Saved Font

Trước/30Sau

Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê: Hồi 14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Có những giấc mơ mà con người ta không bao giờ muốn tỉnh dậy, thà đấm chìm trong cõi mộng còn hơn thức giấc rồi hóa bi thương.

[...]

"Lão gia, trên đường từ sân trở về xe của thiếu gia mất lái lao xuống biển, mất tích rồi! Chỉ tìm được chiếc nhẫn mà Tổng tài đích thân tới Canada đem về mừng sinh nhật thiếu phu nhân thôi!"

[...]

Thế nhưng cõi mộng mà cô muốn chìm vào có ngày cũng phải thức giấc, ngọt ngào bỗng chóc hóa tang thương. Ai biết đâu lời tỏ tình kia cũng là lời vĩnh biệt...

Nếu thế thì ra rằng cô mãi mãi không biết, không nghe, cũng không đau...

"Reng reng"

"Vẫn chưa tìm thấy sao?"

"..." Trầm mặc. "Tiếp tục tìm đi, phái thêm người, dù chết cũng phải tìm được xác cho tôi!"

"Bịch bịch bịch"

"Chủ tịch, ba ngày rồi. Bên phía cảnh sát...kết luận e là tổng tài..."

"Tiếp tục tìm cho tôi!"

"Dạ!"

Ba Trác cầm tài liệu trong tay, đôi mắt lóe lên tia minh mẩn, trí tuệ cùng tâm cơ sâu rộng.

Tiêu An Kỳ và Trác Thành Quân trở mặt, Tiêu An Kỳ một tay đụng đến Trác thị một tay khác lại nhắm đến đời tư của Trác Thành Quân và Hàn Lập Y, muốn phanh phui mối quan hệ ngầm này.

Ba Trác thật không biết sau đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng chuyến đi Canada lần này của Trác Thành Quân cũng đã thành công quay ngược lại làm lũng đoạn tài chính của Tiêu thị, đồng thời đưa một số tài liệu mật của Tiêu thị đến cơ quan điều tra kinh tế, khiến Tiêu thị đứng trước nguy cơ.

Trác thị hợp tác với Tiêu thị vì đều là những con sói tham ăn, lợi dụng lẫn nhau miễn sao cùng có lợi. Trác Thành Quân không phải là kẻ lương thiện, nhưng so với một số thủ đoạn phi pháp của Tiêu thị hắn vẫn có cách áp chế, tránh cho bản thân bị liên lụy, ngược lại còn nắm được tình hình của đối phương.

Tiêu An Kỳ dám cắn hắn một vết hắn liền dùng dao muốn ghim chết cả nhà cô ta.

Chỉ không ngờ, Tiêu An Kỳ muốn chết cũng muốn chết chung với Trác Thành Quân, dùng lính đánh thuê ám toán Trác Thành Quân...

Thuộc hạ của Trác gia không ít, thế lực nhắm đến Trác Thành Quân ngỡ không ai hay biết cũng trong thời gian ngắn điều tra ra.

Ba Trác nhíu chặt chân mày, giọng nói trầm trầm nhưng nặng nè vang lên: "Thu mua Tiêu thị trong ba ngày."

____________

Hàn Lập Y nằm rút trong phòng muốn không nhớ, không nghe nhưng thể nào cô cũng nghe rõ tất cả.

"Trác Thành Quân...Không!!!"

Hàn Lập Y ngồi bật dậy, hai tay ôm đầu, như nghe đâu đây lời thì thầm của Trác Thành Quân.

Đờinày, anhchỉyêuem....cuối cùng luyến tiếc cũng chỉ mình em...

Tại sao vậy?

Tại sao vậy?

Những lời nói cuối cùng nhẹ tênh như hơi thở của con người ở những phút cuối đời, bình thản và đón nhận. Tựa như không thể nghe hết được nếu không chú ý...

Cuối cùng luyến tiếc chỉ mình em...

Nước mắt từ kẻ tay của Hàn Lập Y rơi xuống, hoảng loạn, đau thương.

Trác Thành Quân, hóa ra cuộc gọi đó của anh bảo đợi một chút, anh tỏ vẻ không sao là vì đợi đến thời khắc sinh nhật em sao?

Có phải anh đã biết mình nhất định gặp chuyện rồi không, mới nói với em những lời đó?

