Saved Font

Trước/85Sau

Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài

Chương 80

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Kidoisme

Giải thích tiêu đề: Gốc là “兵幸运E” giải thích ra thì dài nhưng “Lucky E” mang nghĩa cực kỳ xui xẻo nhất là mấy người dùng thương hoặc dùng súng. Ở đây, Lucky E ám chỉ An Giai =)))

Người xưa hay nói thời tiết cứ đang oi bức bỗng nhiên nổi gió, chắc chắn sẽ có trận mưa to.

Bầu trời sấm chớp đùng đùng, tia sét bổ ngang qua đám mây đen nặng nề.

“Đoàng ——”

Sấm sét đánh xuống mảnh đất mang theo uy áp của thiên nhiên, những đám mây chồng lên phảng phất như kéo gần khoảng cách giữa trời và đất, đè con người không thở nổi, từ đáy lòng tràn lan cảm giác kính sợ khó hiểu.

Tiếng kim loại va chạm nhau không ngừng.

Vương Tiểu Mị mở to mắt chó, há miệng nhìn về phía hai người ngoài cửa đang đánh nhau với con rối gỗ một mắt.

Hôm nay Văn Phong Tẫn mặc trường bào hai màu đen xanh, mái tóc bạc xõa tung, cho dù trời nhiều mây mỗi sợi tóc vẫn mang cảm giác óng ánh.

Hai tròng mắt hẹp dài sắc lạnh, hoa văn đỏ tươi sáng rực giữa mi tâm, tuy rằng vẫn đẹp trai nhưng lại mang theo tà khí tàn nhẫn!

Trường bào rộng tay viền màu đỏ chuyển động theo từng nhát kiếm, động tác biến ảo đẹp tựa pháo hoa thiêu đốt đất trời.

Hung hãn, xinh đẹp, khát máu.

Văn Phong Tẫn đã từng nhếch môi cười khẽ, nghiêng người dựa vào cây Tương Tư uống rượu thì ra vốn là loại người như thế…

Vương Tiểu Mị ngây người.

Tay cầm kiếm lia tới đâu, kiếm phong chặt đứt bầu không khí vô hình, lúc nào cũng có thể giết chết người khác.

Nhuyễn kiếm trở thành con rắn độc trong tay ma quân, lộ ra nanh độc sắc nhọn!

Đầu rối gỗ một mắt bay lên trời, máu xanh rải xuống đất, nó không biết làm thế nào để đứng dậy, co giật giãy dụa lại bị chiếc giày đen chỉ vàng giẫm nát.

Hai tròng mắt hẹp dài lập dị, giây tiếp theo đã nhào về phía khác.

Nhàn rỗi có thể uống rượu bàn chuyện thiên hạ, tức lên thì cầm kiếm chấn động bốn phương.

Đây mới là người đàn ông xứng đáng làm bá chủ!

Hai mắt phảng phất bị sự hoa lệ kia lấp đầy, Vương Tiểu Mị nhìn Văn Phong Tẫn, thân thể nóng rực khiến hắn kích động không ngừng run rẩy.

An Giai một thân kim giáp hào khí ngất trời, dường như tất cả bộ phận trên cơ thể y không cái nào dư thừa, rung chuyển non sông.

Y cười to, chiến ý thẳng lên trời, đối mặt với những con rối một mắt khủng bố thành đàn nhào tới, An Giai linh hoạt ngửa ra sau né tránh, cánh tay lia trường thương, tiếng xé gió cao vút quét một lần được cả đám.

Một đống rối gỗ dừng lại, bụng chúng nó nứt ra một vết rách thật lớn, máu xanh phun trào, thừa dịp mấy giây này, An Giai nhấc thương chém từng con từng con một!

Gió càng ngày càng lớn, cảnh tượng hung ác làm người ta nổi da gà, trái tim đập như sấm, nhiệt huyết sôi trào!

Vương Tiểu Mị tưởng rằng mình đang xem phim kiếm hiệp.

Trời đất mờ nhạt, quái vật làm nền, máu me ghê rợn.

Hắn có cảm giác hắn đã được cứu.

Vương Tiểu Mị: …Nghiêm túc nhé, chồng tôi đẹp trai nhỉ?

Cục Lông Tím nghe được giọng An Giai thì bắt đầu ngồi im, trong miệng phát ra mấy âm thanh rầm rì cổ vũ.

