Saved Font

Trước/65Sau

Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

Chương 54: Nhẫn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hoắc tiên sinh đến từ một quyển tiểu thuyết, có điều thế giới hiện thực không khác gì mấy với thế giới trong sách khiến anh suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.

Anh sinh ra tại thế giới kia, thậm chí cái thế giới đó còn có cái tên rất đáng xấu hổ,《 Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi 》, tác giả là Phấn Hồng Đáng Yêu Miêu, hiện tại lại ra một quyển tiếp theo, tên là 《 Cô vợ xinh đẹp mang thai bỏ trốn của tổng giám đốc 》.

Tuy rằng xuyên đến, nhưng những chuyện anh trải qua, cũng bị cốt truyện của tiểu thuyết ảnh hưởng, thường xuyên xảy ra những chuyện không khác lắm với tiểu thuyết, lúc này nhìn thấy cuốn tiếp theo này, Hoắc tiên sinh trầm mặc một chút, tùy tiện lật lật vài trang.

Tên của mình quả nhiên xuất hiện trong đó, đồng thời còn có tên nữ chính trong sách. Nếu đã ra tập tiếp theo, tức là cuộc sống của mình sẽ tiếp tục bị thứ này ảnh hưởng?

Hoắc tiên sinh nghĩ ngợi, dưới ánh mắt quỷ dị của Dương Xảo Mạn, tịch thu tiểu thuyết của cô ấy rồi ngồi vào bàn làm việc nghiêm túc đọc.

Tập tiếp theo kể về giai đoạn sau của nam nữ chính. Quyển một 《 Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi 》, nam nữ chính tan tan hợp hợp vô số lần, cãi nhau, chia tay, hòa hợp, cãi nhau, chia tay, sau khi hòa hợp lại, rốt cuộc hai người đã nắm tay nhau, cuối cùng, nam chính và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau, một người tiếp tục làm tổng giám đốc bá đạo, một người tiếp tục làm thư ký nho nhỏ, nam phụ chặn ngang ảm đạm xuống sàn. Mở đầu quyển hai, hai người đã đến lúc bàn chuyện cưới hỏi!

Hoắc tiên sinh cầm lòng không đậu ngồi ngay lại, bị tình tiết tương tự trong sách hấp dẫn.

Sống cùng nữ chính không lâu, nam chính quyết định làm một hôn lễ long trọng, để cả thế giới đều biết nữ chính là của anh ta! Từ khi nữ chính chấp nhận lời cầu hôn, đương nhiên sẽ ngọt ngào không ngừng, thậm chí còn từ chức, an tâm ở nhà đợi kết hôn. Trong lúc nam chính đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ, nữ chính bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại đến từ nữ phụ độc ác trong truyện.

Vì cuộc gọi này, nữ chính sinh ra hiểu lầm với nam chính, cô lén nặc danh hỏi*, vậy mà nam chính không phản đối, còn phát hiện nam chính và nữ phụ đã từng có quan hệ vụng trộm với nhau, nữ chính đau lòng muốn chết, mua vé máy bay đi nước ngoài, thừa dịp nam chính đi làm, tự mình bỏ trốn, không nói cho ai biết, chuẩn bị ra nước ngoài an ủi tâm hồn bị tổn thương.

*(Đoạn này mình không hiểu lắm, convert ghi là “ở nàng bên sườn đánh dưới, thế nhưng phát hiện nam chủ không có phản đối, càng là một vị nam chủ cùng nữ nhị đã có quan hệ vụng trộm”, bạn nào hiểu thì giải thích giúp mình, cám ơn)

Đang ở nước ngoài, nữ chính đột ngột té xỉu ven đường, được người hảo tâm đưa đến bệnh viện, kiểm tra xong mới biết, vậy mà đã mang thang!

Mang mang mang mang mang thai?!

Hoắc tiên sinh bị tình tiết hấp dẫn mở to hai mắt nhìn.

Anh quả thật không thể tin được, nữ chính ngay lúc này lại mang thai, hiểu lầm của nam nữ chính còn chưa được hóa giải, một người ở nước ngoài tha hương, không có người quen bên cạnh, trong nước còn có vô số tiểu yêu tinh muốn trèo lên người nam chính.

Hoắc tiên sinh thật sự phải vì cảnh ngộ bi thảm của nữ chính mà rơi nước mắt.

Anh nghĩ đến mình và Bạch Thanh Thanh. Có thể do cốt truyện ảnh hưởng, sau khi anh ở cùng Bạch Thanh Thanh, cũng bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi rất mau, cũng cùng khi Dương Xảo Mạn thương lượng xong bắt đầu làm, khi Bạch Thanh Thanh nhận được cuộc gọi từ nước ngoài, không để lại tin tức nào, lén bỏ trốn giống như nữ chính.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, trong bụng Bạch Thanh Thanh không có bảo bảo.

Nghĩ đến đây, Hoắc tiên sinh nhịn không được thở dài.

Với trí thông minh của Bạch Thanh Thanh, tuyệt đối có thể phát hiện mình mang thai ngay lập tức, sẽ không mơ mơ màng màng giống nữ chính, đến khi ra nước ngoài mới đánh bậy đánh bạ rồi biết.

Hoắc tiên sinh ngược lại càng hy vọng trong bụng Bạch Thanh Thanh có bảo bảo.

Cô đột ngột rời đi vì hạng mục ở nước ngoài, đến giờ anh vẫn chưa tìm thấy tung tích, nếu phát hiện mang thai, nói không chừng trước khi anh tìm được Bạch Thanh Thanh, cô đã trở lại.

Hoắc tiên sinh lại thở dài, không thể đọc được tiểu thuyết trong tay nữa, anh tùy tiện lật lật, đặt qua một bên.

“Dương Xảo Mạn.”

“Dạ, Hoắc tổng.”

“Trợ lý Trương về chưa?”

“Để tôi xác nhận lại.”

Dương Xảo Mạn cầm điện thoại ra ngoài, điện thoại còn chưa thông, trợ lý Trương đã thở hồng hộc chạy vào: “Hoắc tổng, đã tra ra, Bạch tiểu thư đến nước X!”

Trước mắt Hoắc tiên sinh sáng ngời, đứng thẳng dậy: “Nơi nào ở nước X?”

“Vì hạng mục nghiên cứu đó được bảo mật, nên hành tung của Bạch tiểu thư cũng nằm trong hiệp nghị bảo mật, tạm thời chưa tra được.”

Hoắc tiên sinh nhíu mày, phân phó nói: “Không cần biết cô ấy đi đâu, trước tiên phái người đến nước X tìm, quan trọng là phải kiểm tra giao thông, chỉ cần vừa thấy tin tức về Bạch Thanh Thanh thì lập tức tìm.”

“Vâng, Hoắc tổng.”

Trợ lý Trương vội vã chạy đi.

Tạm thời đã có tin tức, Hoắc tiên sinh nhẹ nhõm hẳn đi, chỉ chờ trợ lý Trương quay về gửi tin tức cho anh. Hoắc tiên sinh tĩnh tâm ngồi đó suy nghĩ, gọi cho Đỗ Linh: “Cô có cách nào liên hệ với người có thệ liên hệ được với Thanh Thanh ở nước ngoài không?”

“Hả?”

“Tuy rằng hạng mục nước ngoài và trong nước không liên quan với nhau, nhưng đều là sản nghiệp của Thanh Thanh, nếu tìm hiểu nguồn gốc thì có khả năng sẽ ra.” Hoắc tiên sinh thong thả ung dung nói: “Bình thường Thanh Thanh giấu rất nhiều tin tức, ngay cả tôi cũng không biết nhiều, cô là người thân cận nhất với Thanh Thanh, hẳn phải biết nhiều hơn tôi đúng không?”

Nói vậy thôi, nhưng cô ấy thật sự không biết mà…

Đỗ Linh đang muốn mở miệng giải thích, Hoắc tiên sinh tiếp tục nói trước: “Cô thay Thanh Thanh làm việc, Thanh Thanh sẽ lấy một phần lợi nhuận cho cô, đúng không?”

“À… Đúng.”

“Nếu vậy, nếu cô kiếm được thông tin của người liên hệ, tôi cũng sẽ cho cô một số tiền.” Hoắc tiên sinh nói một dãy số: “Chỉ cần là tin tức liên quan đến Thanh Thanh, tôi sẽ cho cô bao nhiêu đó, nếu Thanh Thanh trở về, tôi sẽ cho cô thêm một bao lì xì.”

Đỗ Linh trầm mặc.

Thật lâu sau, cô ấy mới chậm rãi mở miệng: “Hoắc tổng, tình cảm của tôi và Thanh Thanh đã nhiều năm, tôi cũng biết tình cảm của cô ấy với anh, hiện tại bỗng nhiên phát sinh chuyện như này, anh cho rằng tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”

“Hả?”

“Nhưng thù lao đã nói thì nhất định phải có đó!” Đỗ Linh hoả tốc cúp máy, trong lòng nghĩ đến con số Hoắc tiên sinh nói, dường như trước mắt là một đống nhân dân tệ được quy đổi, cô ấy mở danh bạ, gọi qua một loạt số điện thoại.

Hoắc tiên sinh an tâm, ôm lấy Chúc Chúc từ Dương Xảo Mạn và cầm lấy quyển sách kia rời khỏi văn phòng.

Hoắc tiên sinh về nhà.

Bạch Thanh Thanh mới đi một ngày, đồ đạc trong nhà không thay đổi mấy, anh không động vào thứ gì, tất cả đều duy trì như trước khi Bạch Thanh Thanh rời đi, đĩa lê trên bàn trà không mất đi trái nào.

Ngay cả tờ giấy đó, đều được đặt ở vị trí vốn có của nó, được đĩa trái cây đè lên, xem nhẹ nếp nhăn hằn trên tờ giấy, trong nháy mắt Hoắc tiên sinh còn cho rằng mình đã quay lại hôm qua.

Anh nhịn không được hô một tiếng: “Thanh Thanh?”

Trong phòng trống rỗng, không có hồi âm.

Chỉ có Chúc Chúc trong lòng anh kêu theo một tiếng: “Ngao!”

Hoắc tiên sinh cười khổ một tiếng, cúi đầu sờ đầu nó: “Mẹ mày bỏ chúng ta chạy rồi, nếu không tìm thấy được cô ấy, chúng ta chỉ có thể chờ cô ấy quay về.”

“Ngao!”

Hoắc tiên sinh ngồi lên sô pha, anh ngồi ở vị trí bên trái như ngày thường, sô pha bên phải vẫn trống như cũ, giống như Bạch Thanh Thanh còn ở nơi này.

“Mẹ mày đã nói, chờ đến hôn lễ, cô ấy muốn mày làm phù dâu.” Hoắc tiên sinh chậm rãi vuốt lông Chúc Chúc, anh cúi đầu, ánh mắt ôn nhu: “Lúc ấy tao đã từ chối, cho mày đi tung bông còn đỡ, nếu mày làm phù dâu, chẳng lẽ để Thanh Thanh ôm mày sao?”

“Ngao!”

“Bây giờ ngẫm lại, nếu lần đó đáp ứng cô ấy là tốt rồi.” Hoắc tiên sinh vuốt chậm dần: “Thanh Thanh luôn làm theo ý tao, chỉ cần tao nói ra, cô ấy sẽ không phản đối, không cần biết gì hết, hôn lễ cho tao quyết định, nhà ở cũng do tao quyết định, ngay cả lần trước cô ấy đưa ra lời kết hôn, cũng theo ý tao mà bỏ đi.”

“Rõ ràng trong tư liệu Dương Xảo Mạn đưa cho tao, nam nữ hẹn hò với nhau là nhà trai sủng nhà gái, tao phải sủng Thanh Thanh mới đúng, hiện tại toàn bộ đều trái ngược.” Hoắc tiên sinh cười khổ.

Bây giờ nhớ đến, hình như lần thành công duy nhất trong kế hoạch đó, cũng là Thanh Thanh bao dung anh.

“Ngao!”

Hoắc tiên sinh xoa phần lông trên đầu Chúc Chúc: “Mày cũng thấy vậy đúng không nào?”

Chúc Chúc cầm móng vuốt vò đám lông trên mặt, dường như thật sự hiểu anh nói gì, khi Hoắc tiên sinh dừng lại, phối hợp “Ngao!” Một tiếng.

Hoắc tiên sinh suy tư nói: “Vì thế, nói không chừng Thanh Thanh thấy ghét? Vì phương thức chúng ta ở chung khác với người khác? Nên có khả năng cô ấy thích ngược lại?”

Chúc Chúc rung rung lỗ tai: “Ngao ô…” Hôm nay ba nói nhiều quá, thật phiền quá à…

Nghe nó đáp lời, trong nháy mắt trước mắt Hoắc tiên sinh sáng ngời: “Mày cũng thấy vậy?”

“Ngao ô…”

Hoắc tiên sinh do dự một chút, một tay ôm nó vào phòng, đặt thật nhiều đồ ăn vào chén cho nó mới cẩn thận dặn dò nói: “Ba muốn đi ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi, buổi tối nhất định sẽ ăn cơm cùng mày, mày phải ở nhà canh nhà đó, đừng mở cửa cho người lạ vào.”

“Ngao ô ~”

Hoắc tiên sinh gấp gáp đi ra.

Anh mở cửa siêu xe trăm bản toàn cầu ra, phóng xe nhanh như chớp, lái đến cửa hàng trang sức lần trước.

Anh vội vã đi vào, tây trang trên người không chút cẩu thả, bước chân nhanh nhẹn nhưng nhìn không vội vàng, Hoắc tiên sinh vừa vào cửa, khí thế trời sinh làm mọi người bên trong đều dời mắt đến, ngay cả kim cương trong tủ kính cũng không lóa mắt bằng anh.

Hoắc tiên sinh lấy một tấm thẻ ra để lên bàn, phạn phó nhân viên công tác: “Đem hết nhẫn của các người ra đây cho tôi xem.”

Aiz… Tổng giám đốc bá đạo đẹp trai, thì ra là hoa đã có chủ… Giới tính nữ trong tiệm lưu luyến thu hồi tầm mắt.

Nhân viên làm việc rất mau, toàn bộ kiểu dáng bán chạy trong tiệm đều được để trước mặt Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh liếc mắt một cái, nói: “Đổi.”

“Đổi.”

“Đổi.”

Đến khi sắc trời dần dần thay đổi, người vào cửa hàng từng nhóm rồi lại từng nhóm, nhân viện đã gần như đem hết hàng trong kho ra, cuối cùng Hoắc tiên sinh cũng chọn được nhẫn mình ưng ý.

Chiếc nhẫn rất đơn giản, xung quanh cái vòng bạch kim được nạm kim cương vụn, liếc mắt sơ qua thì không thể thấy được, nhưng nếu đặt dưới ánh đèn, sẽ phát ra ánh sáng chói mắt, không có chiếc nhẫn nào tốt hơn cái này.

Lần đầu tiên Hoắc tiên sinh nhìn thấy Bạch Thanh Thanh, chỉ cho rằng đối phương là một người qua đường bình thường, nếu không phải Bạch Thanh Thanh đúng lúc dọn đến đối diện anh, sợ rằng anh đã không có cơ hội tiếp xúc phát triển với cô. Càng hiểu biết, anh càng bị ánh sáng tỏa ra từ người cô hấp dẫn, cuối cùng đã không thể rời khỏi cô.

Hoắc tiên sinh lập tức quẹt thẻ mua ngay.

Anh tiện đường ghé qua cửa hàng mua đồ ăn cho chó vị mới ra rồi về nhà.

Chén cơm của Chúc Chúc quả nhiên đã trống trơn, Hoắc tiên sinh mở gói đồ ăn mới, đổ vào chén cơm của nó, xoa nhẹ đầu nó, mới ngồi vào sô pha.

Vẫn là vị trí bên trái, bên dưới đĩa đựng trái cây vẫn là tờ giấy đó.

Hoắc tiên sinh tốn rất nhiều sức lực để làm mình rời tầm mắt khỏi tờ giấy ấy, anh tùy ý liếc mắt nhìn, dừng trên quyển tiểu thuyết tùy tiện lấy về.

Anh mới đọc đến đoạn nữ chính trong truyện phát hiện mình mang thai, phần còn lại còn chưa đọc đến.

Hoắc tiên sinh nghĩ nghĩ, cầm nó lên, lật đến chỗ dừng.

Sau đó, ánh mắt của anh bỗng nhiên dừng trên mấy chữ — thành phố Y của nước X.

Cùng một quốc gia với Bạch Thanh Thanh.

Trong đầu Hoắc tiên sinh có tia sáng lóe qua, anh nghĩ đến một thứ, sờ vào hộp nhỏ trong túi, ngón tay run rẩy duỗi đến điện thoại. Trước khi anh cầm lấy được, điện thoại đã sáng lên trước.

Là trợ lý Trương.

Hoắc tiên sinh ngừng thở, run rẩy bắt máy.

“Hoắc tổng, tạm thời đã điều tra ra, Bạch tiểu thư có khả năng ở một trong những thành phố này.” Trợ lý Trương nói vài cái tên, thành phố y nước X thình lình xuất hiện.

Trong nháy mắt, phảng phất như tất cả âm thanh trên thế giới đều biến mất.

“…”

“Hoắc tổng?”

“Giúp tôi đặt vé máy bay đến thành phố X nước Y.” Hoắc tiên sinh nghe thấy mình nói thế: “Ngay bây giờ, lập tức, lập tức.”

Anh lấy lại bình tĩnh, cẩn thận dặn dò nói: “Còn nữa, kêu Dương Xảo Mạn qua đây, giữ Chúc Chúc đi.”

“Vâng, Hoắc tổng.”

Hết chương 54

Trước/65Sau

Theo Dõi Bình Luận