Saved Font

Trước/9Sau

Tôi Đi Bắt Ma Với Ông Nội

Chương 5: Ma Trơi Có Trí Tuệ Rút Lui

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ma trơi lặng lặng nghe lời của ông ngoại, tựa hồ còn đang do dự, không biết có nên tin lời của ông ngoại hay không. Nhưng ngọn lửa của họ không còn mãnh liệt như trước, xem ra thái độ đã mềm mỏng đi rất nhiều.

Ông ngoại còn nói: “Đồng bọn này của các cháu, nó đã hại Đồ tể Mã mấy lần, bọn bác trả thù nó cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng sau khi giải quyết xong, Đồ tể Mã vẫn sẽ đối xử tốt với nó. Nó là đứa con trai đầu tiên của Đồ tể Mã, sau khi mai táng nó xong, Đồ tể Mã không trở lại thăm nó, đây là lỗi của chú ấy, sau này Đồ tể Mã cũng sẽ thường xuyên đến thăm nó." Đồ tể Mã bèn vội vàng gật đầu, biểu thị đồng ý lời này của ông ngoại.

Lúc này ma trơi mới chậm rãi tắt. Bốn phía một lần nữa chỉ còn chút ánh trăng nhàn nhạt. Những người vừa rồi ngồi im không dám di chuyển đều đứng lên hoạt động gân cốt, cũng nịnh ông ngoại vừa quả thực là giỏi thuyết phục người, không phải, là thuyết phục quỷ.

Ông ngoại hỏi Đồ tể Mã: “Đứa con trai đầu tiên của em chôn ở nơi nào?" Đồ tể Mã ngượng ngùng gượng cười, chỉ về một phần mộ bị cỏ hoang bao phủ.

Ông ngoại bảo mọi người đào phần mộ nhỏ ra, mang ra một hộp gỗ nho nhỏ. Hộp gỗ mở ra, bên trong không có vật gì. Tôi kinh ngạc hỏi: “Tại sao không có xác?" Ông ngoại nói: “Thứ vừa mới đánh chết chính là cái xác."

Mọi người muốn đặt xác của cậu bé đã nát đầu bỏ lại vào hộp gỗ, ông ngoại ngăn cản nói: “Không thể dùng cái này nữa chứa nó nữa, chôn đầu của nó hướng xuống dưới đất, chân chĩa lên trời." Đồ tể Mã hỏi: “Chôn ngược? Không bỏ vào trong quan tài cũng được sao?"

Ông ngoại nói: “Chỉ có như vậy nó mới sẽ không tới hại em." Đồ tể Mã hỏi: “Tại sao phải như vậy?"

Ông ngoại nói: “Trong cổ thư nói như vậy, còn em hỏi anh vì sao, anh cũng không biết."

Ông ngoại nói không giả. Tôi từng nghe mẹ nói, ông ngoại lúc còn trẻ luôn thích xem một quyển sách cổ rách nát. Không biết ông ngoại lấy quyển sách này từ nơi đâu ra, mẹ đã từng nhân lúc ông không chú ý chôm được quyển sách cổ rách nát kia để nghiên cứu, nhưng không biết đó là sách gì. Bởi vì sách không có bìa, bên trong chữ viết lung tung, giống như vở bài tập toán của học sinh tiểu học. Sau này tôi cũng hỏi qua ông ngoại có quyển sách kia hay không, ông ngoại nói có. Tôi mừng rỡ xin ông, cũng muốn học một chút kỹ xảo bắt quỷ. Ông ngoại đi tủ quần áo lật nửa ngày, rốt cuộc tìm được một quyển sách đưa cho tôi xem. Tôi vừa nhìn, thì ra là < Chu Dịch >, tôi hoài nghi ông ngoại gạt tôi. Ông ngoại lại nói khẳng định chính là bản này. Cho tới bây giờ, tôi không biết ông ngoại có gạt tôi hay không. Trong rất nhiều lần bắt quỷ sau đó, khi tôi tò mò về hành vi của ông, ông luôn nói: “Tôi cũng không biết vì sao như vậy, trong sách cổ viết như vậy mà."

Tôi thật sự hết cách với ông ngoại.

Mọi người dựa vào chỉ dẫn của ông, đặt đầu của bé trai hướng xuống dưới, đặt ở trong hố, dùng tấm vải đỏ che đậy nó. Gió trở nên rất lạnh, cơn lạnh xuyên qua áo quần, lạnh buốt thấu da.

Tôi rét run người, rất muốn nhanh chóng trở về chui vào trong ấm chăn. Tôi hỏi ông ngoại: “Được chưa ạ, chúng ta nhanh chóng trở về đi."

