Saved Font

Trước/16Sau

Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Kết Hôn Đi

Chương 1:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Tổng giám đốc Mặc, nếu chúng ta cùng cảnh ngộ hay là cùng... Đăng ký kết hôn đi!”

---

Thành phố Trà Giang, mười giờ tối. Đêm dần trở nên sâu hơn, ánh trăng vô cùng đẹp.

Cẩm Sương tỉnh lại từ trong cơn say, đầu cô cảm thấy rất đau, nhìn thoáng qua cách trang trí trong phòng, cô phát hiện mình đang ở phòng đôi chỗ khách sạn mình ở.

Hôm nay em gái Bạch Linh Lan tổ chức bữa tiệc ăn mừng cuộc thi thiết kế trang sức cấp thành phố, cô không nghĩ tới mình uống có hai ly đã say khướt như vậy rồi.

Cô ngồi dậy, nghe thấy được bên cạnh loáng thoáng truyền ra cuộc đối thoại, lập tức xuống giường đi ra ngoài.

Cửa phòng bên cạnh không khóa kín, mở ra một khe hở nhỏ, Cẩm Sương đang định vươn tay đẩy cửa, kết quả thấy được bên trong đang “chiến đấu”, cả người hoàn toàn cứng đờ.

Một người phụ nữ có mái tóc xoăn màu vàng nhạt, tóc tùy ý rối tung trên bả vai trắng nõn, quay lưng về phía mình, ôm ấp Trịnh Hoài Thanh bạn trai của cô.

Cả người Cẩm Sương giống như bị sét đánh.

Người phụ nữ ôm lấy cổ Trịnh Hoài Thanh làm nũng, giọng nói ngọt ngấy vang lên: “Hoài Thanh, vừa rồi em thế nào?”

Loading...

Hơi thở của Trịnh Hoài Thanh không ổn định, cười ôm chặt lấy người phụ nữ kia, giọng nói đều đã thay đổi: “Được, rất tốt!”

Giọng nói của người phụ nữ kia Cẩm Sương đã quá quen thuộc rồi, là em gái cô Bạch Linh Lan!

Bạch Linh Lan nghe thấy lời Trịnh Hoài Thanh nói, lập tức cười khẽ một tiếng, giọng nói quyến rũ đến tận xương tủy:

“Hoài Thanh, nếu em tốt như vậy, vậy bản thiết kế mới của Cẩm Sương, có phải có thể cho em hay không?”

Trịnh Hoài Thanh cười xoa gương mặt của Bạch Linh Lan: “Yêu tinh nhỏ này, chỉ nghĩ tới chuyện ép sạch anh như thế nào, ép sạch anh không có nhân tính còn ép sạch tài nguyên của anh!”

Bạch Linh Lan lập tức cười duyên một tiếng, giọng nói làm nũng mềm nhũn cả xương tủy: “Đó là vì người ta yêu anh mà, anh nói đi, có cho em không?”

“Đương nhiên là cho!” Trịnh Hoài Thanh cười cưng chiều: “Em muốn mạng của anh, anh đều cho em!”

“Lúc trước anh đồng ý kết hôn với người ta, vậy hôm nào chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé, có được không?” Bạch Linh Lan vừa ôm Trịnh Hoài Thanh, cằm để lên trên vai anh ta, vừa được một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu.

Hiếm khi Trịnh Hoài Thanh lộ ra do dự: “Lúc trước em có nhiều bản thiết kế giành được giải thưởng như vậy, đều là anh lừa gạt từ chỗ Cẩm Sương, nếu chúng ta đột nhiên kết hôn, Cẩm Sương sẽ không đồng ý đưa bản thiết kế cho em nữa! Tài nguyên như vậy, không cần thì uổng phí!”

Bạch Linh Lan ấm ức hừ một tiếng: “Em không cần, người ta chỉ muốn kết hôn với anh thôi, hơn nữa chuyện mà anh lo lắng ngay từ đầu đã không phải là vấn đề, bố em đã biết chúng ta ở bên nhau, ông ấy đã thương lượng chuyện để cậu hai nhà họ Cận làm đám hỏi với Cẩm Sương rồi!”

Trịnh Hoài Thanh vuốt ve lỗ tai mượt mà mà tinh xảo của Bạch Linh Lan: “Vậy nhỡ đầu cô ta không đồng ý thì sao?”

Động tác của Bạch Linh Lan hơi chậm lại, cười nhạo: “Làm sao có thể chứ, nếu chị ta không đồng ý, bố em có nhiều biện pháp khiến công ty của cậu chị ta phá sản! Nếu anh thực sự sợ chị ta biết được, vậy thì chúng ta lén đăng ký thôi, anh có chịu không?”

“Được được được! Đồng ý với em!” Người đàn ông không chịu được phụ nữ làm nũng cầu xin như vậy nhất.

Bạch Linh Lan lập tức vươn tay ôm lấy mặt Trịnh Hoài Thanh, “bẹp” một cái, vui vẻ hôn một cái rõ to lên mặt anh ta: “Anh yêu à, em đã biết anh tốt nhất mà, ngày mai là ngày tốt, ngày mai chúng ta cùng đi đăng ký kết hôn nhé, được không?”

Cánh tay của Bạch Linh Lan mềm mại không xương leo lên cổ Trịnh Hoài Thanh, khiến anh ta không có một chút biện pháp chống đỡ, mỉm cười gật đầu: “Được!”

Hai người lại nhiệt tình ôm ấp lấy nhau.

Cẩm Sương đứng ở cửa đã sớm nước mắt rơi đầy mặt, cô và Trịnh Hoài Thanh yêu nhau hai năm, cô vẫn luôn mong chờ tương lai với anh ta, từ hẹn hò đến kết hôn.

Trong lúc yêu nhau, Trịnh Hoài Thanh không ngừng lấy bản thiết kế của mình cho Bạch Linh Lan, anh ta nói, cô có anh ta che chở, Bạch Linh Lan không có bạn trai, bọn họ nên giúp đỡ cô ta nhiều về mặt sự nghiệp.

Cô đắm chìm trong tình yêu, chuyện gì cũng nghe theo Trịnh Hoài Thanh, chỉ cần anh ta mở miệng, cô sẽ không đành lòng từ chối.

Nhưng mà cô tuyệt đối không ngờ tới, anh ta ở bên cạnh cô chỉ vì bản thiết kế của cô.

Ngay cả tác phẩm trang sức trong cuộc thi thiết kế cấp thành phố lần này của Bạch Linh Lan cũng do cô vẽ ra.

Từ nhỏ cô đã có thiên phú trong việc thiết kế trang sức, tiện tay vẽ ra một bản thiết kế, đều dễ dàng có thể nhận được giải thưởng lớn, đây là chuyện bao nhiêu người cầu mà không được.

Mỗi lần cô đưa bản thiết kế cho Bạch Linh Lan đều đã tự an ủi mình.

Không sao, cô còn trẻ.

Không sao, dù sao cô có năng lực, có thể vẽ ra bản thiết kế càng tốt hơn.

Nhưng cho dù như thế nào cô cũng không nghĩ tới, loại năng lực này của cô, ở trong mắt Trịnh Hoài Thanh chẳng qua chỉ là tài nguyên giúp đỡ Bạch Linh Lan mà thôi.

Càng khiến cô khó có thể tin chính là, vậy mà bố đã sớm biết hai bọn họ ngầm qua lại, chẳng những muốn giúp đỡ bọn họ giấu diếm, còn muốn gả cô cho cậu hai nhà họ Cận!

Chẳng lẽ ông ta không biết tên đó có tiếng là xấu xa sao? Nhưng cho dù như vậy, cô cũng không thể thật sự mặc kệ cậu được.

Mẹ qua đời từ sớm, cậu là người thân duy nhất của cô!

Cẩm Sương nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bàn tay đã chảy máu rồi.

Nhưng mà cô vẫn dứt khoát kiên quyết quay trở về phòng bên cạnh.

Có trời mới biết cô muốn xông vào, xé nát đôi nam cặn bã nữ để tiện kia như thế nào!

Nhưng cuối cùng lý trí nói với cô, cô không thể làm như vậy!

Cô không thể kích động, bây giờ cô còn là nhà thiết kế trong trang sức đá quý Hải Thiên của Trịnh Hoài Thanh, Trịnh Hoài Thanh phản bội tình cảm còn chưa tính, anh ta còn khiến cô chẳng hay biết gì, trở thành hòn đá kê chân cho Bạch Linh Lan.

Hai mối thù sâu đậm tình yêu và sự nghiệp, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Cô phải báo thù, cầm lại mọi thứ thuộc về mình, đánh đổi tiền nhân này vào mười tám tầng địa ngục, khiến bọn họ trả lại gấp bội!

Còn cả bên bố nữa, cô càng phải nghĩ biện pháp ứng phó, không thể hành động theo cảm tính, hại cậu phá sản!

Sáng ngày hôm sau, Cẩm Sương mang theo đôi mắt gấu mèo rời giường.

Cô ở trong phòng, nghe thấy Trịnh Hoài Thanh và Bạch Linh Lan rời đi, cô lập tức theo sau bọn họ ra cửa.

Cẩm Sương vẫn luôn đi theo bọn họ đi tới khu trực thuộc cục dân chính, lúc này mới cười mỉa xuống xe, chụp ảnh hai bọn họ tay trong tay tiến vào cục dân chính.

Hai người này vừa mới tiến vào cục dân chính, Cẩm Sương lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Hoài Thanh.

“Hoài Thanh, anh đang ở đâu thế?” Điện thoại vừa nghe máy, Cẩm Sương lập tức ấn nút ghi âm.

Trước/16Sau

Theo Dõi Bình Luận