Saved Font

Trước/108Sau

Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 87: Đại Kết Cục

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đường Minh Hề vốn dĩ cảm thấy.

Trước mắt bản thân mình cũng không tính toán rời khỏi Diệp Hành, Đường Nặc cũng đã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt bọn họ.

Hôn lễ này thế nào cũng có thể thuận lợi tiến hành.

Kết quả trăm triệu không nghĩ tới, chứng lo âu trước hôn nhân của Diệp Hành đột ngột lại tới.

Đường Minh Hề vẫn là ở trên Baidu tra được cái tật xấu này, mới đầu cậu không biết cái gì gọi là chứng lo âu trước hôn nhân, chỉ là cảm thấy Diệp Hành đối với các loại yêu cầu trong hôn lễ có chút quá mức khắc nghiệt, người chủ kế hoạch đã tốn ba buổi tối, đưa ra mười mấy bộ phương án.

Không phải là do cái này quá diễm tục, thì lại là cái kia quá lạnh băng.

Người lập kế hoạch cầm mười mấy bộ phương án ở trong phòng họp miệng đắng lưỡi khô nói suốt một buổi sáng.

Thời điểm kim đồng hồ chỉ đến 12 giờ.

Biểu tình nghiêm túc của Diệp Hành mới hơi hơi động đậy.

Người lập kế hoạch nuốt nuốt nước miếng, sợ chọc tới vị tổng tài tuổi còn trẻ này.

Vị tổng tài nào đó xụ mặt, thong thả ung dung mà mở miệng: “Tôi cảm thấy, vẫn là bản đầu tiên tương đối ổn.”

Mệt mỏi.

Hủy diệt đi.

Đời trước giết người đời này lập kế hoạch.

Còn là Bên B:)

Đường Minh Hề có tương đối ít yêu cầu đối với người chủ kế hoạch, cậu đối với chính mình yêu cầu tương đối cao, từ trước đến nay đều muốn ở lên sân khấu sử dụng giá trị soái khí diễm áp tất cả nam đồng chí ở đó.

Vì thế bắt đầu nghiêm túc chọn lựa y phục cho ngày hôn lễ, nói thật là kiểu dáng tây trang chỉ có một ít như vậy, chọn tới chọn lui cũng chọn không ra.

Đường Minh Hề bản thân không đưa ra được chủ ý, liền chờ sau khi Diệp Hành về nhà, ôm máy tính bảng cứng nhắc cùng chính mình nhét vào trong lòng ngực đối phương.

Góc độ này cằm của Diệp Hành vừa vặn có thể đặt ở trên vai cậu, Đường Minh Hề rụt cổ: “Ngứa, em đứng đắn chút đi, đừng liếm lung tung, anh đang cùng em nói chính sự đó.”

Diệp Hành nhìn lướt qua bộ quần áo mà Đường Minh Hề mặc vào hôm nay, đem cái câu của thẳng nam “em như thế nào lại cảm thấy màu nào cũng đều giống nhau” kia nuốt trở về trong bụng, chỉ vào một kiện tây trang màu trắng cùng màu lam.

Đường Minh Hề đối với gu thẩm mỹ của Diệp Hành từ trước đến nay thực hoài nghi: “Thật sự đẹp sao? Sao anh lại cảm thấy này hai bộ rất giống nhau nhỉ?”

“Anh mặc cái gì cũng rất đẹp.”

Câu nói tiếng người này còn tính là ổn.

Đường Minh Hề vừa lòng gật gật đầu, Diệp Hành mở miệng: “Thích thì vào ngày hôm ấy đem tất cả chúng đều mặc lên một lần là được.”

“Bệnh tâm thần à.” Đường Minh Hề vô ngữ: “Nếu làm như vậy người ta sẽ cho rằng đầu óc của hai người chúng ta có bệnh, em không thể bình thường một chút sao, Diệp Tiểu Hành!”

Tuy rằng ngoài miệng nói để cho cẩu nam nhân chọn tây trang cho chính mình.

Nhưng thân thể của Đường Minh Hề lại thành thật đem tất cả kiểu dáng đều phát tới nhóm nhỏ cùng đám người Vương Mẫn bọn họ.