Ông ngoại nói: “Đêm nay cũng chỉ có thể như vậy, nhưng chuyện này vẫn chưa xong. Quỷ Giỏ Tre này oán khí rất lớn, hại chết mấy đứa con trai của Đồ tể Mã rồi, lần này nó cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Lông tơ của tôi dựng thẳng lên, nghĩ thầm tiêu rồi, đêm nay không nên theo ông ngoại tới nơi này bắt quỷ. Nếu như nó nhớ kỹ hình dáng của tôi, tối đến tới tìm tôi trả thù thì biết tính sao? Khi ông ngoại ở bên thì còn đỡ, lỡ như lúc ông ngoại không có ở đây, nó tới tìm thì tôi biết làm sao giờ? Vừa nghĩ như thế, tôi càng thêm sợ hãi, nhìn ông ngoại cầu cứu: “Vậy làm sao bây giờ? Làm sao mới tính là đã xong chuyện?"

Ông ngoại nói: “Đối phó với quỷ phải vừa cứng vừa mềm, muốn xoa dịu nó, cũng muốn khiến nó biết sự lợi hại của chúng ta. Khiến nó lập tức tiêu tan oán khí, lại không dám trở lại xâm phạm."

Mọi người đều đã hoàn thành yêu cầu của ông ngoại, lau mồ hôi, đều đưa mắt dò hỏi ông ngoại. Ông ngoại vung bàn tay tràn đầy vết chai lên, nói: “Đêm nay cũng chỉ có thể như vậy. Mọi người cứ về ngủ đi. Máu quỷ trên người phải tắm sạch trước khi mặt trời mọc tắm, nếu không... làm chuyện gì đều xui. Lúc rửa không nên dùng nước, dùng máu gà tắm trước một lần, lại dùng rượu vàng lau sạch. Có nghe thấy không?"

Tất cả mọi người gật đầu. Đồ tể Mã hỏi: “Dùng máu heo tắm có được không?"

Ông ngoại tức giận mắng: “Đồ quỷ hẹp hòi nhà em! Chỉ biết tham lam, bần tiện. Trên mộ phần của con trai cũng không chịu cắm 2 cây hương, không chịu đặt 2 dĩa hoa quả. Đã nói là cần máu gà, dù có thay máu người cũng không được!"

Đồ tể Mã lúng túng cười cười, xoa xoa tay không dám nói lại.

Mọi người đều cười chọc Đồ tể Mã một trận, thu dọn đồ đạc rồi cùng quay về. Bốn phía vắng vẻ, tôi không dám đi ở bên cạnh, liều mạng chen vào giữa dòng người, tôi thậm chí không dám nhìn lại Hang Hoá Quỷ. Ông ngoại không nói một lời. Mấy người đàn ông khác lớn tiếng trò chuyện, ra vẻ bản thân không hề sợ hãi, thật ra bọn họ cũng rất sợ, nói những chuyện không đâu vào đâu, không có ai tập trung nói cũng không có chăm chú nghe. Mới vừa nãy bị ma trơi vây quanh vẫn còn treo ở trong lòng.

Tôi nhìn thấy ông ngoại vẫn còn bấm ngón tay, trong miệng lẩm bẩm nhưng từ mập mờ không rõ lời. Lúc tôi đang định hỏi, ông đột nhiên xoay đầu lại nói với tôi: “Lượng Tử, ngày mai cháu theo ông tới nơi này một chuyến."

Tôi vừa nghe, bèn vội vàng lắc đầu, lại tò mò hỏi: “Tới đâu ạ?"

Ông ngoại nói: “Ông còn chút chuyện quan trọng phải làm. Tuy đầu của nó đã bị phá vỡ, cũng đã chôn cất, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ngày mai ông còn phải tiến hành lễ cúng bái, đóng đinh."

Đồ tể Mã và vài người khác nghe được, vội vàng hỏi: “Chúng em không cần đi cùng sao?"

Ông ngoại nói: “Các người đi rửa máu quỷ là được rồi. Chuyện về sau đều giao cho anh điNhưng còn Đồ tể Mã..."

Đồ tể Mã vội vã trả lời: “Ở đây ở đây, có chuyện gì? Chỉ cần anh giao em sẽ lập tức làm ngay."

Ông ngoại nói: “Có chuyện cần em làm, nhưng chưa làm ngay được." Vì vậy, ông ngoại như vậy đã giải thích cho Đồ tể Mã, muốn hắn làm như vậy, như vậy. Đồ tể Mã không ngừng gật đầu. Những người khác nghe xong cũng cảm thấy có lý.

Dọc đường trở về, xa xa con cú mèo vẫn còn đang kêu. Mặt trăng bị một đám mây che khuất, nhưng ánh trăng lại chui ra khỏi đám mây. Tất cả mọi người giải tán, chỉ có tôi và ông ngoại xuyên qua bóng tối đi trở về nhà. Tôi không im miệng, liên tục nói chuyện với ông ngoại nói, rất sợ sự yên lặng. Bởi chỉ cần yên lặng, bèn cảm thấy phía sau có cái gì đó đang bám theo.

Trước/9Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư