Saved Font

Trước/27Sau

Tổng Tài Biến Thái Tôi Yêu Anh

Chương 14: Tống Vũ Dực đến Nhật?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Máy bay đáp xuống sân bay Fukuoka, Mộ Tuyết thẩn thờ bước ra ngoài, có thể vì mệt mỏi cũng có thể vì nỗi đau quá lớn bất ngờ ập đến.

Cô lang thang trên đường phố dùng vốn tiếng Anh ít ỏi để tìm nơi trọ tạm thời. Số tiền dành dụm bấy lâu của cô có lẽ đủ cho cô sống một tháng và tìm một nơi ở mới.

Hầu hết mọi người đều nhã nhặn trả lời cô. Tuy nhiên họ đều giới thiệu cho cô một khách sạn nào đó, mọi thứ dường như bế tắc, cô lạc lõng giữa đường phố nhộn nhịp và không biết đi đâu.

Đến lúc tưởng chừng như đã phải ngủ ngoài đường, cô nhìn thấy một người phụ nữ và dùng hết can đảm còn lại đến hỏi chỗ ngủ.

''Excuse me, I'm a foreigner, I have not found a place yet, can you let me sleep at your house tonight?''

''My house is quite small. If you need me, I will let you rent a small apartment nearby.''

''Really? Great! How much does it cost a month?''

''24499¥''

'' Sorry, how much...?

''221 USD''

''...''

Nếu cô dùng số tiền này để thuê nhà có thể khó để cô sống đủ trong một tháng nhưng đây có lẽ là nơi rẻ nhất ở đất nước này rồi.

'' Thanks you very much. But can I pay 50%?''

'' No problem. Follow me!''

Mộ Tuyết đi theo người phụ nữ qua con đường lớn rồi rẽ vào một con đường vắng vẻ. Cô đến một căn chung cư trông hơi cũ kĩ nhưng chắc chắn!

Người phụ nữ dẫn cô đến một căn hộ ở tầng hai. Căn hộ không được xem là rộng rãi nhưng sạch sẽ. Người phụ nữ rời đi và hẹn cô sáng thứ hai đến kí hợp đồng. Cô cảm thán trước lòng tốt của người phụ nữ, cũng như sự rộng rãi của bà.

Sau khi người phụ nữ tốt bụng ấy đi, Mộ Tuyết liền thăm quan chung quanh. Phòng bếp, nhà vệ sinh đều sạch sẽ không cũ kĩ, ủ dột hay đáng sợ như những bộ phim trên truyền hình. Thậm chí còn có chăn gối mới trong tủ, họ xếp gọn ghẽ đến như cô cảm tưởng như đang ở trong quân đội.

Cô quyết định ra ngoài mua chút gì đó ăn, cũng may trên đường đi lúc nãy cô đã thấy một cửa hàng tiện lợi.

Cửa hàng tiện lợi cũng rất khác ở Trung Quốc, cửa hàng tiện lợi ở đây bán rất nhiều mặt hàng, được xếp ngay ngắn cũng như cách bày trí khá đặc biệt. Đi một vòng Mộ Tuyết quyết đi mua vài gói mì dự trữ trong vài ngày tới, một ít rong biển khô và nước. Khi thanh toán cô mới nhận ra việc học tiếng Nhật ở đây là một điều vô cùng cần thiết, thực ra mấy tháng trước cô cũng đã học qua lớp tiếng Nhật cơ bản khi công ty có đối tác là người Nhật nhưng những câu từ cô học được chỉ có thể dùng dạy trẻ tập nói...

Một ý tưởng lóe lên trong đầu cô. Mộ Tuyết đi nhanh về phía căn hộ.

Muốn sống ở nơi này mình phải học tiếng Nhật, sau đó mới có thể đi xin việc ở nơi này.

Hôm sau cô lên mạng tự học tiếng Nhật, suốt cả ngày Mộ Tuyết đã thuộc rất nhiều từ, gần tối cô đi dạo đường phố Fukuoka, mọi người dường như đều tay trong tay đi dạo, còn cô lại vô định không biết đi đâu. Mộ Tuyết cứ đi về phía trước, không chợt một bóng lưng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt. Cô đã đi theo người đó suốt năm con đường. Tim cô như muốn xé lồng ngực nhảy ra ngoài, vừa hi vọng, vừa mong đợi lại vừa sợ hãi. Cô rất muốn thấy anh, rất muốn ôm anh nhưng cũng rất hận anh. Có thể anh không hề yêu cô, tình yêu ấy chỉ là vỏ bọc giả tạo của hận thù trong tim anh.

Anh đã từng nói: Nếu cô phản bội anh, anh nhất định sẽ khiến cô đau khổ đến chết. Cô từng cho rằng chỉ là trong lúc hai người vui vẻ anh nói đùa nhưng ánh mắt của anh ngày đó đã chứng minh rằng nếu anh bắt được cô nhất định sẽ biến lời nói thành sự thật.

Bóng lưng ấy dừng lại trước một căn nhà và khi người đó quay lại. Không phải anh... một chút nhẹ nhõm cũng có một chút hụt hẫng.

Khi vừa quay đầu lại, Mộ Tuyết phát hiện ra con đường này hoàn toàn xa lạ. Cô không thể nhớ nỗi mình đã đi qua những nơi nào. Càng đi con đường càng heo hút, cảnh vật xa lạ khiến Mộ Tuyết trở nên hoảng sợ.

Gần 10 giờ tối, cô dường như bế tắc, càng lúc càng lạc xa hơn. Đây là một con đường vắng vẻ không có một chiếc xe taxi hay xe cộ qua lại. Cô ngồi thụp xuống ôm lấy gối.

Mình đang làm gì ở nơi này thế này?

Tại sao mình phải chịu những điều này?

Mẹ ơi, con đã làm gì sai?

Con phải làn gì đây?

Bỗng tiếng rất nhiều người đàn ông vang lên, Mộ Tuyết vội vàng đứng dậy, đi nhanh về phía khác nhưng những gã đó đã nhanh mắt nhìn thấy cô và đi về phía cô. Kẻ kéo tay kẻ khoác vai, bàn tay thô tục của những kẻ đó liên tục vuốt ve cánh tay khiến cô rùng mình. Có tận bốn năm người vây lấy cô, cô la hét, vùng vẫy cũng không thể kháng cự lại sức mạnh của họ.

Họ bắt đầu sờ soạng cơ thể cô Mộ Tuyết càng kháng cự mạnh mẽ. Họ gần như lao vào xé rách áo cô. Họ nói rất nhiều nhưng cô gần như không hiểu chút gì. Mộ Tuyết hét đến khan cả giọng nhưng không một ai đến gíup đỡ.

Mộ Tuyết gần như ngất đi vì sợ hãi, cô chỉ còn có thể thều thào vài tiếng. Đột nhiên những bàn tay dơ bẩn đó rời khỏi cơ thể cô. Một người đàn ông vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ xuất hiện trong tầm mắt của cô...

Mộ Tuyết ngất đi.

---------------------——————-------------------

Bệnh viện X

Đây là...?

Mộ Tuyết tỉnh dậy tại một nơi xa lạ.

'' Đừng tỉnh dậy, cô chưa khỏe hẳn đâu.''

'' Anh... ''

Khuôn mặt quen thuộc hiện ra, có phải cô nằm mơ không?

Là anh... là Tống Vũ Dực... là khuôn mặt đó... là anh. Nhưng giọng nói đó... lạ quá.

Người đàn ông trước mắt cô rất giống Tống Vũ Dực. Nỗi nhớ, ký ức, tủi thân, đau khổ...

'' Dực, là anh phải không?''

'' Dực? ''

'' Dực, là em là Mộ Tuyết đây! Anh đến tìm em đúng không? Là em sai, em thực sự rất nhớ anh. Nơi đây thật đáng sợ, có một bọn người, họ...họ... họ định làm nhục em... em sợ lắm... ''

Người đàn ông đó không nói gì, chỉ để cô vùi mặt vào vai khóc nứt nở. Anh xoa nhẹ lưng an ủi cô nhưng không nói gì hết. Một lúc lâu sau Mộ Tuyết bình tĩnh trở lại, cô ngước lên nhìn khuôn mặt thân thuộc.

'' Tôi xin lỗi nhưng tôi là Trình Khâm, không phải Tống Vũ Dực gì đó, tôi thấy cô bị bọn xấu làm hại nên cứu và đưa cô vào đây. ''

'' Anh nói dối! Em biết em đã sai! Dực, em sợ lắm, tại sao giọng nói của anh lại như thế này? ''

'' Tôi là Trình Khâm, giáo sư tại đại học Kyushu.''

'' Không đâu!''

'' Đây! ''

Trình Khâm đưa cho cô một cái thẻ, trên đó toàn tiếng Nhật.

'' Tôi không biết tiếng Nhật.''

'' Đây là tên tôi bằng tiếng Nhật''

'' Khoan đã, anh là người Trung Quốc?''

'' Không phải cô đã nói chuyện với tôi từ nãy gìơ sao? ''

'' Anh...''

'' Được rồi nghỉ một lát đi sáng mai tôi đón cô xuất viện. Bây giờ tôi đi mua cho cô ít cháo.''

Mộ Tuyết ngoan ngoãn nằm xuống, Trình Khâm đi ra ngoài.

Một cô gái lương thiện!

—————-—————————-———

Ở thành phố A...

'' Thưa tổng giám đốc, tài liệu đó đã phát tán khắp nơi rồi ạ! ''

''CÚTTTT!''

'' Thưa tổng giám đốc 3 gìơ chiều nay cổ phiếu công ty đã giảm một nữa. ''

''...''

'' Thưa giám đốc, ba công ty lớn đã hủy hợp đồng cung ứng vật liệu của chúng ta. ''

''...''

'' Tổng giám đốc anh không sao chứ? Mau lên! Tổng giám đốc bất tỉnh rồi!''

Gần một tuần ở lì trong phòng làm việc không ăn uống gì Tống Vũ Dực đã bị bất tỉnh trong tình trạng sức khỏe

suy kiệt. Mạch Kha rất nhiều lần khuyên nhủ anh nhưng anh chỉ ăn vài muỗng cơm rồi lao vào làm việc. Chính việc tài liệu mật bị phát tán bên ngoài khiến nhiều công ty ăn cắp rồi tạo ra sản phẩm với giá rẻ hơn khiến nhiều nhà đầu tư chuyển hướng rút vốn đầu tư.

Tin tức anh nhập viện khiến công ty càng chao đảo, nhiều nhân viên đã nghỉ việc trước thời hạn.

Mọi việc trong cuộc sống anh đang diễn ra trong bế tắc!

Mộ Tuyết, em đã làm gì thế này!

Trước/27Sau

Theo Dõi Bình Luận