Quả nhiên, sau khi mồm năm miệng mười thảo luận, đã chọn ra mấy bộ tây trang.

Không thể nói là giống y như đúc kiểu dáng mà Diệp Hành thích, nhưng có thể nói là không hề quan hệ gì cả.

Tuy nhiên, Đường Minh Hề cuối cùng vẫn chọn bảo lưu lại một bộ màu trắng mà Diệp Hành thích.

Dù sao Đường nhị công tử cũng đã có được thật nhiều bộ quần áo khéo léo, ngẫu nhiên có một bộ thẩm mỹ sụp đổ cũng không hề hấn gì:)

Diệp Hành không biết mình đã PTSD* như thế nào, địa phương tổ chức hôn lễ lại chọn ở nhà thờ lớn cách Thanh La Loan hai mươi km.

*PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn

Hơn nữa vào một tuần trước cũng đã làm tốt toàn bộ kiểm tra an toàn chung quanh giáo đường, chỉ để lại hai nhân viên công tác.

Mà Đường Minh Hề vào một tuần trước khi kết hôn, cơ hồ bị Diệp Hành trông giữ một tấc không rời.

Cậu xuống lầu uống miếng nước, có thể nhìn đến Diệp Hành làm bộ tìm đồ vật đứng ở trung đảo đài biên.

Ngay cả khi đến phòng để quần áo lấy cái kim cài áo, cũng có thể nhìn thấy Diệp Hành đang dựa vào cửa, dường như cực kỳ thản nhiên mà đánh giá cậu đang trong tình trạng căn bản không mặc quần áo.

Đường Minh Hề:……

Điều này thật sự có thể làm ra bóng ma tâm lý ấy chứ?!

Cậu cũng nói sẽ không trốn chạy rồi mà!

Trong lúc Diệp Hành bất động thần sắc nhưng Đường Minh Hề lại hoàn toàn lâm vào trạng thái vừa kinh vừa rống sau khi bị nhìn thấu, thì hôn kỳ của bọn họ cũng càng ngày càng gần.

Vào ngày 29 tháng 5, hôn lễ tình cờ vừa lúc là sinh nhật Đường Minh Hề.

Đường Minh Hề rất có lý do hoài nghi cẩu nam nhân này chính là cố ý, không muốn cho cậu mở tiệc sinh nhật, cho nên đã đem sinh nhật của cậu cùng ngày kết hôn tiến hành cùng nhau!

Nhưng cậu chỉ là đơn thuần hoài nghi mà thôi, rốt cuộc cũng lấy không ra cái chứng cứ gì:)

Buổi sáng 7 giờ, Đường Minh Hề trong lúc ngủ mơ đã bị Diệp Hành đánh thức.

Bởi vì hôm nay phải dậy sớm, cho nên Đường Minh Hề tối hôm qua đã dùng lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt yêu cầu vô lý của Diệp Hành, tuy nhiên, Diệp Hành vẫn đem cậu ôm ở trên giường, đè nặng hồ nháo một phen.

Đường Minh Hề thật sự không rõ, rõ ràng cậu mỗi lần đều không có…… thế hắn vì cái gì luôn luôn khi dễ chính mình?

Hơn nữa mỗi lần đều chỉ có một người là Đường Minh Hề sa vào bên trong, suy nghĩ một chút như vậy tựa hồ thực không công bằng.

Vì thế tối hôm qua Đường Minh Hề đã có một bước đi phi thường đáng giá kỷ niệm trong cuộc đời.

Điều này khiến cậu vào thời điểm buổi sáng lên phát hiện khóe miệng có một chút vỡ ra, hơn nữa nó còn được phát hiện khi chuyên viên trang điểm Lina tô son môi cho cậu mới phát hiện.

“Nhị thiếu gia phải chú ý uống nhiều nước để bài trừ hoả khí, anh xem, khóe miệng của anh đều có điểm nứt ra rồi.”

Đường Minh Hề:……

Làm bộ trấn định.

Cậu buổi sáng quá mệt nhọc, đánh răng rửa mặt tất cả mọi hành động đều là Diệp Hành ôm cậu đi.

Kể từ khi Đường Minh Hề mở ra cánh cửa ngủ nướng, chơi xấu đều để cho Diệp Hành giúp cậu rửa mặt số lần, hơn nữa tần suất càng ngày càng nhiều, chờ đến thời điểm cậu hoàn toàn thanh tỉnh, Diệp Hành đã giúp cậu mặc xong quần áo.

Cảm giác làm cá mặn thật sự thực không tồi.

Một lần liền nghiện:)

Đương nhiên mấy chuyện tư mật như vậy khẳng định không có cách nào chia sẻ cùng đám người Vương Mẫn.

Buổi sáng 10 giờ, Đường Minh Hề rốt cuộc cũng trang điểm xong (vì ở để có thể chụp ảnh trước ống kính), đi tới phòng nghỉ của giáo đường.

Thời điểm nhìn thấy tòa nhà thờ lớn này, Đường Minh Hề còn rất kinh ngạc, cậu tuy rằng đã từng nghe được Vương Mẫn nhắc tới, buổi hôn lễ này đại khái tiêu tốn tầm bốn trăm triệu, tuy nhiên cũng chưa thể sánh với nhẫn cưới, cùng với kim cương điểm xuyết trên tây trang, kim cài áo cùng với chiếc kẹp cổ của Đường Minh Hề.

Có thể thấy được Đường gia coi trọng màn hôn lễ này cỡ nào.

Đường Minh Hề đối với tiền không có khái niệm gì, nhưng là sau khi nghe thấy cái con số này vẫn lắp bắp kinh hãi nho nhỏ.

Kỳ thật sau khi Đường Minh Hề nhớ tới hiện trường hôn lễ, cảm giác tựa hồ giống như nằm mơ.

Cho tới nay, cậu cùng Diệp Hành ở bên nhau luôn có một loại cảm giác chỉ mới vừa nói chuyện yêu đương, dù đã có giấy đăng ký kết hôn được 4 năm.

Chờ đến sau khi mục sư chứng kiến bọn họ trao đổi nhẫn, Đường Minh Hề mới cảm giác thân phận của chính mình từa hồ có một chút chuyển biến.

Giống như thật sự đã cùng Diệp Hành cứ như vậy ở bên nhau.

Nếu ở thời điểm cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, có người nói cho cậu, cậu tương lai sẽ cùng người trong sách kết hôn, Đường Minh Hề tất nhiên sẽ dùng từ điển Hán ngữ Oxford đem đầu của hắn đập thành một cái hố.

Trên thực tế cậu chẳng những cùng người trong sách kết hôn, ngay cả chính mình cũng đã biến thành người trong sách!

Cái ý tưởng thái quá này thực mau đã bị vứt ra sau đầu.

Bởi vì đám người phù dâu Vương Mẫn khó phân cao thấp, cho nên sau khi xong xuôi hôn lễ ở Ninh Thành, đến màn hôn lễ ở Kinh Vũ kia thì Lý Hiểu Vi rốt cuộc cũng thành công đi ngay bên người Đường Minh Hề.

So với một hồi xa hoa lãng phí ở Ninh Thành kia, mức chi tiêu phí của Vân Kinh quả thực cũng không phân cao thấp.

Sau khi kết hôn, y theo thói quen của người xưa, kết hôn ba ngày liền phải về nhà mẹ đẻ.

Đương nhiên Đường Minh Hề tuyệt không thừa nhận cái từ nhà mẹ đẻ này.

Nhưng khi nhớ tới thời điểm làm hôn lễ ở Ninh Thành, Đường Vân ngồi ở vị trí khách quý, trong mắt đã hiện lên vẻ vừa miễn cưỡng vừa hài lòng.

Ô.

Nhớ anh trai của tôi.

Và số tiền tiêu vặt tám chữ số của anh trai tôi TvT.

Ban đầu dự định sau ba ngày kết hôn liền từ Vân Kinh khởi hành, nhưng mà Diệp Hành lại bị một cái hạng mục của Kinh Vũ làm cho chậm trễ.