Tại sao anh không gọi cầu cứu mà lại gọi cho em, còn khiến em nghĩ đó là trò đùa của anh và nói những lời giận lẫy bảo rằng không cần anh làm chồng, không cần anh trở về nữa.

Hàn Lập Y im lặng khóc, đôi lúc lồng ngực lại không thở nổi mà nức nở lên.

Cô hối hận, thật hối hận...

Gần chiếc xe hư hỏng được trục vớt dưới biển, tìm được một chiếc hộp nhỏ...bên trong có một chiếc nhẫn cưới tinh xảo, chiếc nhẫn này của nữ, còn chiếc nhẫn của nam đã không thấy đâu nữa.

Ba mẹ Trác biết Trác Thành Quân đợi...hắn vẫn cố gắng đợi đến thời khắc sinh nhật của Hàn Lập Y đến, hắn sẽ đứng trước mặt cô, nói lời yêu cô, dành cho cô món quà hắn dụng tâm chuẩn bị...chỉ là món quà này đến cuối cùng vẫn không phải là hắn tận tay trao cho cô.

Có lẽ hắn không cam tâm, hắn phẫn uất trước thời cuộc nhưng cuối cùng phần nhiều cũng là luyến tiếc...khi nhận ra được phần tình cảm này nhưng vẫn không kịp nắm bắt.

Vậy là đời này, luyến tiếc cũng chỉ em....tình yêu không bao giờ chạm đến nữa...

Cuộc gặp gỡ của hắn và cô lúc bắt đầu đến khi kết thúc trải qua một đoạn bi thương nhưng chỉ mình cô gánh chịu, vậy thì cứ để là lần cuối cùng này mình hắn thương đau, cô cần không nghe thấy, cũng không cần biết phút giây đó đã đi đến phút giây cuối cùng của một sinh mệnh thì cô sẽ không hoảng sợ, không đau lòng, và không khóc bi thương...hắn rất sợ nước mắt của cô sẽ rơi...vì hắn sẽ đau lòng.

Từ rất lúc nào mà nước mắt của cô cũng hóa thành tâm tư của hắn, hắn cũng không biết nữa. Thế nên chỉ cần toàn tâm toàn ý cảm nhận được lời yêu kia chân thật là được, dù thời khắc hắn đó cũng là thời khắc hắn không thể quay đầu lại được nữa.

Thời gian 5 phút, hắn có thể gấp rút gọi cho người đến viện cứu, nhưng giữa sự sinh tồn và cô gái hắn yêu, cuối cùng hắn vẫn chọn được cùng cô đón mừng sinh nhật. Lần đầu cũng là lần cuối cùng nhau trải qua một thời khắc thiêng liêng...cuối cùng cũng có...

Trác Thành Quân...

0: 00 giờ đó...hắn đợi được rồi...

______

"Lập Y, ăn chút gì đi con." Mẹ Trác đi đến, nhẹ nhàng gọi Hàn Lập Y.

Cô không bát nháo, không kêu gào cũng không hỏi tại sao lại như vậy, mà rất ngoan ngoãn cầm bát lên ăn, cố gắng ăn hết, ăn thật no...vì Trác Thành Quân dặn...hắn dặn cô phải sống thật tốt, còn phải sinh bảo bảo Tư Huân nữa....

Hàn Lập Y ăn...nước mắt lăn xuống nhỏ vào bát, cô ăn không có mùi vị chỉ cố gắng nuốt xuống thật tốt, mẹ Trác nhìn tình cảnh như vậy không kìm được đỏ hoe đôi mắt.

"Được rồi, Lập Y. Con đừng ăn nữa, không thấy ngon đừng cố ép bản thân mình."

"Mẹ ơi, con cảm thấy rất tệ, rất không ổn. Phải làm sao đây, con buồn quá...tim cũng đau nữa...con không muốn nói dối là mình ổn đâu, vì con không chịu nổi...con cũng không muốn bảo bảo đói, nhưng thật sự con ăn không nổi, con ăn không nổi nữa rồi...Trác Thành Quân không về nữa rồi...phải làm sao đây?"