Con hàng này có vẻ chờ mong ha?

Vương Tiểu Mị ngẩn người, còn tưởng rằng nó rất hận An Giai, ước gì An Giai xảy ra chuyện, ai ngờ cũng quan tâm “chồng” phết ha?

“Bạch Ngọc, em thấy rõ chưa?”

Không chút hoang mang, thậm chí có thể nói là nhàn nhã – Nhất Ngôn nghiêng đầu hỏi Bạch Ngọc.

“Ừm.” Bạch Ngọc bị y gọi, phục hồi tinh thần, hiển nhiên cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

“Hai nhân vật nổi tiếng trong lịch sử.” Nụ cười trên mặt Nhất Ngôn nhạt dần: “Giả sử bọn họ là người thường tôi sẽ chỉ kính nể, nhưng hiện tại bọn họ đã chết, một khi điên lên rồi làm tổn thương nhân loại, nếu chúng ta không ngăn cản thì sẽ có bao nhiêu gia đình tan vỡ?”

“Tôi biết em không đồng ý với chuyện tôi làm, cảm thấy tôi và hung thủ giết người chẳng khác gì nhau, nhưng Bạch Ngọc à, em nhìn qua sức chiến đấu đó đi, em không sợ sao? Giả sử bọn họ làm khó em, em có thể làm được gì?”

Bạch Ngọc cúi đầu nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài không trả lời, Nhất Ngôn cũng không làm khó cậu ta.

Nhìn tình hình nằm trong dự đoán, Nhất Ngôn bảo Tiểu An đang nắm gậy phép thuật: “Tiểu An, qua xem thử.”

“Vâng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tiểu An lạnh lùng, ngoan ngoãn gật đầu, vung cây gậy chạy lên.

Vương Tiểu Mị nghe được cả tiếng gió!

Vãi chưởng…nó nặng tới mức nào thế?!

Hắn âm thầm nuốt nước bọt.

Tiểu An không hổ là con rối từng được Nhất Ngôn ca ngợi “kiệt tác đẹp nhất” (mặc dù sau đó Nhất Ngôn khẳng định lại Vương Tiểu Mị đã soán ngôi) bởi lẽ khoảnh khắc cô gia nhập đại quân múa rối, Vương Tiểu Mị mới biết rõ sự khác biệt giữa thằng lâu la với thằng cầm đầu rốt cuộc là gì.

Vốn Văn Phong Tẫn và An Giai đang đánh nhau với đám một mắt dễ dàng, kể cả khi chúng nó được trang bị vũ khí mạnh mẽ sinh ra để tiêu diệt cương thi cơ mà An Giai không phải cương thi thông thường, y vốn là tướng quân một nước. Văn Phong Tẫn bên cạnh nói toẹt ra cũng chả phải cương thi, gã dùng tiên đan bất tử, dù bị thương cũng có thể tự mình khép miệng vết thương lại.

Cho nên sau một lúc khắp nơi đều là tay chân, đầu, nội tạng cùng máu xanh của con rối. Chả hiểu chất liệu làm nên chúng nó là gì, nhìn qua không khác cơ thể con người mấy.

Máu thịt khiến sắc mặt Vương Tiểu Mị rất khó coi.

Hắn dời tầm mắt lên cao, động tác Tiểu An nhẹ nhàng tựa một con mèo nhỏ, từng chiêu từng chiêu như muốn bổ bay đầu An Giai, thậm chí cô còn chẳng thèm liếc Văn Phong Tẫn.

“Chậc!”

An Giai đạp con rối gỗ một mắt nhào tới, tay giơ trường thương lên, dùng thân ngăn cản gậy phép thuật từ trên trời giáng xuống.

“Mọe!”

Kim loại va chạm gỗ mun phát ra âm thanh nặng nề, tay An Giai tê rần.

“Tiểu cô nương khỏe thật đấy!”

An Giai cắn răng nở nụ cười tàn nhẫn, mạnh mẽ vung trường thương ra, Tiểu An thuận thế nhảy ra sau, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Mấy con rối gỗ một mắt yên lặng nhường vị trí cho cô, đảo mắt qua tấn công Văn Phong Tẫn.

An Giai, Tiểu An bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt, hai người tiếp tục tụ vào một chỗ.

Dưới góc nhìn của Vương Tiểu Mị, động tác hai người rất nhanh, vũ khí trong tay biến thành tàn ảnh đen hồng, phát ra thanh âm “Đoàng đoàng ——”.

Làm người khác hoa cả mắt, tốc độ tăng gấp đôi.

Vài phút sau, mỗi người bắn về hướng khác nhau.

Quần áo Tiểu An bị rách lộ ra một vết thương rộng nửa bàn tay, máu xanh chảy ra, trên cổ cũng có một vết máu cạn, vết thương ở vị trí nhạy cảm như vậy có thể thấy vừa rồi hung hiểm cỡ nào.

Nhưng khuôn mặt Tiểu An không hề tỏ ra đau đớn, bàn tay mềm nhũn nắm giữ “Gậy phép thuật” hồng phấn, con ngươi trống rỗng nhìn chằm chằm An Giai.

Mà An Giai cũng không chiếm được phần hơn.

Toàn thân y mặc huyễn giáp vàng kim cho nên Vương Tiểu Mị nhìn không ra y bị thương gì, nhưng lúc đánh với Tiểu An y còn phải dành thời gian giết cả đám con rối một mắt mon men tới gần.

Bắp chân không có giáp mềm bị thương, bởi vì vũ khí nguy hiểm, chỗ bị thương tỏa ra làn khói trắng như bị tưới nước sôi.

An Giai nhìn đôi mắt u ám của cô gái đối diện, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc. Tuy trông vẫn khỏe mạnh nhưng chính y biết thực lực của cô nàng thực sự có thể đánh ngang Hạn Bạt.

Nếu phối hợp với những con rối một mắt khác thì thật đáng sợ.

Yên lặng nuốt một ngụm máu the họng, khóe miệng An Giai giật giật nhìn sang Văn Phong Tẫn thảnh thơi vừa đánh nhau vừa đẹp trai bên cạnh.

“Ta nói…tại sao mấy con rối này chưa chết vậy Văn tiền bối? Con nhóc kia là ai, nó cứ nhìn chằm chằm ta làm gì?”

Hơn nữa vợ ngài thì được ngồi êm đệm ấm còn vợ ta thì bị cho vào túi như mớ rau ngoài chợ, quá đáng lắm chứ chẳng đùa đâu!

Văn Phong Tẫn dừng lại, nhuyễn kiếm trong tay khẽ run.

Gã nhếch môi, đôi mắt hẹp dài nheo lại.

“Người cầm thương Lucky E, ngươi nghe qua chưa?”

An Giai: “…” Cái quái quỷ gì vậy?

Nụ cười trên mặt Văn Phong Tẫn tươi tắn lạ thường, chả hiểu sao An Giai có cảm giác mình bị cà khịa.

Ngay sau đó Văn Phong Tẫn lắc mình xuất hiện trước mặt y, bầu không khí xung quanh như có áp lực vô hình khiến tất cả con rối hành động chậm lại.

Ngay cả Tiểu An cũng nắm chặt “Gậy phép thuật”, thắt lưng bị núi lớn đè xuống không có cách nào hoạt động.

An Giai trợn mắt, trường thương vung lên: “Ủa? Chẳng nhẽ cái đám này bị uy áp ảnh hưởng?”

Y nhíu mày thử một chút, bầu không khí tràn ngập máu tươi, uy áp độc nhất thuộc về Hạn Bạt trút xuống, nhưng xung quanh lại không ảnh hưởng gì, vũ khí trên tay con rối kiểu như đang khắc chế sức mạnh của y.

“Ta vô dụng thế hả?”

Xem ra vũ khí được chế tạo là để áp chế cương thi, còn tiên đan không thuộc về tà vật nên đám kia không phản kháng nổi?

An Giai thở dài nuốt một viên thuốc, vết thương bắt đầu khép lại.

“Có chiêu lợi hại thế mà không dùng ~ Văn tiền bối ngài đúng là…”

“Không hẳn.”

Văn Phong cắt ngang, ánh mắt sử dụng sức mạnh hóa thành màu đỏ tươi: “Chiêu thức của ta chỉ có thể hạn chế hành động của nó, uy áp giảm dần theo thời gian. Hơn nữa Nhất Ngôn chắc chắn đã lường trước chuyện này, An Giai, giết nó!”

“Được thôi ~”

Trường thương vung lên, An Giai nhếch môi, xông về phía Tiểu An tạm thời không thể hành động.

Hết chương 80

Trước/85Sau

Theo Dõi Bình Luận