Đường Minh Hề không muốn cho chuyến công tác của hắn gia tăng gánh nặng, cộng vào cậu ở Vân Kinh còn chưa chơi đủ, sau khi Lý Hiểu Vi từ chức cả ngày ăn không ngồi rồi cùng Đường Minh Hề trà trộn trong các cậu lạc bộ VIP lớn, cái gì party, salon, show, Đường nhị công tử rất nhanh liền xông pha.

Thực mau liền trở thành nhân vật được săn đón nhiều nhất trong giới thượng lưu của Vân Kinh.

Mãi đến năm mới, công tác trên tay Diệp Hành mới kết thúc.

Đường Minh Hề tuần trước đã chạy tới Luân Đôn xem chương trình, thuận tiện cùng William đã lâu không gặp dùng một bữa cơm.

Đối phương trăm triệu không nghĩ tới lão công của Đường Minh Hề thế mà lại là chủ tịch đại danh đỉnh đỉnh của Kinh Vũ, thời điểm biết được tin tức này, khiếp sợ đến mức cằm cũng suýt rớt xuống.

Dưới sự lôi kéo dây dưa của William, Đường Minh Hề đành phải đơn giản nói một chút ngọn nguồn sự tình, sau kkhi nghe được vị này có một phần tám lai người Mỹ gốc Hoa liền cực kỳ sửng sốt.

Cuối cùng vì khinh bỉ Đường Minh Hề hoàn toàn đã bị quỷ của chủ nghĩa tư bản hút máu, trước khi William trở về New York Wall Street còn hung hăng xảo trá Đường Minh Hề một bút, ăn một bữa bữa tiệc lớn giá trị 4000 đôla.

Sau cả tuần ở nước ngoài, tiêu tốn của Diệp Hành 600 vạn đôla chỉ dùng để ăn ăn ăn, mua mua mua, chơi chơi chơi, khi về nước còn chưa đã thèm, trên chiếc máy bay công vụ của tư nhân cậu lại hoài niệm về ban đêm tốt đẹp nơi Luân Đôn.

Sớm biết rằng mình sẽ đi tới Las Vegas một chuyến nữa, nội tâm của Đường Minh Hề yên lặng tính toán tiếp theo bản thân muốn đi đâu để tiếp tục sự nghiệp làm chim hoàng yến.

Đường bình hoa nhỏ bay trở về đường hàng không sân bay tư nhân quốc tế Vân Kinh, vừa hững hờ đẩy cái rương, vừa đi đến đại sảnh sân bay, hình ảnh ấy đã hấp dẫn không ít tầm mắt của mọi người.

Đương nhiên, một chuyến xuất ngoại của Đường Minh Hề khẳng định không chỉ có một vài đồ vật ít ỏi như vậy, tất cả mấy cái rương lớn dư lại đều đã được gửi vào vận chuyển chuyên môn, bên trong bao gồm cậu lần này ở trong chương trình Milan xem được một ít trang phục quý cùng một ít hàng hiệu ngay cả đến tên cậu cũng không biết gọi.

Tuy rằng mua một đống lớn cho chính mình, nhưng Đường Minh Hề vẫn có lương tâm nhớ tới chính mình cũng đã mua cho Diệp Hành.

Vì vậy, trước khi trở về nước cậu đã thuận tiện cửa hàng chuyên bán mua một cái đồng hồ mà chính mình coi trọng.

Bàn tay của Diệp Hành phi thường xinh đẹp, mười ngón khớp xương rõ ràng, cổ tay cũng rất đẹp.

Nếu dùng để làm chút việc đứng đắn thì còn tốt, Đường Minh Hề không biết nhớ tới cái gì, hơi hơi có điểm phiếm hồng, vội vàng dùng kính râm che chắn một chút.

Một đường đi bộ đến cửa sân bay lên xe.

Đường Minh Hề theo bản năng đứng bất động, chờ đợi tài xế xuống xe giúp cậu xách rương hành lý.

Kết quả cửa xe vừa mở, người xuống xe lại không phải tài xế, mà là một tuần không gặp Diệp Hành.

Đường Minh Hề sửng sốt một chút, ngay sau đó tâm tình liền bất động thanh sắc mà nhảy nhót lên.

Còn tưởng rằng phải đợi về Vân Hồ mới có thể nhìn thấy Diệp Hành cơ, không nghĩ tới cẩu nam nhân sẽ đích thân tới đón cậu như vậy?

Tuy nhiên, cậu sẽ không ở trên ghế phụ, thả cái loại mặt rớt hoa hồng này đâu.

Thoạt nhìn, thật là có:)

Ai đã cho hắn chú ý này?

Bất quá, hành vi quê mùa này của Diệp Tiểu Hành hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của Đường Minh Hề.

Khi đứng ở cửa sân bay đông đúc, cậu đã ngượng ngùng ôm lấy trên người Diệp Hành.

Vừa lên xe, Đường Minh Hề liền đem hoa hồng ôm vào trong ngực, làm bộ không thèm để ý hỏi: “Em hôm nay sao lại tới đây? Không phải nói sẽ bảo Lão Dương tới đón anh sao.”

“Em không thể nhớ anh sao.”

Đường Minh Hề đối với cậu trả lời này rất vừa lòng.

Cậu ngồi ở ghế phụ chờ Diệp Hành giúp cậu thắt đai an toàn, trong nháy mắt nam nhân kia thò qua, trong lòng của Đường Minh Hề thùng thùng nhảy dựng.

Cho cậu một cái cơ hội nhanh chóng hôn tôi đi!

Như là nhìn thấu tâm tư khó xử của Đường Minh Hề, Diệp Hành khẽ cười một tiếng, thắt chặt dây an toàn đồng thời ở trên môi của Đường Minh Hề hôn một chút.

Vừa chạm vào liền tách ra, hắn thong thả ung dung nói: “ Phía sau còn có xe, về đến nhà sẽ bổ sung thêm một cái.”

Đường Minh Hề mặt đỏ lên.

Đừng nói loại lời âu yếm quê mùa này có được không vậy?!

Một tuần không gặp, đèn trong phòng ngủ của Vân Hồ vẫn luôn sáng tới sau nửa đêm mới tắt.

Đường Minh Hề mệt đến tinh bì lực tẫn, bị dỗ dành đến mức giọng nói cũng kêu ách ách.

Hơn nữa Đường Minh Hề mua cái đồng hồ kia quả thực là tự làm tự chịu.

Diệp Hành không biết như thế nào có hứng thú, bóp eo Đường Minh Hề đem cậu phóng tới trên người mình.

Đôi tay của Đường Minh Hề chống vào bả vai nam nhân, thần chí vẫn chưa kịp hoàn toàn thanh tỉnh.

Diệp Hành ở bên tai cậu dụ dỗ nói: “Cục cưng chính mình động được không, động một chút đi, chậm rãi, sẽ không mệt đâu.”

Được.

Được cái đầu hắn!

Một chút đối với cậu mà nói cũng rất mệt! TvT!

Sau khi kết thúc, Diệp Hành đem cậu bế ngang phóng lên mặt bàn phòng tắm.

Bụng nhỏ của Đường Minh Hề đã có điểm trướng trướng, không biết mình đã ăn vào bao nhiêu, trong lòng phàn nàn về chuyện kỳ ​​lạ Diệp Hành mà làm.

Nhất định cứ phải cho vào là cảm giác nghi lễ và niềm tin gì thế?

Cậu cũng sẽ không mang thai được chứ:)

Kết quả vẫn là Diệp Hành chậm rãi đem đồ vật cho ra.

Trong lúc đó Đường Minh Hề lại bị hắn lăn lộn một hồi, ở một giây cuối cùng khi đôi tay bám vào bờ vai của hắn, cào ra vài dấu móng tay.

Khi Tết Nguyên Đán đến gần, hương vị Tết của Vân Kinh đã trở nên ngày càng nồng đượm.

Dưới chân thiên tử, các cuộc tuần tra địa phương cũng so với ngày thường càng thêm dày đặc.

Đường Minh Hề sáng sớm liền cùng Đường Vân gọi điện thoại nói phải về Ninh Thành.

Đường Vân cố ý lùi một ngày công tác đã an bài trước, sắp xếp phong yến ở nhà cũ Đường gia.

Đường lão thái thái Lương Như mấy năm nay thân thể đã có chút không thể lặn lội đường xa, trước nay vẫn luôn ở tại biệt thự tu dưỡng thân thể, không hề hỏi han tới chuyện của tập đoàn.

Lần cuối cùng thấy Đường Minh Hề cũng là một ngày tổ chức hôn lễ kia, sau khi nhìn thấy cậu cùng Diệp Hành trao đổi nhẫn, vui mừng gật gật đầu.

Nhưng lần này khi Đường Minh Hề hồi môn, Lương Như khăng khăng muốn từ phía đông vùng ngoại thành trở về nhà cũ để gặp mặt bọn cậu.

Đường Minh Hề chọn một đống lớn làm lễ vật đưa cho Đường Vân, vừa nhìn thấy Đường Vân ở cửa nhà cũ, liền trực tiếp chạy nhanh nhảy nhót tới trên người Đường Vân.

Đường Vân lui về phía sau một bước, đem Đường Minh Hề kéo từ trên người chính mình xuống dưới: “Tiểu Hề có phải béo lên một chút hay không.”

“Anh đừng nói anh ấy béo.”

Diệp Hành thanh lãnh thanh âm: “Nếu không thì cơm tất niên đêm nay, anh ấy một miếng cũng sẽ không ăn.”

“Bịa đặt.” Đường Minh Hề vội vàng phản bác: “Hơn nữa tôi không có béo, chỉ là ăn mặc hơi nhiều một chút quần áo mà thôi.”

Đường Minh Hề đến đã rót vào toàn bộ tử khí trầm trầm của nhà cũ Đường gia một cỗ lực tươi sống của sinh mệnh.

Tất cả những gì phát sinh ở đây vào năm trước cũng đã bị một hồi đại tuyết vùi lấp, trong lòng mọi người đều hiểu rõ ngầm quên đi cái đêm đầy tuyết kia.

Đường Minh Hề cũng chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới mới có chút cảm khái, nhưng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cậu không am hiểu đi đánh giá nhân sinh của người khác.

Thời điểm ăn cơm chiều, Lương Như nắm tay Đường Minh Hề nói thật nhiều lời nói, nãi nãi không hổ là thân nãi nãi, vẫn luôn miệng nói Đường Minh Hề không mập.

Này chẳng lẽ chính là nãi nãi cảm thấy con không mập trong truyền thuyết sao TvT!!

Mới đầu Lương Như còn nói khá nhiều, kết quả ngồi lâu, bệnh cũ của bà lại tái phát.

Đề tài vừa chuyển, liền ưu sầu nhìn về phía bụng nhỏ của Đường Minh Hề: “Tại sao kết hôn nhiều nhiều năm như vậy, bụng của Tiểu Hề vẫn không có động tĩnh nhỉ.”

Bà nội à, bà còn chưa có quên cái giả thiết này sao?!

Đường Minh Hề xấu hổ mà cười một tiếng, cảm thấy sửa lại quan điểm của người già lại có chút không tốt cho lắm, vì thế giả cười ứng phó.

Nhưng thật ra Diệp Hành ngược lại lại mang một bộ dáng xem náo nhiệt không chê sự đại.

Đường Minh Hề tức giận đến mức qua một thời gian dài cũng không nói với hắn một lời.

Tuy nhiên một thời gian dài của cậu cũng không tính là bao lâu, lửa giận liền biến mất sau khi ăn cơm chiều.

Đường Vân phải đến thư phòng xử lý công sự của tập đoàn, Đường Minh Hề ăn nhiều, bụng trướng khó chịu, Diệp Hành đỡ cậu lên lầu đi lại vài vòng.

Kết quả không biết như thế nào bị nãi nãi thấy, lão thái thái cười đến vẻ mặt vui mừng.

“Ai nha, đúng là phải đi nhiều một chút như vậy, mới vừa mang thai chắc chắn có điểm không quen đúng không.”

Bà nội, xin chào.

Bà nội, tạm biệt:)

Đường Minh Hề nhất thời không nói nên lời, Diệp Hành còn cố tình biểu diễn quá độ, nghiêm trang cho cậu một cậu: “Phu nhân cẩn thận, động thai khí.”

Ha hả, chơi rất vui phải không?