Hàn Lập Y nhào vào lòng mẹ Trác nức nở khóc, muốn trút bỏ gánh nặng nơi đáy lòng nhưng nước mắt rơi xuống bao nhiêu quá khứ lại trở về: "Trác Thành Quân có ở đây anh ấy sẽ dỗ con, sẽ đút con ăn. Ăn không nổi anh ấy sẽ chiều ý mua đồ con muốn ăn về...tại sao trước đây con không nhận ra, Trác Thành Quân rất để tâm đến con, đối với con tuy ngoài lạnh nhưng trong nóng, nữ hầu nói với con là lúc trước Trác Thành Quân mang thức ăn về cho con nhưng nghe con nói chuyện điện thoại với Du Viễn nên mới tức giận..."

"Không sao, không sao đâu con, Thành Quân nó không giận con đâu."

"Không phải đâu mẹ, lúc anh ấy gọi cho con...con còn nói không cần anh ấy, chắc là anh ấy đau lòng lắm...đau lòng lắm, phải làm sao đây? Con không muốn anh ấy đau lòng đâu..."

Người đó là ba ba của con cô, là chồng của cô, cũng là người cô yêu...thế nào kết cục của hai người lại trở nên như thế...

Trác Thành Quân, em cũng yêu anh mà...em rất muốn, rất muốn nói cho anh nghe...nếu có thể trở lại giây phút đó, hoặc chỉ cần trở về khoảng thời gian kia, khi cô còn làm thư ký nhỏ của hắn, cô sẽ không vì thân phận thấp hèn mà muốn chôn vùi luôn phần tình cảm này, cố nhất định sẽ nói, nhất định sẽ nói...

Tổng tài, anh đẹp trai quá...sau này tôi rất muốn con trai của mình giống anh!

Chỉ là...tình yêu của hai người đã chết non theo hơi nước xa xăm, nước biển mặn nhưng nước mắt lại đắng...cuối cùng vẫn là một khoảng cách mênh mông...

_________

"Trác Thành Quân...anh đừng đi..."

"Không...anhvẫnđây, trongmỗigiấc, tronglànnướcmắtcủaem..."

"Em nhớ anh...bảo bảo nhớ anh, bảo bảo biết đạp rồi...đau lắm, anh không ở cùng em, tủi thân lắm?"

Bàn tay đặt lên cái bụng nhô cao, dịu dàng xoa: "Tư Huânngoan, khôngnháo, đừnglàmmamađau...babavề..."

Giọng nói trở nên im bặt: "Trác Thành Quân, anh sao vậy?"

"LậpY, anhkhôngthểvềnữarồi...khôngthể, xinlỗi...xinlỗi..."

Bàn tay kia rút khỏi tay cô, cô níu thế nào cũng không với tới...

"Trác Thành Quân, đừng đi...đừng đi...Trác Thành Quân!"

Hàn Lập Y ngồi bật dậy, nước mắt bên khóe mi ầng ậng...là mơ nhưng tại sao lại chân thực đến vậy, cả môi hôn lúc hắn sắp rời đi cũng ấm nóng đến vậy...

Giấc mơ cũng phân biệt được ấm lạnh sao? Bàn tay đó cũng không chút nào lạnh lẽo...chỉ là ảo tưởng thôi sao?

Hàn Lập Y cầm chiếc áo sơ mi của Trác Thành Quân lên, đêm nào cô cũng ôm nó vào lòng, như vậy sẽ có cảm giác hắn vẫn còn ở đây.

"Là mày khiến tao sinh ra ảo tưởng chân thực thế sao?" Chiếc áo này là thứ lệ thuộc cô đã không thể xa rời.

Hai tháng cuối cùng trước ngày sinh...số thời gian cô nằm mơ thấy Trác Thành Quân cũng nhiều hơn, vẫn là những giấc mơ khiến con người ta cảm thấy chân thực đến rõ ràng, đến mùi hương cũng không thể nào hoen mờ...phảng phất bên vầng trán, cánh mũi, bờ môi. Tất cả như đại diện cho sự hiện diện của một con người chỉ là...người kia bạc vô âm tín...

Tiêu thị phá sản rất nhanh, gần như có thể nói Trác Thành Quân mất tích nhưng Tiêu thị phải đền luôn mạng chôn cùng hắn. Số ngày hắn mất tích cũng gần bằng số ngày Tiêu thị đã bị diệt vong. Tiêu An Kỳ và ba cô ta, những người thuộc cơ quan đầu não của tập đoàn đều phải hầu tòa do những bằng chứng vi phạm luật kinh tế nghiêm trọng, cộng thêm nhà họ Trác cùng mối thù của Trác Thành Quân lại cho thêm chút gia vị vào tội trạng kia.

Kết án: Tiêu An Kỳ và ba cô ta thù chung thân, những người khác cũng chịu những mức án tương ứng tội trạng. Chỉ là sau vài ngày kết án, báo chí lại rầm rộ đưa tin ba của Tiêu An Kỳ tự vẫn chết trong nhà giam, sau đó một tháng cô ta lâm vào tình trạng điên dại...

Hàn Lập Y ngồi dậy, mấy tháng nay cũng đã quen dần, trái tim vẫn đau không nguôi ngoai chỉ là nước mắt không tuôn rơi nhiều như lúc đầu nữa. Cô không thích khóc cũng không muốn buồn, vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo...

Hôm nay lại đi dạo trên phố, bước chân của cô rất chậm vì mang thai vào giai đoạn cuối nên bụng đã to rất to, bên cạnh còn có hầu gái dìu nữa.

Cô thường ghé những chỗ cô và Trác Thành Quân trước đây ghé qua, nhìn thật lâu...như lại được thấy Trác Thành Quân ngây ngốc nhìn nghệ nhân khắc chữ gỗ lên mà khẽ há cả miệng ra kinh ngạc, hay hắn chỉ tay khắp nơi hỏi cô đó là cái gì, kia là cái gì, phải chơi làm sao, và cả việc hắn ngồi bệch xuống cái ghế nhỏ của người bán đồ ăn vặt bên vỉa hè, ăn thật nhiều thật nhiều thịt xâu mà không chớp mắt.

Thật ra hắn là một tên tổng tài rất ngốc, kém kỹ năng sống như vậy, chỉ thích treo vẻo mặt lạnh nhạt lại tự cao với cô, luôn bảo không thèm nhưng thật ra thứ hắn tỏ ra không cần nhất, mới là thứ hắn để ý nhất.

Lúc trước mới kết hôn, hắn luôn bảo cô và bảo bảo không xứng, luôn tỏ ra bất cần, không quan tâm, thậm chí như một kẻ hỗn đản, vô nhân tính...nhưng ai biết, nội tâm hắn vẫn luôn đấu tranh, trong tận cùng tâm hồn vẫn luôn khao khát gia đình nhỏ này của hắn....

Hàn Lập Y nhìn những xâu thịt bắt mắt trên vĩ nướng, cô mỉm cười, nói khẽ: "Mình trở về thôi..."

Buổi chiều hôm đó, phải chăng là buổi hẹn hò đầu tiên của của hai người...

Nhưng cô còn muốn đi xem phim, còn muốn đi chơi công viên nữa...cô muốn Trác Thành Quân bù cho cô, muốn hắn bù cho cô lắm...

Ngày Hàn Lập Y sinh.

"Trác thiếu phu nhân...cố lên...cô cứ dùng sức, cứ xem như dùng hết sức đánh người cô ghét nhất!"

Ngoài phòng sinh, ba mẹ Trác lượn qua lượn lại lo lắng không ngừng.

"A...Trác Thành Quân....đau quá...em ghét anh! Em ghét anh!"

Trên hành lang có vài y tá tới lui, một chiếc xe lăn được đẩy một bệnh nhân đi ngang phòng sinh đúng lúc nghe được tiếng thét gần như rống lên chửi này, bất giác môi người này cũng cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, lắc lắc đầu ngán ngẩm nhìn ba mẹ Trác đang lo lắng đến quéo hết cả tâm tư, nhưng rất nhanh chiếc xe đã được y tá đẩy đi xa dần, rồi khuất bóng ở ngoặc hành lang kế tiếp.

Vài người bệnh nhân khác cũng lác đác qua lại ở ngoặc hành lang...

"Oa oa oa..."

"Trời ơi! Ra rồi! Trác cháu ra rồi!" Ba Trác nhảy dựng lên mừng rỡ.

Mẹ Trác vuốt ngực cảm tạ trời phật.

"Xoạch" cửa phòng bệnh mở ra, y tá cùng bác sĩ mỉm cười rạng rỡ: "Chủ tịch Trác, chúc mừng ngài có người thừa kế, là một bé trai kháu khỉnh."

"Thật sao? Vậy con dâu tôi thế nào?"

"Trác thiếu phu nhân sẽ được đưa qua phòng hồi sức, cô ấy vẫn khỏe, chủ tịch và phu nhân không cần quá lo lắng."

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ..." Ba mẹ Trác rối rích cảm ơn, ngoác cả miệng ra cười không khép lại được.

____________

"Thành Quân...em sinh bảo bảo, đau lắm...nhưng em vẫn sinh bảo bảo khỏe mạnh được rồi..."

"Lập Ygiỏi quá..."

"Trác Thành Quân, em rất ngoan...khi sinh bảo bảo, em rất nhớ anh, nhưng chỉ niệm thầm tên anh làm dũng khí..."

"Emghétanhkhông? anhkhiếnemphảisinhem, rấtđau..."

"Không, Trác Thành Quân, em không có ghét anh...cũng không bao giờ nói ghét anh đâu. Em hứa!"

"Có thật không?"

"Thật, em không có nói."

"LậpY, anhyêuem...cũngyêubảobảo, không có anh bên cậnh, hai mẹconphảisốngthậttốt...anh phải đi rồi..."

"Trác Thành Quân, Thành Quân..."

Hàn Lập Y mơ màng tỉnh giấc, đã là sáu giờ sáng, bảo bảo ngủ trong nôi vẫn còn phì phì. Cô mỉm cười, hơi chòm người sang sửa sửa lại chăn cho nhóc.

Được một tuần rồi, da vẻ cũng trắng ra hẳn, mủm mỉm đáng yêu vậy.

"Tiểu Tư Huân...sau này này ma ma gọi con là Tiểu Quân Quân nha..."

Trác Thành Quân, anh thật giỏi tính. Tư Huân đọc gần giống với Tư Quân, nghĩa là nhớ anh Quân - Trác Thành Quân.

"Trác Thành Quân, anh cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình sao?"

(KhúcnàyđọcBảyngàyânái, congáicủaHoắcThiênKìnhtênHoắcKhuynh, nghĩa nhớanhKình. doNiếpfanchúHoắcnên :))

Hàn Lập Y tự bị suy nghĩ này của mình làm cho bật cười, lúc này Tiểu Quân Quân cũng giãy giãy hai chân, mắt to tròn đánh mi mấy cái liền thức giấc.

"Oa oa oa..."

"Tiểu Quân Quân ngoan, ma ma ở đây..."

Ba mẹ Trác dán tai ngoài cửa, "Trời ơi tỉnh rồi."

"Hả, Thành Quân Nhỏ tỉnh thật rồi. Hôm nay tôi trước, hôm qua bà ôm nhiều hơn rồi."

"Không, tôi trước. Trác cháu lúc trước là do tôi hiến kế cứu về, nên tôi có quyền lợi nhiều hơn."

"Nhưng rõ ràng là tôi gọi cho tên viện trưởng Viên nhờ giúp đỡ mà?"

"Ai bảo ông ta là bạn của ông, ông làm thì bảo tôi làm chắc?"

"Bà lật lộng, tôi không chịu, tôi không chịu, Thành Quân Nhỏ hôm nay tôi phải bồng trước!" Ba Trác chỉ tay lên trời, giậm chân bình bịch.

"Lập Y à, mẹ vào con nhé?"

So với việc dư hơi là chanh chấp, mẹ Trác đã tiến công đánh thẳng vào đồn, giành thắng lợi vẻ vang cho việc "đánh nhanh thắng nhanh".

Tuy nói rằng "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" nhưng ba Trác mãi mãi là người đến sau.

Lyric 1: Lúc biếtanhđãđếnsaumột người, mớibiếtduyênsốtráingangnhưvậy mà...

Viu viu...gió thổi ngang vẻ mặt hoang sơ của ba Trác.

Hàn Lập Y nhìn cảnh tượng vui vẻ như đối môi anh đào cũng cong lên...ánh mắt xa xăm nhìn về phía bình minh chảy vàng trong vô tận.

Trác Thành Quân, em nhớ anh thật rồi...xin anh...đừng rời bỏ thế giới của em.

Không có anh, em làm sao sống tốt thế giới của mình được... vì từ lâu em đã đặt cả thế giới đó lên người của anh rồi.

_____hết hồi 14_____

9/7/2018

Chúc anh Quân chị Y ngủ ngon, cả nhà ngủ ngon. (À, anhQuânngủngànđờirồikhôngcầnchúc ổng ngủcũngngon.)

Trước/30Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng