Saved Font

Trước/47Sau

Tổng Tài Mặt Lạnh VS Thư Kí Toàn Năng

Chương 38~

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngày hôm sau, mưa vẫn còn rơi.

Một đêm không ngủ, cuối cùng Bạch HIền vẫn không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ: trên ngã tư đường, mưa rơi tích thành dòng suối nhỏ, từng hạt mưa không ngừng rơi xuống, hơi nước bay lên mờ mịt.

Nhìn phía ngã tư không một bóng người, Bạch Hiền nở nụ cười tự giễu.

"Bạch Hiền, mày còn chờ mong cái gì? Không phải đã nói là muốn buông xuôi sao..."

Bạch Hiền vuốt vuốt lên kính trên cửa sổ, cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra, rõ ràng biết không thể sờ đến màn mưa ngoài trời kia, rõ ràng biết người ngoài cửa sổ đã rời đi rồi...

Thì ra quên một người thật sự khó như vậy, Bạch Hiền nghĩ thế rồi kéo cửa sổ lên, mặc cho những hạt mưa tùy ý tạt vào mặt. Trước mắt một mảng mơ hồ, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt đang trào dâng nữa.

Thật ra, trong mấy ngày Bạch Hiền rời khỏi Xán Liệt, hình bóng anh chưa một giây một phút nào rời khỏi tâm trí cậu. Khi cậu ngồi ăn cơm sẽ nhớ đến cảnh tượng Xán Liệt vì cậu mà nấu cơm, nhất là buổi sáng cậu một mình ăn cơm; khi cậu ngủ sẽ nhớ đến độ ấm cơ thể của Xán Liệt, nhất là ban đêm có hơi chút se lạnh; cậu chưa từng hết nhớ tới người kia, rõ ràng biết nhớ đến là sẽ đau, nhưng vẫn tự ngược bản thân mà nhớ đến rồi lại đau đớn... Có lẽ với một số người mà nói, yêu hay không yêu chỉ là một ý nghĩ, nhưng Bạch Hiền cậu không thể làm được. Con người tên gọi Phác Xán Liệt kia ấy mà, tựa như vết thương trong lòng Bạch Hiền, nếu muốn loại bỏ hoàn toàn người ấy khỏi cuộc sống này trừ phi cắt bỏ trái tim cậu đi, trừ phi cậu chết. Phác Xán Liệt không đáng để Bạch HIền yêu, ai cũng hiểu điều ấy, đến bản thân cậu cũng hiểu, nhưng trong tình yêu, căn bản là không có cách nào nói cho thông suốt.

Chỉ có Bạch Hiền mới biết, khoảnh khắc Xán Liệt xuất hiện trước mặt cậu kia, trong lòng cậu có từng con sóng nhỏ dâng trào cuồn cuộn. Cậu nghĩ mình có thể thản nhiên đối mặt, quả thật là cậu có thể bình thản mà đối mặt, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Xán Liệt mà vết thương bị xé rách lại làm cho cậu đau đớn đến hít thở cũng khó khăn. Giây phút Bạch Hiền đi ra khỏi văn phòng kia cũng tự cảm thấy bội phục chính mình, bởi vì, giả vờ như không yêu, thật sự hết sức khó khăn.

Nếu bạn từng chân thành yêu một ai đó, bạn sẽ hiểu được, để quên một người có đôi khi còn đau đớn, khó khăn hơn so với cái chết rất nhiều lần. Cái loại giày vò này, khiến cho người ta khổ sở, cũng khiến người ta bất chợt cảm thấy hạnh phúc, bởi vì điều đáng mừng chính là, đoạn tình yêu này cũng không phải chưa từng lưu giữ được điều gì.

Tất cả mọi người đều nghĩ Bạch Hiền đã thoát khỏi bóng ma Phác Xán Liệt, ngay cả chính Xán Liệt cũng cho là như vậy, chỉ có một mình Bạch Hiền mới biết, mỗi ngày mỗi đêm nhớ nhung sâu đậm đến thế nào, mỗi ngày kiềm chế sự nhớ thương đó có biết bao đau đớn.

//Đừng chỉ tìm một cái cớ

Tình yêu đã phai nhạt thì nên buông tay thôi

Em không muốn nghe

Anh cũng không thể bình tĩnh nói chuyện

Chỉ tùy tiện tìm đại một lý do

Quyết định rồi cũng không hề quay đầu lại

Đã không yêu thì có nói gì cũng vô dụng

Khi chia tay, mọi thống khổ không thể nói ra

Chắc anh cũng chẳng dễ chịu gì

Ngày đó chúng ta ở bên nhau cũng chưa từng cãi vã

Khi chia ly rồi có khổ sở cũng không nói

Nếu anh từng bị chê cười

Thì không bằng cho anh lựa chọn cuộc sống mà anh muốn

Sau khi hai ta chia tay sẽ cười nói

Khi bạn bè hỏi em về anh

Em sẽ chỉ vu vơ nói giống như hai ta chưa từng yêu

Nhưng thật ra căn bản em không hề nói

Thật ra em là không thể nào sống thiếu anh

Thật ra em yêu anh nhiều hơn anh vẫn nghĩ //

Thật ra, người tên Phác xán Liệt ấy, luôn là một bí mật lớn được chôn giấu rất sâu trong lòng Bạch Hiền.

Mà Bạch Hiền làm sao có thể biết được, đêm hôm đó,Xán Liệt đứng trong mưa té xỉu rồi bị cưỡng chế đưa đi. Đứng trong mưa vài giờ liền, hơn nữa khi màn đêm buông xuống, mưa càng rơi trời sẽ càng thêm lạnh, sau nửa đêm Phác Xán Liệt bắt đầu sốt cao rất nghiêm trọng. Cả cơ thể nóng rực đứng trong màn mưa lạnh như băng, Xán Liệt biết rất rõ mình đang sốt, nhưng vẫn là một mực đứng nơi đó chờ đợi, mãi cho đến khi ý thức hoàn toàn mơ hồ.

Bởi Tuấn Miên không yên tâm chuyện Xán Liệt tới Mỹ nên khi biết được anh đi tìm Bạch Hiền, cũng lập tức chạy đến. Khi hắn tới dưới nhà Bạch Hiền, phát hiện Xán Liệt đã ngã xuống trong màn mưa, sau đó lập tức đưa anh tới bệnh viện. Xán Liệt liên tục sốt cao không giảm, bác sĩ cũng bó tay lắc đầu không có cách nào khác, bởi vì ý thức muốn được sống của anh quá mỏng manh, tâm trạng và suy nghĩ tiêu cực làm cho cơ thể vốn yếu ớt lại càng thêm suy yếu.

Rồi sau đó, Phác Xán Liệt tỉnh lại, bởi có Tuấn Miên mà Xán Liệt biết suốt cả một đêm anh đều gọi tên Bạch Hiền.

Sau khi tỉnh dậy, Xán Liệt coi tất thảy mọi chuyện đều như lúc ban đầu, không nhiều lời mà lập tức sai Tuấn Miên mua vé máy bay về nước, về sau, anh cũng không còn đi tìm Bạch Hiền nữa. Phác Xán Liệt và Bạch Hiền, sau lần gặp mặt ở Mỹ, liền từ biệt tới sáu năm. Về Bạch Hiền, Phác xán Liệt không nhắc tới, Tuấn Miên cũng cũng không hỏi. Mọi người mặc nhiên coi Bạch Hiền là điều cấm kỵ, là hố đen duy nhất trong lòng Xán Liệt mà không thể đụng vào. Sáu năm này, Phác Xán Liệt ngày càng trở nên lạnh lùng, không nói không cười, anh không mắng chửi người, chỉ dùng ánh mắt phóng qua đã khiến người ta phát sợ rồi. Đối với một Xán Liệt như vậy, bọn Tuấn Miên, Diệc Phàm nhìn qua chỉ biết thở dài thật mạnh rồi nói Phác Xán Liệt cũng là một gã si tình.

Tất cả mọi người đều cho rằng, Bạch Hiền hận Xán Liệt, Xán Liệt cũng trách Bạch Hiền, nhưng bọn họ làm sao biết, thật ra Bạch Hiền vẫn còn yêu Xán Liệt, mà Xán Liệt lạnh lùng, cũng chỉ là vì sau khi gặp Bạch HIền đã tích góp từng chút dịu dàng.

...

Nhà Xán Liệt, anh lại lần nữa đối diện với bức ảnh Bạch Hiền mà ngẩn người. Bạch Hiền trong bức ảnh là dáng vẻ của sáu năm trước, là ảnh khi ấy anh kêu Tuấn Miên đi điều tra về cậu. Sáu năm này, anh không hề tìm hiểu một chút tin tức gì của Bạch Hiền, bởi vì anh muốn để cho cậu biết, anh cũng yêu cậu, mặc kệ là xa cách nhau bao lâu, mặc kệ bọn họ đã xa cách nhau nhiều năm, yêu chính là yêu, dù thế nào cũng sẽ không thay đổi.

"Ba, con đã về!"

Giọng nói mang hương vị bạc hà cắt ngang dòng suy nghĩ của Xán Liệt, anh nhíu mày, nhưng không hề có ý tức giận, nuông chiều xoa đầu đứa nhỏ, nói một câu "Về rồi à!"

Cậu bé đẩy tay Xán Liệt ra, tức giận nói, "Ai da, ba à, con nói bao nhiêu lần rồi, con đã 13 tuổi, không còn là trẻ con nữa!"

"Ở trong mắt ba con vĩnh viễn chỉ là một đứa bé!"

Không để ý đến sự phản đối của cậu bé, Xán Liệt lại xoa xoa đầu nó, cậu bé dậm chân rồi chạy thẳng lên tầng.

Đối với đứa nhỏ này, XÁn Liệt cực kỳ yêu thương chiều chuộng, bởi vì cậu bé có một đôi mắt hạnh, khi cười rộ lên trong đôi mắt dường như tích tụ cả ngàn vì sao.

Cậu bé cũng luôn muốn trở thành một người vĩ đại như ba nó cho nên nó cũng rất cố gắng, luôn đứng nhất lớp không nói, còn làm trưởng lớp, năm nay, cậu bé lên lớp 7. Đối với đứa nhỏ này, anh vẫn rất nuông chiều, nhưng chuyện đi học thì chưa từng cho nó một sự đãi ngộ đặc biệt nào, đãi ngộ duy nhất đại khái là ném nó tới trường nam sinh. Cậu bé cũng không hy vọng có đặc quyền gì, nó phải chứng minh cho mọi người thấy không cần sự che chở của Xán Liệt cũng có thể trở thành một người nổi bật. Nhưng mà đứa trẻ lúc ở trường học vẫn luôn biểu hiện rất xuất sắc, ngày hôm ấy lại bị thầy giáo gọi phụ huynh tới.

"Thầy Kim, xin hỏi Tiểu Baek đã phạm lỗi gì vậy?"

"Đánh nhau, lại còn là bạn học lớp trên, lát nữa phụ huynh cậu bé kia cũng sẽ tới!"

Thầy giáo chủ nhiệm lớp đau đầu nói, thật không ngờ đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy cũng có thể đánh nhau.

Phía sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Thật ngại quá, thầy giáo, con trai tôi làm sao vậy?"

Giọng nói thật quen thuộc, gương mặt cũng thật quen thuộc, Xán Liệt đứng chôn chân tại chỗ, một cái tên đã lâu không nói bay ra từ trong miệng.

"Bạch Bạch"

"Phác Xán Liệt..."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trước/47Sau

Theo Dõi Bình Luận