Saved Font

Trước/25Sau

Tổng Giám Đốc cưng chìu vợ cũ

Chương 24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
TỔNG GIÁM ĐỐC CƯNG CHÌU VỢ CŨ

TÁC GIẢ:MỸ TIÊN TRẦN

CHƯƠNG 24

_Hai..Hai bác...

_Con tỉnh rồi à, ngủ thêm chút nữa đi, để ba mẹ trông 2 đứa cho. Bà Hằng cười hiền nhìn cô nói

_Sao 2 bác lại đến đây? Cô ngồi dậy hỏi.

_Là anh đưa ba mẹ đến. Trọng Khôi lên tiếng, thật tình anh rất nhớ cảm giác được ôm cô ngủ và mỗi khi trời sáng sẽ được nhìn thấy bộ dáng lười biếng của cô, những lúc như thế nhìn cô...yêu chết được.

_Tại sao anh lại làm vậy? Cô nhíu mày, trừng mắt nhìn anh.

_Con thì phải gặp mặt ba, cháu thì phải biết mặt ông bà chứ đúng không? Bảo bối em giấu 2 bảo bảo suốt 2 năm rồi, bây giờ cũng phải cho chúng nhận ba và ông bà chứ. Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô nói.

_Tại sao anh lại biết 2 bảo bảo là con anh? Cô khó hiểu nhìn anh, trong mắt cô chỉ có chán ghét.

_Thì...thì anh xét nghiệm DNA. Anh viện đại 1v lý do, vì nếu nói ra là Trọng Khôi nói thì anh biết cô nhất định sẽ giận thằng bé.

_DNA? Anh lấy gì mà đi xét nghiệm ? Cô không tin nên hỏi lại.

_Lúc ở tiệm bánh của em, anh có lấy được tóc của bảo bảo. Anh quyết tâm nói dối, lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi.

_Uhm chúng là con anh thì sao chứ? Anh nghĩ mình có tư cách để nhận chúng là con mình sao? Thấy anh đã biết rồi, cô cũng không giấu nữa, có khi nói ra cô sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, chứ cứ như lúc trước cô suốt ngày lo sợ, anh sẽ biết về 2 bảo bối, làm cho cô ăn không được mà ngủ cũng không yên.

_Tại sao anh lại không có tư cách? Anh cau mày nhìn cô, lời cô nói khi vào tai anh nghe rất vô tình.

_Anh muốn biết? Cô hỏi

_Đúng. Anh gật đầu chắc chắn

_Được sẵn tiện có 2 bác ở đây, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với anh. Khuôn mặt cô nghiêm nghị không hề bỡn cợt.

_Được, chúng ta ra phòng khách nói chuyện. Anh cũng không muốn kỳ kèo gì nữa, anh muốn nhanh chóng đón cô về.

_Anh và mọi người ra trước, tôi sẽ ra sau.

Ra ngoài phòng khách, sau khi 3 người kia đã yên vị, cô mới ngồi xuống, hỏi anh:

_Ngày đó tại văn phòng làm việc của anh, anh có nhớ là mình đã làm gì hay không? Cô bắt đầu vào chuyện, cô mong mình kết thúc với anh càng sớm càng tốt.

_Anh...Anh nhớ... Trong đầu anh lại nghĩ về ngày đó, cô đã đứng trước phòng làm việc của anh, đẩy cửa mở ra nhưng không vào, chỉ đứng ở bên ngoài khóc đến thương tâm.

_Vậy tôi hỏi anh, lúc tôi chạy đi anh có đuổi theo không? Giọng cô vẫn đều đều, không nhận ra cảm xúc gì.

_Anh...không có. Anh cúi mặt, cảm giác hối hận lại dâng lên trong lòng anh.

_Cái thằng này sao lúc đó mày không đuổi theo hả? Bà Hằng tức giận nói chen vào.

_Lúc đó tôi đã tự nói với mình, nếu như anh đuổi theo tôi thôi, anh không cần giải thích, cũng không cần xin lỗi gì hết, tôi cũng sẽ tha thứ cho anh, vậy mà anh có đuổi theo đâu. Rồi cả đêm hôm đó tôi nằm viện, anh có biết không? Anh có điện thoại cho tôi lấy 1 cuộc nào không, nói chính xác hơn là đêm đó anh không hề về nhà, nên anh đâu có biết? Cho đến bây giờ, khi nhắc lại chuyện xảy ra ngày đó, cô vẫn còn cảm thấy tim mình đau nhói. Nhưng cô đã cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.

_Anh... Trọng Khôi không biết phải nói gì, thật sự lỗi lầm do anh mà ra thôi.

_Ngày hôm sau nữa khi tôi đang định từ bệnh viện về, thì gặp nhân tình của anh cô ta nói với tôi, anh đã hứa sẽ bỏ tôi để lấy cô ta, lúc đó tim tôi như ai cào ai xé anh có biết không? Nhưng tôi vẫn im lặng định bỏ đi, cô ta định giơ tay đẩy tôi ra, nhưng cũng may tôi đã kịp tránh né, mất đà cô ta tự mình ngã xuống cầu thang, thật sự lúc đó tôi rất bất ngờ, tôi không nghĩ để đẩy tôi, cô ta dùng lực mạnh như vậy, rồi khi tôi không hiểu chuyện gì thì lại phải chịu 1 cái tát đau đớn từ anh, từ chính cái người đã đầu ấp tay gối với tôi. Nói thật anh tát tôi đau lắm, nhưng vẫn không đau bằng nỗi đau nơi trái tim tôi. Và cũng từ lúc đó tình yêu của tôi dành cho anh, kết thúc rồi. Như Lam đau đớn nói ra tất cả những chuyện mình phải chịu đựng, cô thật không thể chịu nổi nữa rồi.

Ông Nhân, bà Hằng ngồi nghe cô nói mà cảm thấy thương xót cho cô, con dâu của họ sao lại khổ như vậy chứ, tất cả cũng tại cái thằng con trời đánh của họ mà ra thôi. Bà Hằng nắm tay cô xoa xoa như muốn giúp cô vơi đi 1 phần nào đó đau khổ mà cô đ phải gánh chịu. Thật ra lúc cô lại bỏ đi, cả 2 người  chỉ nghĩ do con trai họ đã làm chuyện có lỗi với cô, nhưng trăm ngàn lần họ không hề biết là anh đã đánh cô, cho nên bây giờ khi hiểu rõ mọi chuyện, cả 2 người càng thương cô hơn nữa. Ông Nhân rất muốn hét vào mặt thằng con trai của mình, nhưng ngặt nổi ở đây còn có 2 cô cháu gái  bảo bối của ông nữa, ông sợ sẽ làm 2 bé giật mình, nên thôi, nhưng vẫn không quên lườm anh 1 cái sắc lẻm. Nhưng Trọng Khôi giờ có quan tâm gì nữa đâu, ánh mắt anh nhìn cô vừa hối hận vừa đau khổ, anh biết làm gì để cô tha thứ cho mình đây. Anh ấp úng nói:" Như Lam..Anh...Anh..."

_Khi biết 2 bảo bối là con anh, vậy anh có từng nghĩ nếu lúc đó anh tát tôi mà tôi không đứng vững, cũng rơi xuống cầu thang giống như cô ta, vậy anh nghĩ 2 bảo bối có còn được ngồi đây mà chờ anh đến nhận chúng hay không? Cô lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt cô khiến anh cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô nói rất đúng nếu như khi đó cô ngã xuống giống  như vậy thì chắc chắn sẽ không có 2 bảo bối như ngày hôm nay rồi.

_Anh... Trọng Khôi không biết phải nói gì nữa.

_Hai lần tôi mang thai, sinh cho anh 3 đứa con lúc đó anh ở đâu?

Anh im lặng cúi đầu, sau khi nghe cô nói anh mới nhận ra mình mắc sai lầm nhiều như vậy.

_Tôi sẽ cho chúng nhận anh là ba, và ông bà nội vì đó là việc hiển nhiên, máu trong người chúng chảy là máu nhà họ Vũ mà, nhưng muốn tôi tha thứ cho anh, trừ khi heo nái biết leo cây. Cô bình tĩnh nói

_Cảm ơn con Như Lam. Ông Nhân nhìn cô cảm kích, thật tình là khi nhìn thấy 2 bảo bối này thì ông đã cảm thấy yêu thương rồi. Được cô cho phép chúng nhận ông bà thì còn gì hạnh phúc bằng nữa chứ. Anh chỉ biết nhìn cô không nói gì, thật sự lỗi lầm của anh quá lớn, mấy năm nay anh đã hối hận, ăn năng rất nhiều nhưng cho đến bây giờ anh mới hiểu, lỗi lầm ngày trước của anh quá nhiều, vậy nên 1 chút hối hận trong lòng anh cũng không thể bù đắp lỗi lầm với cô được.

_ Hôm nay mọi người ở lại dùng cơm đi, con sẽ đi nấu vài món. Cô nói xong đứng lên đi vào phòng bếp luôn, còn 2 ông bà thì vẫn còn đang nói chuyện với 2 tiểu bảo bối trong lòng mình, bỏ mặt Trọng Khôi ngồi đó không thèm nói tới.

Bữa cơm diễn ra yên tĩnh, chỉ có tiếng nói bi bô của Susu và Susi, Trọng Khang nhìn 2 em gái bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, cậu là 1 cậu bé ngoan không tị nạnh với em mình đâu nhé.

(#_#)

Sau khi tuần trăng mật kết thúc, Cảnh Nguyên và Bảo Linh bây giờ đang nằm trong căn hộ của nhà mình. Cả 2 đang vui vẻ cười đùa thì điện thoại Bảo Linh vang lên, nhìn vào màn hình cô mỉm cười bắt máy:" Alo mình nghe đây Lam Lam."

_Bồ rảnh không? Đến nhà mình 1 chút được không? Địa chỉ là.... Như Lam điện thoại cho bạn mình nói địa chỉ nhà cho Bảo Linh biết, vì lúc cô từ Anh Quốc trở về tham dự lễ cưới của Bảo Linh xong thì bạn cô đã đi hưởng tuần trăng mật nên cũng không có dịp đến thăm nhà cô và càng không biết gì về Susu và Susi cả.

_Được rồi, mình sẽ đến ngay. Bảo Linh mỉm cười đồng ý, Cô cũng rất nhớ Trọng Khang nha và cô còn mua quà cho bạn mình nữa.

_Uhm vậy gặp mặt bồ sau nhé, bye. Như Lam cúp máy.

Sau khi bảo Cảnh Nguyên đưa mình đến địa chỉ mà Như Lam đã đọc, thì bây giờ Bảo Linh đang đứng trước cửa căn hộ nhà Như Lam, cô bấm chuông thì có 1 người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Cô mỉm cười nhẹ nói:" Dì cho cháu gặp Như Lam ạ, cháu là bạn của cô ấy."

_Dạ vâng Cô Như Lam có nói, mời cô vào ạ. Dì Hà cười vui vẻ nói.

Bước vào trong Bảo Linh nhíu mày, sao trong có nhiều đồ chơi con nít quá vậy, cô nhớ Trọng Khang cũng đã 6 tuổi rồi mà, không lẽ nó lại muốn chơi những thứ này, mà đây lại là đồ chơi của con gái nữa chứ. Đang suy nghĩ thì tiếng của Như Lam vang lên phía sau cô:" Bồ đến rồi à, ngồi đi chờ mình 1 chút."

Bảo Linh xoay người lại nhìn thì tròn mắt, bạn thân của cô đang bế con ai thế này, trời ơi nhìn 2 cái mặt của bé kìa, yêu chết mất. Cô vội hỏi

_Như Lam, bồ bế con ai vậy hả?

_Con của mình. Như Lam trả lời như đó là lẽ tự nhiên.

_Cái gì, Bồ đang đùa với mình à, sao có thể như thế được chứ. Bảo Linh không tin, bạn cuả cô chẳng phải chỉ có 1 mình Trọng Khang là con thôi sao, sao bây giờ lại có thêm 1 đứa con gái nhỏ nhắn như vậy được chứ?

_Sao lại không, mình nói thật, có nhiều chuyện xảy ra mà mình bồ chưa nói cho bồ biết.

_Chuyện gì, Bồ xảy ra chuyện gì?

Rồi cô kể cho Như Lam nghe hết mọi chuyện, từ lý do ra đi, khi biết mình đang mang thai và bị phản bội, cho đến việc quen với Nhật Trường, và chuyện Nhật Trường không phải là người yêu mình. Nghe xong Bảo Linh nghẹn ngào không ngờ bạn cuả cô đã phải trải qua những chuyện như vậy, 2 lần sinh, đều tự mình nuôi con, thật sự rất vất vả đó. Bạn cô thật sự quá kiên cường nếu như là cô chắc là không thể chịu đựng được đâu.

Sau khi dùng cơm với bạn Bảo Linh lại tự nhiên nổi lên 1 ý định, cô mỉm cười nói với bạn:" Lam Lam, bồ có thể cho mình giữ 2 đứa 1 lúc được không?"

_Bồ định làm gì? Như Lam nhìn bạn mình bằng ánh mắt đề phòng.

_Mình thử xem Cảnh Nguyên sẽ nói gì khi nhìn thấy 2 cái mặt đáng yêu này.

_Bồ thật là, thôi được rồi, nhưng mà mình sẽ theo bồ về nhà, nếu không mình sẽ không yên tâm. Như Lam nói.

_Được, không thành vấn đề. Bảo Linh ra dấu OK.

Tại nhà Bảo Linh, khi nghe chuông cửa Cảnh Nguyên ra mở, đập vào mắt anh là 2 viên thịt nhỏ xíu đang đứng ngơ ngác trước mặt mình. Anh ngồi xuống nhìn 2 bé, thường ngày anh là 1 người rất ít cười, nếu như có cũng chỉ với Bảo Linh mà thôi, vậy mà bây giờ ánh mắt anh nhìn 2 đứa bé trước mặt rất dịu dàng, anh hỏi:" Ba mẹ của 2 nhóc đâu?"

Nghe thấy anh nói cái gì mà papa, 2 bé cũng giơ tay lên ra chiều muốn anh bế, miệng nhỏ nhắn không ngừng gọi:" Pa...Pa...Pa..."

Khuôn mặt anh lộ vẻ khó xử, anh sợ nếu như mang 2 đứa vào nhà rồi lỡ như ba mẹ chúng đi tìm mà không gặp lại tưởng con mình bị bắt cóc, rồi đi báo công an thì lúc đó anh dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan ức của mình.

Đúng lúc đó 1 tiếng cười giòn giã vang lên, kèm theo đó là giọng nói không thể quen thuộc hơn của vợ anh, Bảo Linh :" Ông xã không ngờ anh mà cũng thích con nít nữa đó."

Cảnh Nguyên quay lại nhìn 2 người con gái đang đứng trước mặt mình cách đó không xa, hài lòng nói:"Bảo bối, em về rồi à, đây là con của ai thế?"

_Con của Lam Lam đó. Bảo Linh trả lời.

_Cái gì? Con của Như Lam? Thật sao? Mà đây là con của Như Lam với ai? Cảnh Nguyên không tin hỏi lại.

_Thì của tên bạn thân khốn nạn của anh chứ ai, lúc đầu em cũng không tin, nhưng sau khi nghe Lam Lam nói em mới tin đó. Thấy thái độ của chồng mình, Bảo Linh cười cười, vợ chồng cô đúng là giống nhau mà.

_Trời, thôi chúng ta vào trong rồi nói chuyện sau. Cảnh Nguyên khom người bế 2 bé con đi vào trong, vừa nhìn thấy 2 bé là anh đã yêu thích rồi nha.

Vào trong sau khi cùng nhau ôn lại chuyện cũ thì Bảo Linh nói là muốn xuống bếp làm vài món, Như Lam muốn phụ giúp nhưng cô không cho nên đành ngồi lại nói chuyện với Cảnh Nguyên.

Sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng, thì Cảnh Nguyên mới mở miệng nói:" Lúc cô đi Trọng Khôi đã điên cuồng tìm cô khắp nơi, nó như 1 người khác vậy, tuy rằng nó vẫn hay cười nhưng chưa bao giờ nụ cười của nó là thật lòng cả."

_Việc đó không liên quan đến tôi. Như Lam vừa chơi với bảo bối vừa lơ đãng trả lời.

_Nó từng hỏi tôi: Nếu như mình làm tổn thương 1 người nào đó rất sâu nặng, khi người đó quay lại nếu mình quỳ xuống cầu xin tha thứ, thì người đó có thể bỏ qua cho mình hay không?

Ánh mắt cô thoáng chút giao động, cô nói:" Tôi không quan tâm."

_Tôi nói vậy mong là cô sẽ hiểu, Trọng Khôi thật sự rất yêu cô.

Cảnh Nguyên nói xong anh đứng lên bế Susi đi vào phòng bếp, chắc bé con này khát nước rồi, nhìn cô miệng nhỏ chép chép mà anh yêu chết được. Ánh mắt Như Lam thoáng chốc chùng xuống, cô cười buồn: heo nái cũng biết leo cây nữa sao?

Sau khi dùng cơm với vợ chồng Bảo Linh xong, Như Lam muốn về nhà, cô cần suy nghĩ 1 số chuyện và tất nhiên người đưa cô về là Cảnh Nguyên.

(@_@)

Từ lúc ra khỏi nhà Như Lam, đầu óc Trọng Khôi cứ nghĩ mãi về cô, sau khi nghe những lời cô nói anh càng cảm thấy mình có lỗi với cô hơn và lòng anh tự nhủ:" Như Lam, là anh có lỗi với em, Anh sẽ làm tất cả chỉ cần em tha thứ cho anh."

Trước/25Sau

Theo Dõi Bình Luận