Saved Font

Trước/25Sau

Tôi Ở Thú Nhân Tộc

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 27:

Sự việc lần này thật sự rất kinh hoàng. Vanes và Levil đều là những thú nhân tôi rất yêu quý.

Tôi bám trên lưng bạch sư lao về phía rừng tăm tối lần theo vết máu kia. Tim đập loạn xạ, suy nghĩ lan man. Tôi thật sự khẩn trương lo lắng cho hai tên kia.

Tuy Kahe không thể hiện ra mặt nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được mức độ lo lắng của anh ta chẳng kém gì tôi, qua cách anh ta hùng hục lao như mũi tên trong rừng.

Anh ta lao nhanh đến mức tôi phải nhắm chặt mắt lại vì lực của gió.

Cho đến khi tôi có thể mở mắt ra thì thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là thân hình đầy máu của Vanes bị trói, treo ngược lên một cành cây cổ thụ.

Từng giọt máu Vanes nhỏ xuống.

Không biết anh ta đã phải chịu đựng bao lâu mà tạo nên một vũng máu phía dưới lớn như vậy.

Tôi khẩn trương chạy về phía hướng dây trói được buộc ở một thân cây khác, nhưng nhìn kĩ lại.

Trời ơi, đây là cành dây leo gai.

Dây leo gai ở thế giới này phát triển đến đáng sợ, chúng rất dẻo dài và gai cực kì to, rất khó để cắt đứt.

Tôi đưa ánh mắt lo sợ về phía Kahe. Làm sao giờ?!

Kahe dùng ánh mắt kiên định để trấn áp tôi rồi nhìn sợi dây gai một lượt.

Tôi thấy anh ta hóa thành hình thú rồi leo lên phía cành cây đang treo Vanes kia, ra sức mà cắn sợ dây gai.

Từng giọt máu từ miệng Kahe nhỏ xuống dưới đất làm tôi giật mình đau đớn. Vậy mà anh ta vẫn cứ cắn giằng mạnh như đó là một sợ dây bình thường.

Tôi nhớ, có một lần tôi hái hoa quả cùng Levil, không cẩn thận lưng bị cứa vào cây này tôi đã đau đến vài ngày. Vậy mà anh ta...

Dừng lại đi Kahe. Tôi không nói được câu đó. Kahe đau, nhưng Vanes còn đang đau gấp bội.

Tôi không thể làm gì khác ngoài việc đứng đó cầu nguyện cho sợ dây chết tiệt kia đứt nhanh nhanh.

phựt. Cuối cùng thì nó cũng đứt.

phựt. Cuối cùng thì nó cũng đứt.

Tôi loắng quắng định chạy ra đỡ Vanes rơi xuống. Nhưng loài người nhỏ bé như tôi làm sao có thể đỡ nổi thú nhân to lớn như vậy.

Kahe nhanh chóng biến thành hình người, thay móng vuốt bằng bàn tay để nắm chặt dây gai giữ lại Vanes.

Giờ thì lại thêm tay anh ta be bét máu.

Kahe nhanh chóng mang được Vanes xuống dưới đất và cởi trói cho anh ta. Mất máu quá nhiều, rất nguy kịch nếu chúng tôi đến muộn.

Vì vậy tôi bắt Kahe đưa Vanes về làng chữa trị kịp thời.

Kahe kiên quyết muốn tôi đi về cùng nhưng nếu vác thêm tôi trên lưng, vận tốc sẽ chậm lại, chưa kể máu Vanes vẫn tiếp tục chảy ra ngoài dù đã được băng bó sơ qua.

Dù tôi có sợ hãi nếu ở đây một mình đi chăng nữa, mạng người vẫn nên đặt lên trên.

Kahe cũng hiểu được điều này nên hung hãn bám chặt vai tôi, dùng ánh mắt dọa nạt mà bắt tôi ở nguyên tại nơi này không được dịch chuyển.

Ngoài ra còn đưa cho tôi một cái vỏ ốc làm cây tù mà báo hiệu lúc nguy hiểm.

Nhìn anh ấy lúc này tôi có thể cảm nhận được một điều. Chỉ cần tôi thổi cái này, kể cả anh ta đang trên đường đưa Vanes về làng cũng sẽ bỏ mặc cả Vanes và đến cứu tôi.

Có người coi trọng mình hơn hết thảy thật là một liều thuốc bổ.

Nỗi sợ hãi bóng tối nay biến mất không còn một chút dấu vết, thay vào đó là nắng trong tim lan tỏa đến từng bộ phận trên cơ thể.

Kahe đã đưa Vanes đi xa, tôi vẫn đứng đó cười hạnh phúc như con ngốc.

Trời ơi! Lúc này là lúc nào mà tôi lại có thể cười hạnh phúc như vậy. Còn Levil đang trong nguy hiểm chưa thấy đâu, Vanes thì không biết sống chết như thế nào.

Tôi lấy lại tư tưởng về độ nghiêm trọng của sự việc và nỗi sợ lại bắt đầu dần dần lấn tới.

Xung quanh là một mảng tối thui, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió rít qua từng kẽ lá mà tôi thấy lạnh buốt sống lưng.

Đáng ra tôi nên đi theo Kahe. (T o T)

Đáng ra tôi nên đi theo Kahe. (T o T)

Nơi tôi có thể cảm thấy an toàn nhất hiện giờ là ở trên cây, trốn như vậy có lẽ an toàn nhất.

Bình thường nhìn các giống cái leo cây mà tôi không thể nào học được một chút kĩ năng gì để hái trái.

Tình hình hiện giờ có thể nói là ngàn cân treo sợ tóc, nên tất cả những thứ tôi nhìn thấy từ giống cái như tạc vào đầu.

Tôi gắng sức bắt chiếc lại những động tác đó và thành công trèo lên cành cây thứ ba trên cây.

Không phải quá cao nhưng tôi thấy an toàn rất nhiều so với ở dưới đất. Tôi bắt đầu dựa lưng vào thân cây và quan sát xung quanh.

Sau một khoảng thời gian, xung quanh chả có gì xảy ra. Vẫn là một khung cảnh tối đen tĩnh lặng. Sao giờ này Kahe vẫn chưa quay lại?!

Loạt xoạt

Tôi giật mình quay về phía phát ra tiếng động mà suýt rơi xuống dưới.

Một bóng đen lao ra hỗn loạn dò tìm xung quanh.

Bóng đen đó đột nhiên hô to:

-Vanes.

Là Levil.

Tôi gọi anh ta rồi leo nhanh xuống phía dưới.

Anh ta thấy tôi như thấy cây cọc giữa biển, ôm chặt lấy mà khóc lóc kể lể.

-Hu hu.... Tôi và Vanes đang trên đường đến chúc mừng cô thì có một tên hắc nhân sư nhảy ra vồ lấy tôi... Vanes nhảy ra giao chiến với hắn. Hắn ra tay rất nhẫn tâm, Vanes của tôi bị thương rất nặng. Hu hu.... Hắn đánh đến khi Vanes không còn chống cự được nữa thì hắn chuyển sang đánh ngất tôi. Và sau đó tôi tỉnh dậy ở một cái hang động lớn ở phía kia mà không thấy hắn đâu nữa nên tôi chạy trốn đến đây. Huh u....

Anh ta vừa kể vừa la khóc như một đứa trẻ, như thế này thì sớm hay muộn chúng tôi cũng bị kẻ địch lần ra mà tóm gọn.

Tôi cố gắng dỗ dành anh ta, nhưng cũng không cách nào làm anh ta có thể ngừng khóc nấc sụt sịt.

Loạt xoạt

Loạt xoạt

Quay đầu lại đằng sau, đứng trước chúng tôi là một con hắc nhân sư to lớn, ánh mắt tỏa ra sát khí bức người.

Bây giờ thì Levil mới thật sự im bặt.

Tên Hắc nhân sư này chắc chắn là tên cầm đầu hồi trước trốn thoát được.

Nghĩ đến việc tên đó sẽ lại định xồ ra tiếp tục bắt đem Levil đi, tôi đứng ra phía trước che đi Levil và giương súng cao su hướng về phía kẻ địch.

Tôi biết hành động bây giờ hiển nhiên là lấy trứng chọi đá. Nhưng đúng là trên người tôi hiện giờ chỉ có cái thứ đồ chơi này mới có thể gây chút thương tích cho hắn.

Dù trong đêm tối, nhưng ánh mắt sáng như dao kia rõ mồn một, và tôi có thể thấy rằng hắn đang tràn ngập sự khinh bỉ đối với thứ vũ khí này.

Hắc nhân sư đột nhiên chồm về phía tôi.

Nhưng tôi rất nhanh trấn áp bản thân để bắn ra phát đá thứ nhất nhắm vào bụng.

Đúng là trứng trọi đá.

Viên đá đập thằng vào bắp đùi sau của hắc nhân sư và như đụng phải bức tường-nó văng ra, và tên kia vẫn đang chồm thẳng về phía tôi.

Không còn cách nào khác, tay không chiến đấu.

Tôi cố gắng gì chặt vào cổ hắc nhân sư để giữ cho đầu tên cầm thú này không thể vung loạn cắn bừa được.

Hình ảnh này rất quen. Đúng vậy, rất quen.

Hồi đó tôi nắm cũng nắm cái cổ Kahe như thế này.

Tay tôi hiện giờ đang chơi vơi ở giữa đống lông bờm đen sì của tên hắc nhân sư, ngơ ngác bị hắn thản nhiên dùng miệng cắn chặt dây áo đằng sau lưng, nhấc bổng tôi lên và phi thẳng vào trong rừng.

Ơ. Tôi tưởng người hắn muốn bắt là Levil.

Trước/25Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!