Saved Font

Trước/71Sau

Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp

Chương 21: Thuốc Cấm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng sớm bên ngoài đường không có máy người qua lại, phi hành khí càng ít ỏi. Thời gian này đối với người ở thời đại này vẫn nằm trong thời gian nghĩ ngơi, mọi công việc đều sẽ bắt đầu vào tám giờ, dù là trường học cũng giống như vậy.

Hiện tại chỉ vừa bảy giờ, vì vậy khi ra bên ngoài đường mới có thể vắng như vậy, tuy nhiên trung tâm kiểm tra cùng bệnh viện thì vẫn mở cửa, mà hai người đi trong thời gian này cũng nhằm mục đích không chen chúc với nhiều người.

Dân số ở thời đại này đang là một nan đề khó giải, tuy nhiên vẫn không phải là không có, mỗi ngày trung tâm kiểm tra đều tiếp đoán rất nhiều người không chỉ những đứa nhỏ kiểm tra thuộc tính của bản thân mà những người đã phân loại cũng chạy đến kiểm tra chỉ số của bản thân, rất nhiều người bởi vì lơ là kiểm tra chỉ số mà gần như phát điên vì vậy người bên trên khuyến khích mọi người nên đi kiểm tra chỉ số thường xuyên.

Phi hành khí nhanh chóng dừng lại trước cổng trung tâm kiểm tra dưới sự chào đón của người đứng đầu của trung tâm này. Ông ấy là một Support có sức mạnh tinh thần lực trên bảy mươi, năm nay cũng đã một trăm tuổi, là người được sự giúp đở của Phạm gia.

"Chào ngài, Dương thúc." Phạm Huyền Lân nắm tay cậu xuống phi hành khí sau đó gật đầu chào hỏi với người đang đi lại gần.

"Tiểu Lân lớn nhanh quá, mới ba năm không gặp mà cháu lại cao lớn hơn rồi." Người đàn ông này tên là Dương Phúc, người điều hành trung tâm kiểm tra ở Đế Đô này. Không phải Đế Đô chỉ có một nơi để kiểm tra nhưng nơi này là nơi lớn nhất cũng như thiết bị tối tân nhất hiện tại.

"Chào ngài." Nguyễn Hàn Minh cũng gật đầu chào hỏi.

Dương Phúc đánh giá nhìn cậu rồi mỉm cười: "Đứa nhỏ này là vợ cháu à, tốt, tốt đó."

"Cảm ơn ngài, hôm này đến để kiểm tra cho em ấy." Phạm Huyền Lân nói, sau đó kéo cậu đi vào trong trung tâm.

"Thằng nhóc này vẫn cứng ngắc như mọi khi, có ngày mất vợ như chơi." Dương Phúc nhìn theo hai người đi vào cửa liền lầm bầm, mấy người mặt lạnh cứng ngắc này thì làm gì có ai thích đâu chứ. Nói xong ông cũng nhanh chân đi vào theo.

Lần này làm kiểm tra cho đứa nhỏ đó phải được bí mật, tuy ông không hiểu tại sao phải bí mật về số liệu của đứa nhỏ kia nhưng ông không hỏi nhiều, bởi vì sau khi kiểm tra xong ông có thể biết kết quả rồi. Tính bảo mật của vấn đề phải đạt lệnh cao vậy thì không thể để nhân viên của ông làm được vì vậy hôm nay phải chính tay ông kiểm tra cho cậu nên mới có thể đến sớm như thế này.

Dương Phúc cảm thấy đúng là quá đáng, mắt ông vẫn còn quần thâm do thiếu ngủ đây này.

Hai người ưới sự dẫn dắt của Dương Phúc mà đi vào một đường hầm bên dưới trung tâm, nơi này được xây dựng là để phòng thờ những trường hợp bảo mặt như thế này, có rất nhiều quân nhân muốn kiểm tra cơ thể nhưng lại không thể đi vào trung tâm một cách bình thường được nên cần phải dùng đường hầm bí mật này, Phạm Huyền Lân là một trong số đó.

Sau khi đi hết đường hầm liền nhìn thấy một căn phòng lớn đang đóng kính cửa, Dương Phúc đi lại đẩy mạnh cửa ra. Cánh cửa kèo kẹt nặng nề mà giang rộng.

Ba người đi vào trong, cánh cửa lại một lần nữa đóng chặt. Bên trong căng phòng sáng rực, những thiết bị cùng mấy móc kiểm tra cực kỳ đầy đủ, không những vậy nó còn được sắp xếp cực kỳ hợp lý, mỗi máy móc đều được ngăn cản bởi một tấm màn giống như để chúng không bị lẩn lộn với nhau.

Dương Phúc đi lại máy đầu tiên bên trong căn phòng rồi quắt tay với cậu: "Đến đây."

Nguyễn Hàn Minh nhìn anh rồi đi lại gần ông.

"Đây là áy kiểm tra sức khỏe, cháu nằm vào trong để ta nhìn xem chỉ số cơ thể trước đã." Dương Phúc nói. Nguyễn Hàn Minh ngoan ngoãn nghe theo mà nằm vào trong. Máy khám sức khỏe kêu lên vài tiến tích tích rồi trở nên im lặng.

Dương Phúc đi đến màn hình được gắn với máy kiểm tra, nhìn thông số cơ thể được hiển thị lên màn hình mà không khỏi nhiếu mày, tất cả thông số trên người cậu đều không đạt tiêu chuẩn, không phải nói là yếu ớt đến đáng thương.

Nhìn từ thông số ông có thể biết được cuộc sống của đứa nhỏ này đã trải qua bao nhiêu khó khăn, ông hiền lành nhìn cậu nói: "Được rồi cháu có thể ngồi dậy."

Nguyễn Hàn Minh nhanh chóng ngồi dậy, thật ra nằm vào những thứ này khiến cậu cảm thấy cực kỳ buồn nôn, giống như có thứ gì đang rà xét cơ thể mình cái cảm giác khiến toàn thân cậu khó chịu.

Dương Phúc nhanh chóng dời chân đến một khoang trong suốt rồi nói: "Cháu đi vào trong đi, cởi áo ra một chút để có thể kiểm tra kỹ càng hơn."

Phạm Huyền Lân đứng một bên nghe vậy liền câu mày nhưng anh không nói gì mà tiếp tục theo dõi từng cử động của cậu.

Nguyễn Hàn Minh đi đến gần khoang trong suốt rồi cởi áo so7mi đang mặc trên người xuống. Cơ thể cậu lộ ra trước mặt hai người trong phòng khiến cả hai bất giác cau mày thật sau trong lòng nổi lên sự tức giận chưa từng có.

Cơ thể cậu cực kỳ ốm yếu, nước da trắng đến tái nhớt, mỗi khớp xương trên người đều hiện ra rất rõ ràng, bởi vì thịt trên người cậu chẳng có bao nhiêu, gầy yếu đến nổi người khác nhìn vào hoàn toàn không biết cậu đã mười tám tuổi. Không những vậy sau lưng cậu còn có một vết sẹo rất dài, tuy đã mờ rồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.

Đối với thời đại này thì có vết thương nào mà không thể chữa lành, ngoại trừ vết thương đó là do chủ nhân của nó không muốn chữa lành, cậu để lại vết thương trên người mình là có lý do gì, chẳng lẽ hận thù sâu sắc hay là một dấu ấn nhắc nhở cậu mọi chuyện xảy ra.

Hai người trong phòng không ai biết được gì cả, bọn họ hoàn toàn không hiểu đứa nhỏ trước mắt này đang nghĩ gì, không những vậy sự ốm yếu xanh xao này là từ đâu mà có, cậu đã phải nhịn đói bao lâu mới ra nông nổi này.

Phạm Huyền Lân hai mắt toát ra vẻ đau lòng mà đến chính anh cũng không nhận biết được. Anh cảm thấy tức giận sâu sắc đối với cái trường học mà cậu đã từng theo học kia, tức giận những kẻ ỷ thế hiếp đáp người khác, tức giận những kẻ đã từng bắt nạt cậu.

Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không biết hai người kia đang nghĩ cái gì, sau khi cởi áo xong cậu liền cầm nó trên tay mà đi vào trong khoang trong suốt.

Tia sáng xanh từ trong khoang chiếu vào trên người cậu, nó bao bọc lấy cậu, xoay tròn khắp người cậu sau đó biến mất, mà khoang trong suốt cũng vang lên một tiếng rồi mở cửa ra. Dương Phúc đi đến màn hình vừa được bật lên sau đó hoảng hốt nhìn kết quả bên trên.

Phạm Huyền Lân thấy ông như vậy liền cau mày mà đi lại xem, vừa nhìn vào cả người anh liền tỏ ra khí lạnh, quai hàm căng chặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Lúc này đây xung quanh anh đều phát ra sự tức giận mà chỉ khi trong những trận chiến với trùng tộc, trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình ngã xuống dưới những cái chân sắc nhọn của chúng.

Bên trên màn hình là phát họa lại cơ thể cậu kèm với những chú thích nhỏ ở từng bộ phận cơ thể, không những vậy nó còn thể hiện màu sắc của những vết thương lớn nhỏ chi chít trên khắp cơ thể cậu, ngoại trừ đầu chỉ bị chấn động não nhỏ thì không nơi nào là lành lặng.

Nhưng nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy cậu là một đứa nhỏ ốm yếu mà thôi, làn da ngoại trừ trắng bệch xanh xao thì chẳng có gì cả.

"Đây không phải vết thương bình thường, đến cả khoang chữa trị cũng không thể chữa lành thì chỉ có một khả năng..." Dương Phúc nhìn vào những vết thương trên màn hình mà lầm bẫm, sắc mặt hoàn toàn không còn chút vui vẻ nào mà chỉ có sự trầm trọng.

"Thuốc lưu vết thương cùng với sức mạnh của Power." Phạm Huyền Lân tiếp lời ông.

"Bọn khốn kiếp dám dùng thuốc cấm lên người đứa nhỏ." Dương Phúc tức giận nói. Thuốc lưu vết thương là thuốc cấm trong mấy trăm năm gần đây. Lúc trước nó được dùng làm thú vui cho những quý tộc hoặc hoàng thức, khi mà những Normal vẫn sinh sống dưới thân phận của một nô lệ, không có nhân quyền.

Sau này người Normal cuối cùng cũng thoát được nơi sinh sống của những quý tộc này mà đến một lãnh thổ riêng dành cho họ thì loại thuốc này đã bị cấm sử dụng, tuy nhiên vẫn có rất nhiều người vẫn sử dụng nó lên người Normal, thậm chí là Spirit để làm thú tiêu khiển của bọn họ. Một tội ác khó mà tha thứ.

Vài năm trở lại đây, sau khi quốc vương hiện tại lên ngôi thì loại thuốc này một lần nữa lại xuất hiện nhiều hơn trên hành tinh này, bởi vì lão quốc vương đó là một kẻ vô năng tham lam, cùng đáng khinh thường. Bởi vì sự ủng hộ của ông ta mà nhóm quý tộc tiếp tục khinh thường rồi dùng loại thuốc này giống như đối sử với nô lệ lên những người yếu ớt hơn họ để mua vui.

Phạm Huyền Lân cả người đều đang trong trạng thái tức giận thì bị một bàn tay nắm lấy tay anh, giọng nói mềm mại quyến rũ vang lên bên tai: "Anh sao vậy."

Phạm Huyền Lân xoay đầu nhìn sang,rồi đưa tay ôm lấy cậu. Nguyễn Hàn Minh kinh ngạc, khó hiểu nhưng cậu không vùng vẫy cứ để mặc anh ôm, sau khi của khoang trong suốt mở ra, cậu nhìn ra ngoài thì thấy cả hai người bên ngoài đều ngẩng người, sắc mặt cả hai đều không quá tốt liền không chút nghĩ ngơi mà đi ra, cậu mặc lại áo xong liền đi đến bên anh.

Phạm Huyền Lân ôm một lát liền buôn ra, trong lòng anh lúc này có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, vì vậy khuôn mặt vẫn lạnh lùng cứng ngắt, hai mắt nhìn chăm chăm cậu nhưng lại chẳng lên tiếng nói gì.

"Vậy tôi đi kiểm tra tiếp nhé." Nguyễn Hàn Minh thấy anh như vậy liền thoát khỏi tay anh mà tiếp tục đi đến máy thứ ba, cậu đã hiểu hoàn toàn cách bài trí trong phòng này, chỉ cần đi theo thứ tự là được không cần để Dương Phúc nhắc nhở nữa.

Phạm Huyền Lân dõi mắt theo cậu rồi quyết định đi theo, anh không muốn chờ kết quả cuối cùng nữa mà mỗi bước kiểm tra anh đều muốn biết nhanh nhất có thể.

Máy kiểm tra thứ ba là máy kiểm tra vũ khí, Nguyễn Hàn Minh nghe theo sự hướng dẫn của Dương Phúc mà triệu hồi quyển sách ra sau đó đặt nó lên thiết bị kiểm tra. Mỗi vũ khí đều có tên cùng sức mạnh khác nhau, vì vậy không chỉ người cần phải kiểm tra mà đến vũ khí cũng phải được xác định phẩm chất của nó, không những vậy tùy vào người sử dụng mà phẩm chất của vũ khí có thể tăng hoặc giảm chỉ trong một cái chớp mắt.

