Saved Font

Trước/210Sau

Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 14: Nơi Dừng Chân Của Người Chơi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Chương 14: Nơi dừng chân của người chơi

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

Sau khi biết phá hư cảnh tượng không chỉ hấp dẫn Boss chú ý mà còn có thể gia tăng giá trị bần cùng, Tiêu Lam và Lạc thừa cơ hội đi các nơi sưu tầm manh mối, ở các góc siêu thị lặng lẽ giả thiết một chút các cơ quan đúng giờ. Thời gian vừa vặn sau lần lựa chọn thứ ba kết thúc, trước khi hoàn toàn rời khỏi phó bản, việc này toàn nhờ tính toán chính xác của Lạc.

Còn việc Trương Đông nổi giận không cho cậu quà tặng nữa, ai thèm để ý chứ, phong thư ế hàng với chữ ký tự tay còn chưa đủ khắc sâu giáo huấn sao?

Tiêu Lam tính nhẩm một chút, cuối cùng hố Trương Đông một phen kia, cậu đại khái đạt được mười mấy vạn giá trị bần cùng. Nếu đặt ở ngày thường có khả năng cậu sẽ sầu đến không muốn ăn cơm, nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy chưa đã thèm. Đáng tiếc, siêu thị chung điểm thật sự là không có đồ đạc gì đáng giá, phương tiện lại cũ nát, dù có hủy đi toàn bộ cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Hiện tại, cảm thụ được trong thân thể lại gia tăng một chút sức mạnh, Tiêu Lam bức thiết hy vọng chính mình có thể lại nghèo hơn một chút. Bần cùng, chính là làm con người ta vui sướng như thế đó.

Trong một mảnh hắc ám, chữ viết của Lạc thế mà lại xuất hiện.

Vì tránh cho không thể phân biệt màu chữ trong bối cảnh màu đen, Lạc còn vẽ riêng một vầng ánh sáng nhạt màu trắng cbo mấy con chữ, chữ viết thoạt nhìn rõ ràng hữu lực, biểu hiện ra trạng thái hắn đang không tồi:

【 Tôi cảm giác khá hơn nhiều rồi, tiên sinh 】

Tiêu Lam vui mừng nói: “Thật sao? So sánh với trước thì thế nào?”

【 So với phía trước càng tốt hơn, có lẽ tôi có thể bắt đầu nếm thử ngưng tụ hình thể 】

Tiêu Lam cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thật tốt quá.”

Sau khi trợ giúp cậu thoát thân khỏi Lâm Nghiêm và lưu manh xăm mình, Lạc đã lâm vào trạng thái suy yếu. Cuối cùng sau khi thảo luận về kỹ năng với Tiêu Lam xong, Lạc liền lâm vào yên lặng. Tiêu Lam rất lo lắng hắn cứ như vậy tiếp tục có thể xuất hiện vấn đề lớn gì hay không, sau đó hắn rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại.

Tuy rằng thế giới trò chơi rất nguy hiểm, nhưng lúc có Lạc bồi tại bên người, không khí trò chơi chung quy có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút. Chỉ là cùng nhau đã trải qua một hồi trò chơi liên tục hơn ba giờ đồng hồ, Tiêu Lam phát hiện bản thân mình thế mà đã quen với sự tồn tại của Lạc.

Quả nhiên đồng đội thần thánh làm người ta nghiện.

Thế giới đen nhánh đột nhiệt mở ra một cửa ra phát sáng.

Tiêu Lam vừa đến gần nhìn, quầng sáng ở cửa ra có chút vặn vẹo mơ hồ, đây hẳn là khu vực ngoài trò chơi, chỉ là không rõ ràng lắm là hiện thực hay là trong trò chơi phân chia ra thôi.

Tiêu Lam lại không vội mà qua đó, cậu hỏi Lạc: “Mi còn cần lại nơi này ngốc nhiều hơn một lát không?”

【 Không cần, tiên sinh. Tôi hấp thu sức mạnh cũng đủ để tôi tiêu hóa một đoạn thời gian rồi. 】

Tiêu Lam lúc này mới yên lòng, một bước bước ra khỏi cửa.

——

Mới vừa bước ra khỏi cửa, nhân gian ồn ào náo động đã ập vào trước mặt.

Nơi này tất cả đều là tòa nhà cao tầng dày đặc, hình thành vô số cột cao dựng thẳng tận trời xao, phân cách không trung thành từng khối nhỏ. Trên tòa nhà có vô số bảng hiệu, đan xen hứng thú điểm tô cho tòa nhà màu đậm, bên ngoài tường có rất nhiều ống dẫn lộ ra ngoài, cùng với tầng tầng lớp lớp các hình vẽ xấu. Mặt đất cũng không bằng phẳng, tổn hại khắp mọi nơi, còn có không ít vũng nước.

Giữa các tòa nhà cao mo ít người tới tới lui lui, bất luận nam nữ, phần lớn đều là khí thế nghiêm nghị, nhìn qua đã thấy rất không dễ chọc, cũng có không ít ánh mắt giấu ở chỗ tối không có ý tốt nhìn trộm ra phía ngoài.

Tóm lại, thoạt nhìn một bộ dáng dân phong thuần phác, nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Đột nhiên, bên cạnh Tiêu Lam vang lên một giọng nói vui sướng: “Ý! Anh là người mới vừa tới đây đúng không?"

Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, là một cậu tóc xoăn nâu, bộ dáng khoảng mười bảy mười tám tuổi, mang một đôi mắt to tròn xoe, giữa mày mơ hồ lộ ra vài phần xúi quẩy, tản mát ra một cổ hơi thở vô hại.

Đã trải qua chuyện Lâm Nghiêm, Tiêu Lam có chút cảnh giác, hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”

Tóc xoăn lộ ra một nụ cười tươi: "Tôi là người nhận nhiệm vụ dẫn đường đón người mới."

Nói rồi, tóc xoăn còn chỉ chỉ về chỗ Tiêu Lam ra tới: "Đây là nơi dừng chân của người chơi. Sau lưng anh chính là cửa ra chuyên chúc của người mới. Thế Giới Hàng Lâm sẽ tuyên bố nhiệm vụ, để người chơi lâu năm tiến hành dẫn đường và giới thiệu cho người mới.”

Sau đó cậu ta trực tiếp đem nhiệm vụ của mình triển lãm ra trước mặt Tiêu Lam, vô cùng bằng phẳng mà chứng minh bản thân mình không có nói sai.

Xác nhận không lầm, Tiêu Lam mới thoáng buông cảnh giác ra, gật đầu thăm hỏi với tóc xoăn: “Chào cậu, tôi tên là Tiêu Lam.”

Tóc xoăn cười lên rất rộng rãi: “Chào anh nha, em tên Vương Thái Địch*, là người chơi sơ cấp.”

(*Thái Địch nghĩa là chó Teddy nha, kèm hình minh họa)(ĐM- Đang Edit) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn - Chương 14: Nơi dừng chân của người chơi

Tiêu Lam nhịn không được nhìn nhìn tóc xoăn màu nâu và mắt to tròn xoe của cậu ta, đây thật đúng là người cũng như tên nhờ……

Phát hiện ánh mắt Tiêu Lam, Vương Thái Địch đắc ý nói: “Nghe nói năm đó ánh mắt đầu tiên mẹ em nhìn thấy em liền quyết định tên của em rồi, hề hề, bởi vì giống như đúc con Teddy nhà em nuôi luôn á."

Tiêu Lam: “…… Thật là cái tên hay.”

Vị anh thư căn cứ vào tên pet trong nhà mình lấy tên cho con mình này thật là ghê gớm, còn may trong nhà dì ta không nuôi Husky.

Vương Thái Địch hỏi: “Anh có thể tiếp nhận em xin dẫn đường không? Nhiệm vụ sẽ hoàn thành dưới giám sát của Thế Giới Hàng Lâm."

Tiêu Lam gật gật đầu, tiếp nhận.

Kế tiếp, Vương Thái Địch một bên mang Tiêu Lam đi dạo ở nơi dừng chân người chơi, một bên giảng giải chuyện Hàng Lâm Thế Giới với cậu.

Người chơi chia làm người chơi sơ cấp, trung cấp, cao cấp và người chơi khế ước.

Mấy loại trước là qua cửa được đến số lượng nhất định, Thế Giới Hàng Lâm sẽ căn cứ thực lực cá nhân mà phân chia, tiến vào các màn chơi cũng không giống nhau, người chơi cao cấp tiến vào màn cấp thấp sẽ bị cắt giảm năng lực. Đặc thù nhất chính là người chơi khế ước, nghe nói bọn họ đã ký kết khế ước với Thế Giới Hàng Lâm, đã có thể rời khỏi trò chơi, nhưng số lượng cực nhỏ, Vương Thái Địch cũng chưa thấy qua.

Mà người chơi sau khi qua cửa sẽ được đến thể chất cường hóa, điểm này Tiêu Lam đã đoán được.

Mỗi một người chơi ở nơi dừng chân đều sẽ tự động có được một gian phòng, trừ phi được chủ nhà cho phép, nếu không những người khác không thể tiến vào. Hơn nữa căn cứ theo cấp bậc người chơi, cấp bậc khác nhau thì quy cách phòng cũng không giống nhau, người chơi sơ cấp đại khái chính là một phòng nhỏ không quá hai mét vuông, cơ bản không khác cái giường ngủ là bao.

Còn đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt, nơi này có hệ thống nhà ăn và cửa hàng cung cấp miễn phí.

Nhưng nếu muốn thứ càng tốt thì yêu cầu người chơi đến cửa hàng mà người chơi mở tiến hành giao dịch, nhưng đạo cụ đối với người chơi sơ cấp mà nói rất quý giá, nên đi vào cửa hàng người chơi chính là tượng trưng cho thân phận và thực lực.

Nơi dừng chân của người chơi thậm chí còn có cả cửa hàng thú cưng, nhưng bên trong đều là sủng vật bình thường nhất, muốn sủng vật cao cấp có thể chiến đấu thì người chơi phải tự mình tìm kiếm trong trò chơi.

Nghe đến đó, Tiêu Lam không khỏi cảm khái, Thế Giới Hàng Lâm thật là một nơi quá tốt luôn, thế mà bao ăn bao ở. Phòng nhỏ thì tính cái gì, tốt xấu cũng là một gian phòng mà! Cậu chính là ngủ trên cái giường hàng năm gió lùa mưa dột, còn bị đuổi ra nữa đó……

Còn có đồ ăn miễn phí, cậu chưa bao giờ ăn qua cái gì tiện lợi như vậy. Đây là cuộc sống thần tiên gì vậy!

Vương Thái Địch an ủi nói: “Anh cũng không cần nản lòng, tuy người chơi sơ cấp sinh hoạt tương đối khổ, nhưng chỉ cần nỗ lực thì chúng ta vẫn có thể thăng cấp, đến lúc đó là có thể ——”

Vương Thái Địch quay đầu nhìn Tiêu Lam, lại không nghĩ nhìn đến thần sắc trên mặt cậu đầy kích động, lời định an ủi đột nhiên khỏi dùng luôn.

Tiêu Lam: “Nơi này thật không tệ à nghen!”

Vương Thái Địch: “……”

Anh bộ biểu cảm vào khách sạn nghỉ phép là sao vậy?!

Chẳng lẽ thời đại phát triển quá nhanh, hiện tại tố chất tâm lý của người mới đã mạnh đến nông nỗi như thế nào sao? Cậu không khỏi hồi ức một chút mấy tân nhân mặt như màu đất mình từng dẫn đường, lại nhìn nhìn Tiêu Lam, trên mái tóc xoăn của Vương Thái Địch treo đầy dấu chấm hỏi.

Cậu dứt khoát thay đổi đề tài, dò hỏi Tiêu Lam về chuyện màn chơi đầu tiên.

Khi nghe Tiêu Lam nói bọn họ mười một người cuối cùng chỉ có hai người qua cửa, còn có người chơi lâu năm trở thành kẻ phản bội thời điểm, mái tóc xoăn của Vương Thái Địch sắp bị dọa đến nổ tung. Người anh em, anh bình tĩnh như vậy hóa ra là đã gặp qua việc đời nha.

Vương Thái Địch nói: “Màn chơi của tay mới tỉ lệ tử vong thường sẽ không quá một nửa, trận này của các anh cũng thật là đáng sợ. Nếu là em hợp tác với người ta, kết quả đồng đội là người nhận nhiệm vụ diệt đoàn…. Êu, em chắc chắn xong đời!"

“Ý, không đúng, không phải em vẫn luôn tổ đội với anh em sao? Anh trai em cũng sẽ không hố em!” Vương Thái Địch như vừa trong mộng mới tỉnh.

Tiêu Lam: “Em còn có ca ca?”

Vương Thái Địch: “Đúng vậy, anh em siêu lợi hại! Sau khi ba mẹ em bị tai nạn xe cộ qua đời, tất cả đều là anh em mang theo em, ba năm trước đây bọn em vào Thế Giới Hàng Lâm cũng là anh mang theo em một đường nằm thắng, hiện tại anh trai em đã là người chơi cao cấp rồi.”

Tiêu Lam vẫn luôn cảm thấy Vương Thái Địch rộng rãi đến có hơi không giống người cả ngày bồi hồi giữa sinh tử. Trên người gặp phải người, họ đều rất căng chặt, chỉ mình cậu ta nhìn qua vui tươi hớn hở, ca ca này nhất định bảo hộ cậu ta rất khá.

Tiêu Lam: “Mạo muội hỏi một chút, vì sao anh cậu đã là người chơi cao cấp rồi, còn cậu……”

Vương Thái Địch nháy mắt héo queo: “Em cũng không muốn vậy đâu, kỹ năng của em gọi là 'Tôi không có hứng thú với tiền', có tiền thì có thể biến lời nói ra thành sự thật, nghe qua rất lợi hại đúng không?"

“Chỉ là muốn kích hoạt kỹ năng trước hết cần kiếm một trăm triệu! Một trăm triệu á trời! Cho em ba mươi năm cũng làm không được á……”

Tiêu Lam: “……” Này cũng quá mẹ nó thảm.

“À, đúng rồi, làm người chơi anh phải bảo vệ tốt tin tức về kỹ năng của mình nha, ngàn vạn không thể tùy tiện nói cho người khác biết không?” Vương Thái Địch ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò.

Từ từ, cậu còn nhớ rõ mười giây trước cậu nói cái gì không đó……

Tâm tình Tiêu Lam có điểm phức tạp, đứa nhỏ ngốc này còn may có một anh trai đại lão che chở. Bằng không có khả năng đã sớm bị người ta hố chết, thậm chí không cần hố cũng có thể tự mình tìm đường chết luôn.

Hết chương 14.

Trước/210Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Phẩm Cuồng Long