Saved Font

Trước/102Sau

Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bởi vì bị thương, sau khi xuất viện, Hàn Thiệu Chu hai ba ngày không đi tụ tập bên ngoài, mỗi ngày đều trở về nhà sau khi giải quyết xong công việc ở công ty.

Cuối cùng, chuyện bị thương không dấu được Hàn lão gia, cái miệng của Dương Quan không giữ được đã đi nói với người nhà, đại khái người nhà hắn không biết nói chuyện với ai, miêu tả truyền đến tai Hàn lão gia, câu chuyện trở thành Cháu trai của ông bị ô tô đâm bay cách đó vài chục mét, sau khi nằm ở phòng ICU hai ngày đã qua cơn nguy kịch. Dọa Hàn lão gia đang họp ở Đại Tây Dương sợ hãi đến nỗi suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.

Vì vậy, Hàn Trường Tông đã trực tiếp rút ngắn thời gian thỏa thuận với cháu trai về việc tìm cháu dâu của mình từ một năm xuống còn sáu tháng, và trịnh trọng tuyên bố rằng chuyện lập gia đình cũng nên tiến hành sớm một chút.

Hàn Thiệu Chu nghi ngờ rằng ông nội đang nguyền rủa mình.

Mấy ngày nay có chút nhàn rỗi, Hàn Thiệu Chu nhờ thợ đến thay bồn tắm trong căn hộ, bắt tay vào thiết kế một bồn tắm chìm lớn hơn, hắn nhàn rỗi nhàm chán lên mạng học được cái gì đồ vật kích thích, luôn nghĩ muốn cùng Mạt Minh luyện tập.

Sau khi bồn tắm được lắp đặt xong, còn phải chờ mấy ngày mới sử dụng được, Hàn Thiệu Chu lại phải đi công tác.

Đêm đó, vừa mới tắm xong, Hàn Thiệu Chu nhận được cuộc gọi từ Thái Triệu.

Thái Triệu đang tìm kiếm Mạt Minh, nhưng lại muốn liên lạc qua Hàn Thiệu Chu để cho Hàn Thiệu Chu mặt mũi.

“Người thay thế?”

“Đúng vậy.” Thái Triệu nói, “Cơ hội này rất hiếm có. Cũng là vì tôi đã là bạn với Lưu Hách Khôn nhiều năm. Lúc này mới là cơ hội để giới thiệu Mạt Minh…nếu Mạt Minh ở bên cạnh, cậu đưa điện thoại cho Mạt Minh, tôi sẽ cùng Mạt Minh nói cụ thể”.

Hàn Thiệu Chu bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Mạt Minh.

“Ý anh là…bộ phim “Tàn Kiếm” của đạo diễn Lưu?” “Xem ra em cũng đã biết qua” Thái Triệu vui mừng nói.

Lưu Hách Khôn là một trong những đạo diễn điện ảnh nổi tiếng nhất ở Trung Quốc. Các tác phẩm do ông ấy đạo diễn luôn có danh tiếng ổn định tại phòng vé. Một số trong số đó đã giành được giải thưởng quốc tế và ông ấy là người đầu tiên luôn có vai diễn trong những bộ phim của mình, ngay cả khi nó chỉ là một vai nhỏ cũng đủ để đông đảo diễn viên trẻ trong làng giải trí phải đau đầu.

Chỉ là Lưu Hách Khôn nổi tiếng nóng tính, không bao giờ sủng ái bất kỳ diễn viên nào trong đoàn, dù tay có vươn dài cỡ nào, ông ấy cũng đối xử bình đẳng như tất cả mọi người. Lần này diễn viên lưu lượng bị đá bay cũng vì tính nóng nảy của Lưu Hách Khôn, vì ở trường quay không có đạo đức nghề nghiệp, sau đó hối hận cầu xin nhưng Lưu Hách Khôn không có đáp ứng, thà bồi thường tiền cũng muốn thay người khác.

Khi Lưu Hách Khôn phàn nàn với Thái Triệu về việc này, Thái Triệu tâm huyết dâng trào liền đề cử Mạt Minh, hai người mấy năm giao tình, Lưu Hách Khôn cũng luôn luôn tín nhiệm tầm nhìn của Thái Triệu, cho nên không hề nghĩ ngợi nhờ Thái Triệu liên hệ Mạt Minh đến trường quay thử vai diễn.

Nghe thấy cái tên Lưu Hách Khôn, Mạt Minh lập tức phản ứng với Thái Triệu khi biết anh ấy muốn mình diễn thay vai diễn trong bộ phim “Tàn Kiếm” này.

Mạt Minh đối với bộ phim “Tàn Kiếm” không thể không quen thuộc hơn, nếu không phải vì bộ phim cổ trang của Thái Triệu mà cậu không còn một chút thời gian, Mạt Minh nhất định sẽ để Tây Nam giành được một suất cho mình trong bộ phim này, dù chỉ là vai diễn nhỏ.

Thái Triệu nói với Mạt Minh quá trình quay “Tàn Kiếm” sắp kết thúc, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là có thể đóng máy. Mạt Minh diễn vai này không có nhiều cảnh quay, những cảnh quay này cũng vừa kịp thời gian của Đoàn làm phim đến cuối cùng, theo kịp thời gian quy định, và sẽ không ảnh hưởng đến chương trình giải trí mà cậu đã lên kế hoạch ghi hình vào tháng tới.

Mạt Minh đồng ý và bày tỏ lòng biết ơn chân thành với Thái Triệu qua điện thoại.

“Anh cũng không tiếc lời khen ngợi em trước mặt đạo diễn Lưu, Mạt Minh, em cũng đừng khiến anh mất mặt” Thái Triệu cười nói, hắn thưởng thức Mạt Minh, hơn nữa Mạt Minh lại là người của bạn hắn Hàn Thiệu Chu, vì vậy hắn sẵn sàng cho Mạt Minh cơ hội này.

“Đạo diễn Thái, anh yên tâm, sáng mai em sẽ đến đoàn làm phim “Tàn Kiếm” tìm đạo diễn Lưu để thử vai.

Hàn Thiệu Chu ngồi một bên nghe, biết Mạt Minh đã quyết định gia nhập đoàn, sắc mặt không vui lắm, không phải là không muốn Mạt Minh đóng phim, chỉ là sắp tới hắn cần phải đi công tác một tuần, kế hoạch ban đầu là muốn đưa Mạt Minh đi cùng hắn.

Vốn là chuẩn bị tối nay sẽ nói chuyện này với Mạt Minh.

Trước đây, mười ngày nửa tháng không nhìn thấy nhau cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ở bên nhau lâu, bỗng nhiên phải xa nhau thực sự là vẫn cảm thấy luyến tiếc.

Mạt Minh cúp điện thoại, bước nhanh vào phòng làm việc, ngồi trước máy tính tìm kiếm thông tin liên quan về bộ phim “Tàn Kiếm”.

Phim: “Tàn Kiếm”

Đạo diễn: Lưu Hách Khôn

Diễn viên: Thành Lâm, Kia Nghiên, Hạ Thanh…

Tóm tắt:….

Mạt Minh ngồi xổm trên ghế da mềm ở bàn máy tính, cắn móng tay chăm chú nhìn vào máy tính, thậm chí là Hàn Thiệu Chu đứng phía sau không hề hay biết.

“Phim quay gần xong rồi mới tìm người thay thế, có thể là nhân vật gì tốt” Hàn Thiệu Chu âm thanh buồn trầm, “Phỏng chừng là cái áo rồng (*) đi”

(*)áo rồng: nhân vật áo rồng hay diễn viên áo rồng, trong các bộ truyện về điện ảnh của Trung Quốc rất hay nhắc qua, cơ mà tui không có theo Cbiz nên không hiểu, các thím đi qua hiểu cụm từ này xin chỉ giáo.

Mạt Minh ngẩng đầu nhìn Hàn Thệu Chu đang đứng sau ghế.

“Có thể tham gia bộ phim của đạo diễn Lưu là điều hiếm có.”

Mạt Minh nhẹ nhàng nói, “Em có thể học hỏi được nhiều điều.”

Hàn Thiệu Chu cười, “Không nghĩ em lại có ý muốn theo đuổi nghiệp diễn viên như vậy. Anh tưởng em tiến vào showbiz chỉ để giết thời gian”

“…”

Hàn Thiệu Chu cúi người hôn Mạt Minh một cái:” Em muốn học tập, sau này có nhiều cơ hội không kém bây giờ, ngày mai đi công tác cùng anh, khi trở về anh sẽ nói với công ty…”

Mạt Minh nghiêng mặt, cằm đặt trên đầu gối, lộ ra một phần khuôn mặt của mình, nhíu mày trầm giọng nói:” Nhưng em muốn quay bộ phim này, rất hiếm khi…”

“…”

Hắn nghi ngờ Mạt Minh từ khi ra mắt đã bị công ty bỏ rơi cả năm nay, kỳ thật là có động lực nhưng tài nguyên lại không được ưu ái, chỉ có như vậy Mạt Minh mới không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào khi có được.

Anh chàng này thực sự là một người không bao giờ phàn nàn, tố khổ với bản thân hắn, có thể cậu ấy cũng muốn theo đuổi sự nghiệp của mình, nhưng chỉ là không nói cho mình biết mà thôi.

Mạt Minh tắt máy tính, đứng trước mặt Hàn Thiệu Chu: “Chuyến đi này có lâu không anh?”

Hàn Thiệu Chu định thần lại: “Em phải đi cùng anh một tuần, anh Chu hứa với em, lần này trở về công ty sẽ quan tâm đến em, chỉ là đóng một bộ phim thôi sao, về sau còn rất nhiều cơ hội”.

Nghĩ đến Mạt Minh bỏ ra ba năm tuổi trẻ ở bên hắn, về sau không chắc chắn ngày nào đó sẽ phải chia tay, bây giờ hắn sẽ cố gắng hết sức để chàng trai nhỏ bé này có thể làm nên tên tuổi trong làng giải trí, cũng coi như bồi thường ba năm cho cậu ấy.

Dù gì đây cũng là Tiểu tình nhân đầu tiên do Hàn Thiệu Chu bao dưỡng, nếu không cung phụng, cũng cảm thấy xấu hổ với cái thân phận kim chủ của hắn.

*kim chủ: là người có vị thế trong xã hội và quyền lực trên thương trường, có năng lực về tài chính (người giàu có, tỷ phú). Người bỏ tiền và tạo cơ hội cho người kia theo yêu cầu được gọi là kim chủ – người còn lại sẽ được gọi là bao nuôi, người này sẽ đáp ứng yêu cầu nào đó cho đối phương. Mối quan hệ dựa trên lợi ích qua lại.

“Nhưng em không muốn bỏ lỡ bộ phim của đạo diễn Lưu”, Mạt Minh thấp giọng nói.

“Em không cần vội, anh có thể lừa dối em sao?” Hàn Thiệu Chu cúi đầu tiếp tục hôn. “Chẳng lẽ trong mắt em, vai diễn này quan trọng hơn việc ở bên anh sao?”

Mạt Minh mím chặt môi, đôi mắt rũ xuống, lông mi cũng rũ xuống, lông mày nhíu lại tỏ vẻ bất mãn nhưng cũng không nói gì.

Với vẻ mặt chịu đại oan khuất từ ông trời này, Hàn Thiệu Chu lập tức chịu không nổi, đem người ôm ngang khỏi phòng làm việc: “Được rồi, em muốn quay thì quay, thật là, anh sẽ không ép em đi công tác cùng anh nữa”.

Bị Hàn Thiệu Chu ngang ngược đè lên giường, Mạt Minh nhẹ giọng cầu xin: “Anh Chu, đêm nay nhẹ nhàng…”

Không cầu xin còn được, âm thanh mềm mại này vừa nói ra, Hàn Thiệu Chu ý muốn làm đến chết người dưới thân này đều có.

Mạt Minh muốn hôn lên mặt Hàn Thiệu Chu một lần nữa, nhưng bị Hàn Thiệu Chu ấn xuống.

“Vậy thì nói cho anh biết, đóng phim quan trọng hay ở bên anh quan trọng?” Hàn Thiệu Chu nắm chặt cổ Mạt Minh, sức lực lúc nặng lúc nhẹ, hắn cười, thấp giọng đe dọa, “Em nói sai đêm nay làm chết em”.

“Anh Chu quan trọng” đáy mặt Mạt Minh hàm chứa ý cười, dịu dàng nhìn lên khuôn mặt phía trên.

Chỉ là một câu nói vui đùa, nhưng khi nghe được câu trả lời nghiêm túc như vậy từ Mạt Minh, Hàn Thiệu Chu thực sự có cảm giác mình đã vô hình giày xéo tình cảm của một người.

Trong lòng yêu thầm một người, nhưng vẫn không thể có được tấm chân tình của người đó, cảm giác này hắn biết quá rõ.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Hàn Thiệu Chu cảm thấy Mạt Minh ở bên cạnh mình cũng không có gì không đáng, ít nhất cậu ấy cũng có được cơ thể của mình.

Nhớ lại năm đó, hắn thậm chí tay Văn Từ còn chưa có nắm qua.

Hơn nữa, lần đầu tiên của hắn cũng dành cho Mạt Minh, ở cái thời đại này mà kim chủ một thân sạch sẽ như vậy e rằng chỉ có Hàn Thiệu Chu hắn là người duy nhất đi.

Suy xét sáng mai Mạt Minh sẽ thử vai, Hàn Thiệu Chu một đêm này kiềm chế không thể tận hứng, sau khi kết thúc, ghé vào tai Mạt Minh thì thầm, nói rằng sau khi đi công tác về sẽ đem em làm đến chết.

Mạt Minh buồn ngủ đến mức không để ý tới, ôm chăn quay lưng về phía Hàn Thiệu Chu, bị Hàn Thiệu Chu từ phía sau ôm cọ một hồi mới dừng lại.

“Khi trở về anh sẽ đến trường quay thăm em.” Hàn Thiệu Chu đối với việc Mạt Minh ngủ say như vậy rất khó chịu, cố ý từ phía sau đâm cậu, trong miệng nói, “Đến đoàn làm phim thượng em…”

Mạt Minh căn bản không nghe rõ người đàn ông phía sau đang lải nhải cái gì, ngủ thẳng giấc cho đến khi đồng hồ báo thức reo vào buổi sáng.

Hàn Thiệu Chu bẩy giờ sáng lên máy bay nên cũng dậy sớm, Mạt Minh rời giường đi rửa mặt, hắn ở trong bếp nấu bữa sáng.

Hàn Thiệu Chu giỏi nấu ăn, lúc trước bị Hàn lão gia bắt vào quân đội để huấn luyện, tính tình ngoan cường không chịu khuất phục cấp trên, nên được bố trí nuôi lợn ở khu vực hậu cần nửa năm, lại làm đầu bếp nửa năm, nên hắn học được rất nhiều điều.

Mặc dù từ mấy năm nay đến ở cùng Mạt Minh đồ ăn luôn được chuẩn bị sẵn, nhưng hắn cũng không phải là loại người quen được chăm sóc tính nết đại gia.

Hai đĩa trứng tráng thịt xông khói vàng ươm được dọn ra, Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh nằm trên bàn vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền chuẩn bị sắp ngủ, cười nói: “Xem em mệt chưa kìa, nếu không đừng đi thử vai nữa, đợi chút nữa đi cùng anh, lên máy bay rồi ngủ tiếp”.

Mạt Minh vùi vào trong cánh tay vẻ mặt buồn ngủ, trầm mặc nói:” Đi theo anh, mỗi ngày em đều mệt “

“…”

Trước khi rời khỏi nhà, tài xế đã đợi sẵn ở dưới lầu, Hàn Thiệu Chu vẫn đặt người trước tủ hành lang mà hôn.

“Những người trong giới của em rất nham hiểm, thứ gì đều có…” Hàn Thiệu Chu nói, “Nhưng em đừng sợ, có chuyện gì hãy gọi cho anh”.

Mạt Minh gật đầu.

———————-

Buổi sáng, Mạt Minh đến phim trường “Tàn Kiếm” và gặp gỡ Lưu Hách Khôn một cách thuận lợi.

Lưu Hách Khôn năm nay hơn 40 tuổi, thân hình hơi mập, đại khái là vì quá tận tâm với công việc, nên hình tượng hơi lôi thôi lếch thếch, trông như một ông chú giao cơm hộp trên phim trường, nhưng dù vậy, ông ấy đang là đạo diễn nổi tiếng trong nước, bất kể diễn viên già trẻ đối với vị đạo diễn này đều cung kính.

Có Thái Triệu là người trung gian giới thiệu, Lưu Hách Khôn nhìn thấy Mạt Minh cũng không khách sáo cái gì, ông đối với bên ngoài của Mạt Minh cũng rất vừa lòng, ngay lập tức thực hiện buổi thử vai đơn giản cho Mạt Minh.

Đây là vai diễn không quá quan trọng trong phim, Lưu Hách Khôn đang muốn tìm diễn viên thay thế nên trong lòng không đòi hỏi cao, nhưng hai cảnh cuối cùng trong bài kiểm tra đã vượt xa sự mong đợi đối với nam diễn viên trẻ trông hiền lành này, kỹ thuật diễn tương đương với diễn viên chuyên nghiệp, có thể thấy rằng đã có một nền tảng vững chắc.

“Đại học C?” Lưu Hách Khôn hỏi.

“Vâng, đạo diễn Lưu.”

“Chà, những người đến từ đại học C khá có năng lực.” Lưu Hách Khôn gật đầu và ngập ngừng hỏi, “Có lão sư nào hướng dẫn không? Kỹ năng diễn xuất của em giống như được một lão sư chuyên nghiệp hướng dẫn.”

Mạt Minh dừng lại hai giây. “Đúng vậy, lão sư Chu Dịch Tường là thầy của em.” Lưu Hách Khôn sửng sốt, cả kinh nói: “Em đang nói về diễn viên hạng nhất quốc gia Chu Dịch Tường?”

“Là trong thời gian học ở trường, em vẫn luôn đến đoàn kịch của lão sư Chu Dịch Tường học tập. Lão sư đã hướng dẫn em rất nhiều kỹ năng diễn xuất”.

“Khó trách, lão sư Chu, tôi biết, nhiều năm trước tôi đã từng hợp tác cùng lão sư. Tôi nhớ rõ bạn bè trong giới có nói qua Lão sư Chu đã lui khỏi giới giải trí mở một đoàn kịch nói…Lại nói, đã thật nhiều năm không gặp lão sư…”

Có bằng hữu là Thái Triệu giới thiệu, lại có diễn viên gạo cội là Chu Dịch Tường làm hình mẫu, Lưu Hách Khôn tràn đầy kỳ vọng vào cảnh diễn tiếp theo của Mạt Minh.

Ngay sau khi bước ra khỏi phòng nghỉ, Mạt Minh suýt nữa đụng phải một người đàn ông mặc trang phục cổ trang ở hành lang.

Người đàn ông chạy nhanh vào phòng WC, vẻ mặt vô cùng không vui, trợ lý phía sau lập tức chạy tới chỗ Mạt Minh, “Có thể hay không nhìn đường đi?”

“Rõ ràng là các người…”

“Tiểu Song.” Mạt Minh ngăn cản Tiểu Song phản ứng, bình tĩnh nhìn Hạ Thanh trước mặt, hơi nghiêng người nói: “Xin lỗi anh”.

Hạ Thanh liếc mắt nhìn Mạt Minh không mặn không nhạt, nhấc chân rời đi.

Ánh mắt của Mạt Minh vẫn luôn nhìn cho đến khi bóng lưng của Hạ Thanh biến mất ở góc hành lang, cậu quay lại nói nhỏ với Tiểu Song đang oán giận với mình: “Để thuận lợi những chuyện sau này, trước hết hãy quay lại công ty.”

————-

Trước/102Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 90 Tiểu Kiều Tức