Mười tháng sau nếu tôi sinh không ra được cái gì cậu nhất định phải chết:)

Đi tới đi lui, trận tuyết buổi sáng vẫn chưa rơi xong của Ninh Thành buổi tối lại tiếp tục rơi xuống.

Đường Minh Hề đi mệt liền ngồi ở trên hành lang xem tuyết, thình lình nhìn thấy địa phương lần đầu tiên gặp được Diệp Hành khi đối phương bị phạt quỳ.

Nhớ lại, đều giống như những chuyện phát sinh trong đời trước.

Diệp Hành tựa hồ cũng chú ý tới, hai người đều không nói chuyện.

Đường Minh Hề không thể giải thích được có chút chột dạ, chẳng có khí thế gì cảnh cáo Diệp Hành: “Em không thể cảm thấy anh rất xấu xa được.”

Diệp Hành nhướng mày nhìn cậu, Đường Minh Hề nói: “Trước kia quả thật anh đối xử với em không tốt, anh chỉ là.”

Diệp Hành cười một tiếng.

Đường Minh Hề cả giận nói: “Em cười cái gì? Dù sao thì em chỉ có thể nhớ đến những chuyện tốt của anh, không thể nhớ đến những chuyện không tốt.”

“Đường tiểu bình hoa nhà chúng ta không có chỗ nào là không tốt hết.”

Thế này thì còn được.

Đường Minh Hề ở bên ngoài ngồi lâu có điểm lạnh, không bao lâu liền lên lầu nghỉ ngơi.

Kinh Vũ bên kia có chút sự tình yêu cầu Diệp Hành phải xử lý, nam nhân liền ngồi ở trên sô pha sử dụng máy tính bảng gửi đi mệnh lệnh.

Trong quá trình Đường Minh Hề chờ đợi hắn ngủ, nhàm chán mở di động ra, phát hiện tiểu thuyết não tàn nhược trí 《 Chàng rể đô thị》mà cậu đu kia thế mà lại có đại kết cục!

Kinh ngạc đến ngây người!

Đường Minh Hề còn tưởng rằng cuốn tiểu thuyết này còn tiếp hơn 7000 chương, miêu tả con cháu vô cùng của năm chính mà viết xuống chứ.

Cậu đối với quyển bổn tiểu thuyết não tàn nhược trí vừa yêu lại vừa hận, mỗi lần nhìn đến cốt truyện đều thề sẽ không nhìn tiếp lần hai, kết quả ngày hôm sau thân thể lại cự kỳ thành thật mua về chương mới nhất.

Nhìn thấy ba chữ đại kết cục, Đường Minh Hề thậm chí còn cảm thấy một tia vui mừng.

Cậu cầm di động cùng sữa bò, mạnh mẽ chen vào giữa Diệp Hành và máy tính bảng, thích ý mà nằm ở trong lòng ngực nam nhân.

Diệp Hành liếc mắt, phát hiện Đường Minh Hề còn đang xem cái tiểu thuyết này, đồng thời thấy được ba chữ đại kết cục, thuận miệng vừa hỏi: “Đại kết cục rồi sao?”

“Ừm.”

Đường Minh Hề trăm triệu không nghĩ tới, kết cục của tiểu thuyết, nam chính Trần Hằng thế mà lại 3000 giai lệ cũng không cần, cùng lão bà chính mình vất vả mới đánh thức được một đời một kiếp hai người đi.

Đây là cái kết cục kiểu gì vậy nè?!

Khiếp sợ.

Diệp Hành hỏi cậu: “Đại kết cục là như thế nào?” Đường Minh Hề nôn mửa nói: “Có thể nói tiếp cậu cũng sẽ không tin, nam chính Trần Hằng cùng thê tử Đường Tiểu Hề vĩnh viễn ở bên nhau.”

Diệp Hành sau khi nghe xong, khẽ cười một tiếng.

“Ừm.”

Hắn nắm lấy tay phải của Đường Minh Hề, trên ngón áp út nhẫn có cưới rực rỡ lấp lánh.

Sau một lúc lâu, nghe được thanh âm của Diệp Hành.

“Diệp Tiểu Hành cũng cùng Đường Tiểu Hề vĩnh viễn ở bên nhau.”

– Toàn văn xong –

Trước/108Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch