Hoắc Cừ không đáp lời, đôi môi hắn mím thành một đường thẳng, tóc rối trên trán rơi xuống đôi mắt càng ngày càng đen kia. Hắn bình tĩnh nhìn Úc Thanh Hoan mấy giây, không để ý da đầu bị kéo đau, lần thứ hai cúi đầu xuống cắn lên cổ hắn.

Lần này, Úc Thanh Hoan giận thật. Hắn cong đầu gối thúc mạnh lên trên, lạnh lùng nói: "Hoắc Cừ, anh đang ỷ vào việc em chiều anh mà làm bừa đấy à?"

Dù là ai đi nữa, lòng tràn đầy vui mừng về đến nhà, tưởng là sẽ lập tức có thể cùng người yêu đụng chạm thân mật, lại không chỉ thấy được một khuôn mặt lạnh lùng, còn bị cắn mấy cái, tính khí cũng không tốt nổi.

"Vương Trình Trình." Hoắc Cừ khẽ nâng thân lên, hai tay chống ở hai bên đầu Úc Thanh Hoan, từ trong hàm răng cắn chặt thốt ra vài chữ.

Lông mi run run không ngừng, trong lòng như có mũi tên đã lên dây, chỉ cần thoáng động đậy sẽ bạo phát nổ tung.

Úc Thanh Hoan sững sờ, lập tức hiểu được vì sao hắn lại khác thường như thế.

Thầm thở dài trong lòng, lúc trước không nên để Vu Hâm chỉ hắn cách dùng weibo, tâm tình hơi hòa hoãn xuống, "Chỉ là phóng viên viết linh tinh, anh không cần để ý, em với cô ta không có quan hệ gì cả." Dừng một chút, lại nói: "Sau đó không phải đã có video xác minh, đúng là em không đi gõ cửa phòng cô ta sao."

Hoắc Cừ mím môi, không nói gì.

"Được rồi." Úc Thanh Hoan đẩy hắn ra, từ dưới đất bò dậy, xoa xoa huyệt thái dương nói: "Đừng quấy, em rất mệt, đi tắm trước đã, " dừng một chút, liền hỏi thêm một câu, "Anh ăn cơm tối chưa?”

Hoắc Cừ cúi đầu ngồi trên sàn nhà, không có phản ứng.

"Hoắc Cừ, không được như thế." Úc Thanh Hoan nỗ lực để giọng của chính mình nghe dịu dàng một chút, "Em vừa mới về."

Nếu như là thường ngày, Úc Thanh Hoan chịu nhịn để dỗ hắn, Hoắc Cừ không biết sẽ vui biết bao nhiêu, nhưng hôm nay, hắn lại vẫn cứ rũ mắt, làm sao cũng không lên tiếng.

Úc Thanh Hoan đợi một lát, thấy hắn vẫn không nói lời nào. Bực tức vừa xẹp xuống nhất thời lại dâng lên, Hoắc Cừ đây là đang chiến tranh lạnh với hắn à?

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, liếc mắt nhìn Hoắc Cừ đầy người viết toàn là từ chối, trong lòng giận dỗi, đứng dậy trực tiếp đi vào nhà tắm.

Như thế này là thế nào, lại đối với mình như vậy, sau này hai người còn ở chung với nhau thời gian dài, khi cảm giác mới mẻ qua đi có phải là cả đời cũng không nói chuyện với mình nữa không!

Nước ấm len lỏi khắp người, Úc Thanh Hoan lau nước trên mặt, đấm một cú lên mặt tường trơn bóng.

Hắn bị Hoắc Cừ làm cho mất tập trung, trong lúc tắm luôn thất thần, hơn nửa tiếng đồng hồ mới đi ra.

Hoắc Cừ vẫn duy trì tư thế kia mà ngồi dưới đất, Úc Thanh Hoan đi tới trước mặt hắn cũng không ngẩng đầu lên.

Úc Thanh Hoan thấy thế, nhất thời càng thêm tức giận.

Hắn lạnh lùng liếc Hoắc Cừ một cái, vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Đây là muốn chiến tranh lạnh thật đúng không, được, ai sợ ai! Có bản lĩnh thì hắn ngồi ở phòng khách cả đêm luôn đi!

Hình như Hoắc Cừ thật sự không muốn ngủ cùng hắn thật, sắp đến giờ ngủ cố định của hắn mà vẫn không thấy hắn có dấu hiệu sẽ nhúc nhích.

Úc Thanh Hoan thở dài, do dự mãi, cuối cùng vẫn không đi gọi hắn.

Một mình chui vào trong chăn, hắn duỗi cánh tay chặn lên mắt, đột nhiên cảm thấy có chút oan ức.

Hắn thích Hoắc Cừ như vậy, cũng không có lỗi với hắn chỗ nào, dựa vào cái gì mà hắn lại bị đối xử như thế? Hắn đã cố gắng giải thích, Hoắc Cừ lại bày ra bộ dạng không muốn giao tiếp, hoàn toàn ngăn cách hắn ở bên ngoài.

Dù cho trong lòng hắn bực bội, lúc này cũng lạnh xuống.

Trước hết cứ như vậy đi, hắn muốn bình tĩnh một chút, sau đó sẽ nghĩ xem bước kế tiếp nên làm như thế nào, hắn cũng đã không bình tĩnh, hóa ra cũng có lúc tính khí không tốt.

Úc Thanh Hoan nghiêng người, vừa định tắt đèn ngủ, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra. Một bóng người xông tới, trong khi hắn còn chưa có phản ứng gì đã dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai chui vào trong chăn, đem hắn ôm chặt vào trong ngực.

"Thanh Hoan, em không được không để ý đến anh..."

Đây là vừa ăn cắp vừa la làng à? Úc Thanh Hoan bị hắn chọc tức đến bật cười, co đầu gối thúc mạnh lên người Hoắc Cừ, "Em không để ý đến anh sao? Anh còn dám đẩy trách nhiệm sang cho em! Em nói với anh bao nhiêu câu, anh có đáp lại không? Rõ ràng là anh không để ý tới em!"

Hoắc Cừ đau đến hít một hơi, đôi tay ôm Úc Thanh Hoan lại không hề buông lỏng, "Thanh Hoan," hắn cố gắng tìm lời giải thích, "Anh không có, anh thật sự không có."

Hắn chỉ cần rơi vào suy tư sẽ rất khó nghe thấy âm thanh bên ngoài. Hắn không phải là không để ý đến Thanh Hoan, mà là không nghe thấy.

Hoắc Cừ dụi đầu vào hõm cổ Úc Thanh Hoan, "Anh mãi mãi cũng sẽ không không đáp lại em, anh…anh thật sự không nghe thấy."

Chỉ là hắn đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể khiến những người khác triệt để cách xa Thanh Hoan, để Thanh Hoan chỉ thuộc về một mình hắn.

"Nói nghe thật êm tai." Úc Thanh Hoan trong lòng tức giận đã tiêu đi không ít, nhưng vẫn cứ nghiêm mặt hỏi, "Cho em một lý do, tại sao anh lại tức giận?"

"Anh..." Hoắc Cừ mím môi, âm thanh trầm thấp, còn mang theo một tia thống khổ, "Anh thấy bọn họ đều nói em thích Vương Trình Trình... Anh rất khó vượt qua."

Dù cho sau đó anh hai đã giải thích với hắn, Thanh Hoan cũng chính miệng nói với hắn, hắn và cô gái kia không có quan hệ gì hết. Nhưng hắn vẫn cảm thấy trong ngực rầu rĩ, vô cùng không thoải mái.

Hắn biết mình không nên như vậy, nhưng mà hắn không khống chế được bản thân.

Úc Thanh Hoan đang giận, mấy suy nghĩ muốn mắng hắn, muốn xả giận với hắn, vào giờ phút này toàn bộ đều chuyển thành đau lòng.

Hắn vừa rồi làm sao lại không thể khống chế bản thân, nổi nóng với Hoắc Cừ. Rõ ràng đã quyết định muốn chịu trách nhiệm nhiều hơn, tại sao lại không cố gắng nói chuyện với Hoắc Cừ.

"Xin lỗi." Hắn hổ thẹn ôm lấy Hoắc Cừ, "Đều là lỗi của em, em bảo đảm, đây là lần cuối cùng, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy nữa."

Hoắc Cừ lắc đầu, thấp giọng nói: "Thanh Hoan, em không sai, là anh... là anh..." Hắn ngốc nghếch nói: "Là lỗi của anh, anh… anh không nên đã biết rõ là giả còn cáu giận, cũng không nên đố kị với người khác."

Hắn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Úc Thanh Hoan, nói: "Thanh Hoan, sau này nếu như anh không trả lời em, chắc chắn không phải là anh không muốn trả lời, mà là anh không nghe thấy. Em, em có thể gọi anh tỉnh lại không?"

Hắn cúi đầu cẩn thận từng chút một hôn lên khóe môi Úc Thanh Hoan, "Anh sẽ cố gắng không bao giờ tức giận vì chuyện như thế này nữa."

"Hoắc Cừ," Úc Thanh Hoan thấy sống mũi cay cay, hắn xoa đỉnh đầu Hoắc Cừ, mắt đỏ lên, "Anh có thể tức giận, nếu như em thấy có người nói thích anh, dù biết rõ anh không thích người ta thì trong lòng vẫn sẽ không thoải mái."

"Là em không tốt, khiến anh buồn, còn tức giận với anh. Hoắc Cừ, anh có thể tha thứ cho em không?"

"Không phải." Hoắc Cừ vội vàng nói: "Anh không giận em, Thanh Hoan, tuyệt đối sẽ không."

Úc Thanh Hoan trong lòng vừa đau vừa ngọt, hắn khịt mũi, má áp lên lồng ngực rắn chắc của Hoắc Cừ.

Một lúc lâu, trên đầu truyền đến giọng nói nghiêm túc của Hoắc Cừ ——

"Thanh Hoan, anh sẽ đối tốt với em, tốt hơn so với tất cả những người khác."

"Ừm."

"Vậy nên... Em không thể thích người khác."

Úc Thanh Hoan nở nụ cười, ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi của hắn, "Không có người khác, chỉ có anh thôi."

"Hoắc Cừ, em thích anh."

___________

Tác giả có lời muốn nói: Thanh Hoan là người ôn nhu nhưng không có cảm giác an toàn, như tôi đã từng đề cập ở chương trước, Vu Hâm đã cảm thấy Hoắc Cừ là người thích hợp với hắn nhất. Trong thời gian yêu nhau, Thanh Hoan không thể vẫn luôn tỉnh táo và bình tĩnh, hắn cũng giống như bao người bình thường khác, rất cần nửa kia ở bên. Khi tất cả mọi chuyện đều nằm trong quỹ đạo bình thường, hắn và Hoắc Cừ là ngọt ngào thật sự, nhưng trong cuộc sống luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người không có cùng tính cách ở chung một chỗ, chắc chắn phải được rèn luyện. Chuyện tình cảm không giống tình thân, từ lúc sinh ra đã có sự bao dung vô hạn, bao dung trong chuyện tình cảm là chuyện cần cả hai người cùng học hỏi. Sợ các bạn cảm thấy không ngọt, tôi nhất định phải nói ra điểm này đó QAQ

Trước/96Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thiên Long Đế