Saved Font

Trước/18Sau

Tôi Và Em Ấy Đều Điên

Chương 10: Trừ Khử

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sắc mặt của Tô Tâm Đan thoáng cái liền tối sầm lại. Một lần nữa bị Lý Hân thành công khiêu khích, nàng như mất đi lý trí, tức giận siết chặt hai tay. Trong giây phút ngắn ngủi, Tô Tâm Đan nhanh chóng đứng dậy, nàng dùng một lực thật mạnh đạp vào bụng Lý Hân. Cái nhấc chân diễn ra quá nhanh, khiến cho cô ta không tài nào đỡ nổi, bất quá liền bị nàng đá cho ngã sõng soài.

Bất chợt, cơ thể Tô Tâm Đan run lên như cầy sấy, có lẽ là vì nàng sợ... hoặc cũng có thể là do nàng quá tức giận. Tô Tâm Đan không nói một lời liền cúi người thu dọn cặp sách, ngay tại thời điểm này, trong lòng nàng liền dâng lên thứ suy nghĩ muốn giết chết Lý Hân. Chỉ cần cô ta còn sống thêm một ngày thì nàng sẽ bị kiếm chuyện nhiều thêm một ngày.

Nghĩ đến đây, Tô Tâm Đan lại không kìm được lửa giận trong lòng. Nàng kéo khóa cặp cẩn thận, trước ánh nhìn trố mắt của mọi người, Tô Tâm Đan lại phản công thêm một lần nữa bằng cách quất thẳng cặp của mình vào đầu Lý Hân. Người nọ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã ăn thêm một cú, lập tức ngã ra đất.

Tô Tâm Đan cảm thấy chưa đủ, như vậy thật sự vẫn chưa xoa dịu được ngọn lửa đang cháy dữ dội trong lòng nàng. Nàng hận, hận không thể giết chết Lý Hân mà chỉ có thể siết chặt hai tay, dùng ánh mắt căm phẫn này nhìn cô ta. Cuối cùng, Tô Tâm Đan bỏ đi. Càng rời xa đám người của Lý Hân, trái tim nàng liền nguội lại, không còn nóng nảy như lúc ban nãy nữa. Tô Tâm Đan nóng giận thật nhanh, cũng... nguôi ngoai thật nhanh.

Chỉ có điều, bụng bị Lý Hân đấm một cú vẫn còn để lại cơn đau âm ỉ, khiến Tô Tâm Đan có chút khó chịu. Tâm trạng cả một ngày cũng vì vậy mà ảnh hưởng, học không vào, ăn cũng không nổi. Lúc đó nàng đã nghĩ rằng, nếu như có Lã Dương ở đây xoa bụng cho nàng, chắc có lẽ hiệu quả sẽ rất vượt trội.

Năm giờ chiều, khi ánh tà dương cuối cùng còn sót lại trên đỉnh đầu, khiến bầu không gian như chìm hẳn vào yên lặng, bình yên đến kỳ lạ. Tô Tâm Đan ngồi ở một băng ghế đá gần cổng trường, ngoan ngoãn đợi Lã Dương đến đón. Tan học đâu chỉ vừa mười phút, vậy mà sân trường lúc này lại vắng vẻ vô cùng. Nhìn quanh cũng chỉ có vài người thưa thớt đang đi đi lại lại trên sân trường.

Lúc này, có một đám nữ sinh từ phía trong trường tiến đến gần Tô Tâm Đan. Một đứa phóng túng đặt tay lên vai nàng, vừa vặn nở một nụ cười khinh thường, trêu chọc.

"Ây, con át chủ bài của thầy hiệu trưởng vậy mà lại bị điên này... Tiếc thật..."

Tô Tâm Đan hít thở thật sâu, cố gắng để bản thân không phải nổi giận với những loại người thấp kém này. Nàng lạnh lùng hất vai, ngẩng mặt thấp giọng đáp.

"Cút... Mày và Lý Hân cùng một bọn đúng không? Nó kêu mày đến kiếm chuyện với tao?"

Nữ sinh kia bất giác bật cười, một tay đưa lên sờ nhẹ mũi.

"Thông minh như vậy... mà bị tâm thần thì hơi phí..."

Tuy không thẳng thắn trả lời đúng trọng tâm, nhưng xem ra người nọ cũng đã khẳng định lời nói kia của Tô Tâm Đan là hoàn toàn đúng. Lại là Lý Hân đưa người đến kiếm chuyện với nàng.

Tô Tâm Đan chỉ thở mạnh một cái, đoạn liền nhanh chóng bật dậy thẳng tiến ra ngoài cổng trường. Nhưng đám người kia nào có dễ dàng buông tha cho nàng, một bám hai bấu nối đuôi theo sau, không ngừng buông những lời nhục mạ tục tĩu. Bọn chúng cố tình chọc tức Tô Tâm Đan, cố tình khiến nàng mất đi kiểm soát.

Nữ sinh lúc nãy chỉ vừa mới túm lấy cổ áo Tô Tâm Đan kéo lên, còn chưa đánh được cái nào đã bị tiếng còi xe ô tô làm cho phân tán sự chú ý. Lúc quay sang, người nữ sinh ngạo mạn ấy liền bắt gặp ngay đôi mắt phượng sắc bén đang nhìn cô ta chằm chằm. Tựa như chỉ cần cô ta động tay, thì cái mạng quèn kia không cánh mà bay.

Ánh nhìn sắc lạnh đó khiến cô ta sợ hãi khủng khiếp, cả người khẽ run rẩy, tay đang túm cổ áo Tô Tâm Đan cũng được nới lỏng. Nhìn thấy Lã Dương, nàng liền hất bàn tay người nọ ra khỏi người mình rồi chạy đến xe của cô.

Lã Dương nhanh chóng bước xuống xe mở cửa cho Tô Tâm Đan, trước khi trở vào bên trong còn không quên liếc nhìn đám người kia một lần nữa, kèm theo điệu cười nhếch môi đầy nguy hiểm. Một bác sĩ tâm lý... lại có thể có những biểu cảm đáng sợ đến vậy? Thật sự khiến cho đám nữ sinh lưu manh kia sợ đến không dám ú ớ, có lẽ sau này cũng sẽ kiêng nể Tô Tâm Đan thêm vài phần.

Lã Dương lái xe chạy đi, lúc này cô mới nhìn sang mà quan sát biểu cảm hiện tại của Tô Tâm Đan. Nàng tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt như chất chứa nước, khẽ thấy đôi đồng tử rung lên giữa màn nước mỏng như tơ. Đám người kia vừa động đến bé yêu của cô, gan, rất gan rồi.

Còn chưa để Lã Dương mở lời, Tô Tâm Đan đã ấm ức kể.

"Chị... hôm nay Lý Hân... lại kéo người đến bắt nạt em. Em... em không có làm gì cậu ta hết, vậy mà ba lần bảy lượt cậu ta đều muốn ức hiếp em. Còn đánh em, đám người lúc nãy đều là do Lý Hân chỉ đạo..."

Nói đến đây, hai mày Lã Dương bất giác cau chặt lại.

"Đánh em? Ở đâu?"

Tô Tâm Đan thở dài một cái, một tay nàng đặt lên bụng, cùng lúc trả lời.

"Là ở bụng... Vẫn còn đỏ..."

Lời vừa dứt, Lã Dương đã nhanh chóng phanh xe. Nhìn gương mặt của cô lúc này lạnh lẽo đến lạ, dọa cho Tô Tâm Đan có phần khiếp sợ.

Cô nghiêng người về phía nàng, ánh mắt hạ từ từ xuống bụng, đoạn liền thấp giọng.

"Em kéo lên để tôi xem..."

"Em..."

"Kéo lên!"

Mệnh lệnh của Lã Dương chắc như đinh đóng cột, cho dù Tô Tâm Đan có không muốn cho coi cũng là điều không thể. Bất quá nàng mới thuận theo ý của cô, từ từ vén áo lên. Ở giữa chiếc eo trắng nõn, thon thả là một vệt đỏ ửng không đậm cũng không mờ. Nhìn đến đây, sắc mặt của Lã Dương liền tối đen.

Đâu đó nảy lên trong đầu cô hai chữ 'trừ khử' mạnh mẽ.

Lã Dương thở hắt, vội đưa tay vuốt ve bụng nàng, xoa xoa ở chỗ vết đỏ do Lý Hân gây ra. Ánh mắt lúc đó bảy phần tức giận, ba phần xót thương. Khiến cho Tô Tâm Đan cũng không rõ là đối phương đang nghĩ gì. Chỉ là khi được cô xoa bụng, nàng cảm thấy chỗ đó... hình như không còn đau nữa. Đúng thật là thần kỳ.

"Lý Hân... Sở dĩ cậu ta ghét em là do cậu ta không sánh được với em. Là ghen ghét đố kỵ, mà phàm là những người như vậy... cứ thẳng thắn đạp mạnh mà bước qua. Bởi vì những kẻ thấp kém, kém cỏi hơn người khác... không có quyền lên tiếng."

Tô Tâm Đan cúi đầu, ánh mắt rụt rè quan sát biểu cảm căng cứng của Lã Dương, sau cùng liền ngoan ngoãn "dạ" một cái.

"Đừng để ý nữa, bây giờ... tôi đưa em đi ăn kem. Để tối đó về tôi sẽ giúp em bôi thuốc."

Lã Dương thu tay, ánh nhìn từ đầu đến cuối vẫn sắc bén như vậy. Tô Tâm Đan trong lòng ấm áp vô cùng, hình như sự phiền muộn có trong đôi mắt cũng dần tiêu tan mà thay vào đó là một ánh nhìn yêu thương khó tả. Đi theo Lã Dương, nàng đã đúng?!

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận