Saved Font

Trước/36Sau

Tôi Quyết Định Con Đường Này Có Bạn Cùng Đi

Chương 26: Hãy Đổ Mọi Lỗi Lầm Cho Ngày Mai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Con đường đến với tình yêu đích thực không bao giờ bằng phẳng, tình yêu gặp mọi khó khăn và tình yêu chiến thắng mọi khó khăn. – Shakespeare

Tình yêu của họ thật đáng quý và chân thành. Nếu có thể, xin đừng mỗi người một nơi.

...............

Lý trí khiến chị Hân tỉnh táo hơn, nhưng may mắn thay, họ vẫn đang ở trong cùng một giấc mộng, và cả hai đều không đủ dũng khí để rời xa nhau.

Ngày thứ hai sau khi kịch bản kết thúc, chị Hân không đề cập đến chủ đề này nữa, Tiểu Thần cũng không hỏi nhiều, hai người vẫn rất hoà hợp, nhưng càng ngày càng thận trọng trong việc hòa hợp, càng ngày càng không thể buông bỏ.

Trong thời gian rảnh rỗi của năm cuối, chị Hân thì chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, còn Tiểu Thần thì dần dần bận rộn chuẩn bị cho việc lựa chọn công việc của mình. Hai người thường chăm chỉ làm việc trong thư viện.

Chị Hân: "Thần Thần, bữa sáng em muốn ăn chả giò và canh nấm trắng, mang cho em một chai sữa chua nữa nha~ Em đi thư viện kiếm chỗ ngồi đây!"

Tiểu Thần: "Ok em iu"

..........

Chị Hân: "Thần Thần! Kiện hàng của em đã đến bên cửa đông. Một lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau đến lấy được không, em không thể tự mình khiêng nó!"

Tiểu Thần: "Aiya, không phải mỗi lần tôi đều đi cùng em sao? Em đi qua từ chỗ nào thế ~?"

............

Tiêu Thần: "Đưa tay ra!"

Chị Hân: "Anh làm gì vậy! Ở đây đông người anh nhỏ giọng một chút đi!"

Tiêu Trần: "Ồ ồ ồ, anh sai rồi, sai rồi, em mau cầm lấy cái này để sưởi ấm hai tay ~"

...........

Tình cảm giữa chị Hân và Tiểu Thần vẫn tốt đẹp như xưa, nhưng dường như thời gian mà ông trời cho họ ngày càng ít hơn.

Chị Hân và Tiểu Thần đều đang nỗ lực hướng tới lý tưởng của họ. Tương lai ngày càng hiển hiện rõ. Những lý tưởng mà chị Xin và Xiaochen đã chiến đấu vì nó, nhưng họ không thể cùng nhau lên kế hoạch.

Không biết từ lúc nào mà chị Hân luôn cảm thấy mệt mỏi không thể giải thích được. Một loại cảm giác mệt mỏi sinh ra từ trong tim, tuy không khó chịu khi hòa hợp với Tiểu Thần, nhưng cô ấy cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Một ngày nọ, chị Hân không muốn trở về cho đến khi thư viện đóng cửa và cô ấy cũng không giữ Tiểu Thần ở lại. Sau khi rời thư viện, cô ấy đã không trả lời tin nhắn của Tiểu Thần và cũng không quay lại phòng ngủ.

Tiểu Thần lo lắng, một cảm giác không biết phải làm sao bao trùm khiến Xiao Chen lo lắng. Khi tôi nhận được cuộc gọi của Tiểu Thần thì đã một tiếng sau khi thư viện đóng cửa, và đã gần 11 giờ.

Tiểu Thần: "Anh Triệu, Hân Hân có đang ở chỗ anh không?"

Tôi: "Là Thần à, tôi ở tiệm để in một ít thứ, không có đi cùng chị Hân."

Tiểu Thần: "Hân Hân nói với tôi lúc 9 giờ rằng cô ấy mệt và sẽ đi ngủ, cũng không để tôi tiễn cô ấy về. Sau đó tôi đã không liên lạc được với cô ấy nữa rồi."

Tôi: "Hả? Tôi sẽ gửi tin nhắn Wechat cho cô ấy để hỏi xem sao. Cậu đừng lo lắng, chắc không bị lạc trong trường đâu, và sẽ không có vấn đề gì lớn. Tôi sẽ liên hệ với cậu sau và báo cho cậu biết tình hình."

Tiểu Thần: "Anh Triệu, làm ơn, hãy hỏi bạn cùng phòng của Hân Hân nữa."

...........

Tôi đã gửi một tin nhắn WeChat cho Chị Hân và cô ấy đã trả lời tôi chỉ trong vài giây. Tôi rất ngạc nhiên khi Chị Hân cố tình không trả lời tin nhắn của Tiểu Thần.

Tôi: "Chị Hân, chị đang ở đâu?"

Chị Hân: "Tôi đang ngồi trên ghế và tôi đang định tìm cậu đây. Cậu qua đây với tôi ngay đi."

Tôi: "Có chuyện gì, Tiểu Thần vừa mới tìm tôi hỏi..."

Chị Hân ngắt lời tôi: "Tôi biết rồi, cậu cứ qua đây, và đừng nói với anh ấy rằng tôi đang ở đây."

Tôi: "Ồ, được thôi."

Cùng lúc đó tôi cũng nhắn cho Tiểu Thần: "Thần, chị Hân vừa trả lời tôi rồi. Chắc chị ấy có chuyện gì đó. Để tôi đi qua đó trước đã. Cậu đừng lo lắng nữa. Cậu nói chuyện với chị ấy sau nhé."

Trên đường đến chiếc ghế mang tên "lý tưởng", nghĩ rằng chị Xin có thể muốn tâm sự nên đã chôm lấy hai chai rượu Tiểu Bạch quả của lão Phiên.

Tôi: "Yo chị hai của chúng tôi, chị làm gì ở đây vậy, đếm sao à?"

Chị Hân mặc kệ tôi, thấy tôi cầm bầu rượu trong tay nói: "Cậu còn đáng tin cậy, mang qua đây đi."

Tôi: "Này, cầm đi, có chuyện gì vậy?"

Chị Hân: "Lão Triệu, cậu nghĩ tôi và Tiểu Thần bây giờ như thế nào? Đấy có phải là vui chơi qua đường không?"

Tôi: "Hả?"

Chị Xin: "Sắp tới năm cuối rồi, mọi người sẽ sớm ra ngoài làm việc thôi. Tôi và Tiểu Thần sẽ làm gì trong nửa năm nữa?"

Tôi: "Ừm ... 2 người vẫn chưa giải quyết được vấn đề này à?"

Chị Hân: "Chuyện này làm sao giải quyết được? Tôi có ý tưởng ​​của tôi, anh ấy có ý tưởng của anh ấy, và chúng tôi không thể ràng buộc lẫn nhau."

Chị Hân: "Còn nữa, cả hai chúng tôi hiện đang làm việc chăm chỉ, nhưng lại làm việc theo hai hướng khác nhau! Nó là điều khiến chúng tôi ngày càng xa cách hơn!"

Tôi đại khái hiểu được tâm trạng của chị Xin đêm nay.

Chị Hân: "Bây giờ không ai trong chúng tôi dám nói về chuyện riêng của mình, vì chúng tôi không biết, nếu có tiến triển thì đó là tin vui hay tin buồn!"

Tôi: "Chị Hân, Tiểu Thần đang định về quê lập nghiệp đúng không?"

Chị Hân: "Đúng vậy, nhưng tôi không muốn ... Với lại lão Triệu này, nhà của Tiểu Thần ở rất xa chỗ chúng ta... cậu cũng biết đấy."

Chị Hân: "Cậu nghĩ tôi nên làm gì? Hơn nữa chúng tôi bây giờ càng ngày càng buồn tẻ, không phải loại buồn tẻ hạnh phúc, mà là buồn tẻ vì ai cũng không buông được, cậu hiểu không?"

Tôi: "Aizz! Tôi ... thôi cố gắng lên!"

Chị Hân: "Lão Triệu, có bao giờ cậu sợ mình yêu mà không đạt được không? Chính là kiểu tôi yêu bạn nhưng bạn đã không còn là của tôi, chỉ nghĩ rằng bạn chưa bao giờ là của tôi?"

Tôi còn chưa kịp trả lời Chị Hân.

Chị Hân: "Tôi thực sự sợ rằng Tiểu Thần và tôi sẽ trở thành mối ân hận suốt đời. Cậu biết đấy, có thể là, bỏ lỡ một cuộc sống có thể già đi cùng anh ấy ..."

Tôi: "Hmm, tôi cảm thấy, 2 người không đủ kiên định !?"

Chị Xin: "Lão Triệu, mặc dù cậu không biết nhiều về chúng tôi, nhưng cậu không thể nghi ngờ rằng chúng tôi không đủ kiên định. Chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức để trân trọng nhau."

Tôi: "Vậy..."

Đêm đó, chị Hân đã nói rất nhiều. Sau đó cô ấy tiếp tục yêu Tiểu Thần. Cái giá phải trả là quá lớn, vượt quá khả năng chịu đựng của chị Hân và cô ấy không thể trả nổi.

Chị Xin sợ họ sẽ chậm trễ lẫn nhau, nhưng lại nghĩ rằng mình không thể dứt bỏ mối quan hệ này. Thế là chị ấy đã lún sâu vào vòng xoay bất tận của sự bất lực.

Một con sóng lớn đang dâng trào và phong ba bão táp đang ập đến, nhưng chị Hân vẫn muốn yêu Tiểu Thần.

...........

Rốt cuộc, cuộc trò chuyện của tôi với chị Hân đêm đó chỉ tập trung vào việc giải tỏa cảm xúc, và kết thúc mà không có kết quả gì.

Cuối cùng thì tôi cũng vượt qua cơn say, tôi nói với chị Hân rằng: "Vậy hiện tại 2 người còn ở bên nhau thì hãy yêu nhau hết mình đi. Tính toán làm gì chuyện mỗi người một ngả. Hãy đổ lất cả lỗi lầm của quá trình này cho ngày mai đi."

Chị Hân lẩm bẩm: "Đổ lỗi cho ngày mai... Đổ lỗi cho ngày mai à..."

.................

Trước/36Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nuốt Linh Kiếm Chủ