Màn hình trên máy đo bắt đầu chạy, bên trong xuất hiện rất nhiều loại vũ khí đã từng được đặt lên đây kiểm tra, mày cứ chạy rồi chạy mà chưa thể dần lại. Năm phút sau, giống như nó đã rà sét tất cả các loại vũ khí có thể xuất hiện trên thế giới này thì nó dừng lại với một màn hình trống rỗng, một dòng chữ từ từ hiện lên [Không xác định].

Sau đó một dòng chữ nhỏ khác phía dưới dòng chữ lớn [Phẩm cấp: Không xác định].

"Sao có thể." Dương Phúc kinh ngạc bật thốt, rõ ràng tất cả các vũ khí có thể xuất hiện trong lịch sử của người địa cầu cổ đều đã được lập trình vào trong máy, không những vậy máy ngàn năm qua đều không có bất kỳ sai lệch nào trong khâu kiểm tra vũ khí này, vậy mà hiện tại có một vũ khí hoàn toàn chưa từng sức hiện trong hàng ngàn năm qua mà còn chưa từng có trên địa cầu cổ.

Nguyễn Hàn Minh thu hồi sách lại sau đó quay đầu tủm tỉm cười, làm sao mà có được bởi vì thứ này có phải thứ sẽ xuất hiện trong thời đại này đâu. Cậu là một linh hồn đến từ dị giới xa xôi khác mà.

Cậu rời khỏi máy này đi tiếp sang máy kiểm tra tiếp theo, đây là máy mô phỏng kiểm tra sức mạnh của vũ khí, sau khi cậu bước vào trong khoang mô phỏng thì trước mặt liền xuất hiện một cánh rừng màu xanh mát mẻ,phía bên trên bầu trời đang hiện ra một con số, sau đó nó từ từ đếm ngược về.

Năm, bốn, ba, hai... Một. Số một vừa biến mất một tiếng kêu dữ dội vang lên, trước mặt cậu xuất hiện một đàn quái vật có lớp giáp màu đen cứng cáp, miệng có hai cái càng nhọn dài, hai tay cùng chân chúng đều bén nhọn, nhìn tạo hình của chúng cậu liền đoán ra được đây là mô phỏng trùng tộc của thế giới này.

Nhìn thấy chúng nhanh chóng phóng đến gần, Nguyễn Hàn Minh cực kỳ bình tĩnh mà đưa một ngón tay lên, nhỏ giọng nói: "Thịnh nộ."

Tiếng nói vừa dứt, trên bầu trời nhanh chóng đánh xuống từng đợt sét cực kỳ hung hãn, những con trùng tộc chưa kịp chạy đến gần cậu liền bị tia sét đánh tới cháy đen, sau đó biến mất. Khung cảnh xung quanh cậu nhanh chóng biến mất, trước mắt cậu vẫn là căn phòng kiểm tra quen thuộc cùng với khuôn mặt cực kỳ ngạc nhiên của Dương Phúc.

"Chúc mừng." Phạm Huyền Lân thấy cậu đi ra khỏi khoang mô phỏng liền lên tiếng nói. Anh không ngờ uy lực của những tia sét mà cậu đánh ra lại mạnh như vậy, tuy mô phỏng trùng tộc cũng chỉ là bản mô phỏng bình thường không hoàn toàn hoàn chỉnh về trùng tộc nhưng không phải ai cũng có thể chỉ một chiêu liền giết hết cả đám trùng như vậy, mà anh cũng không thể.

"Ông trời con của tôi, cháu có thể bá đạo hơn nữa không không, vậy mà chỉ một chiêu, trời ơi, không thể tin được." Dương Phúc nhìn cậu mà nói năng lộn xộn, từ lời nói của ông có thể thấy ông cực kỳ sốc khi chứng kiến cảnh này, là người nắm quyền nơi này ông đã gặp qua biết bao người thức tỉnh vậy mà chưa từng có ai làm được như vậy kể cả Phạm Huyền Lân đang đứng trước mặt ông này. Cứ nghĩ người này đã biến thái lắm rồi vậy mà vợ anh ta còn biến thái hơn, cái này đúng là ông trời tác hợp, trời sinh một cặp.

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận