Saved Font

Trước/672Sau

Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
An Bích Hà mấp máy môi khó xử nhìn mẹ Hoắc. Cô ta không thể nói nữa, nếu nói thêm gì nữa chẳng khác nào cô đang cố nói xấu Lạc Hiểu Nhã.

Mẹ Hoắc thấy thế cũng vội vã nói: “Đúng vậy đó, Tùng Quân à, mẹ thấy Lạc Hiểu Nhã kia là người không biết tốt xấu. Mẹ và Bích Hà có lòng tốt nói chuyện với nó nhưng nó không có giáo dục chút nào, còn nguyền rủa Bích Hà nói ba năm qua sao Bích Hà chưa chết trên giường bệnh, mẹ thực sự rất tức giận. May mắn thay, hai đứa đã ly hôn, nếu không có loại con dâu như thế, sớm muộn gì mẹ cũng bị tức chết…”

Hoắc Tùng Quân cắt ngang lời lảm nhảm của bà ta, anh hỏi: “Cô ấy bỏ đi bao lâu rồi?”

“Mới…vừa đi không lâu.”

Vừa dứt lới, chỉ thấy Hoắc Tùng Quân chạy ra ngoài cửa. An Bích Hà sốt ruột đuổi theo anh hai bước, cô ta gọi anh: “Tùng Quân, anh đi đâu vậy?”

Hoắc Tùng Quân dừng bước quay đầu lại nhìn cô ta, cảm xúc trong mắt khiến cô ta có chút khó hiểu.

“Cô..Cô ấy không nhìn thấy, bên ngoài tuyết rơi quá lớn, anh không thể để cô ấy ở bên ngoài một mình. Sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục, em theo mẹ anh về bệnh viện trước đi, anh sẽ đi thăm em sau.”

Gió lạnh ngoài kia rít gào, tuyết rơi càng lúc càng nhiều. Cô ở bên ngoài một mình, ai biết sẽ gặp chuyện gì.

An Bích Hà dõi theo bóng lưng anh, trong lòng cô ta đột nhiên có cảm giác hoảng loạn: “Bác gái ơi, sao Tùng Quân lại quan tâm Lạc Hiểu Nhã như vậy? Anh ấy thích đồ hẹn hạ kia phải không? Vậy con phải làm sao đây bác?”

Mẹ Hoắc vội vàng an ủi cô ta: “Bích Hà à, con đừng sợ, chắc Tùng Quân không thích Lạc Hiểu Nhã đâu, nếu thích cô ta thì sao lại lấy máu cô ta truyền cho con suốt ba năm. Thằng bé rất yêu cô, con vừa tỉnh dậy, nó liền ly hôn với Lạc Hiểu Nhã.”

Trong lòng An Bích Hà bình tĩnh hơn, đúng vậy, nếu Hoắc Tùng Quân thích Lạc Hiểu Nhã thì sao anh lại ly hôn với cô ta.

Tuy nhiên, cô ta vẫn chưa yên tâm. Nhìn về phía mẹ Hoắc, cô ta thở dài nói: “Bác gái ơi, nếu Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lạc Hiểu Nhã, anh ấy có động lòng trắc ẩn không ạ? Nếu như anh ấy đưa cô ta về thì làm sao bây giờ?”

Mẹ Hoắc hơi sửng sốt, bà ta cắn chặt răng. Không được, bà ta không thể để xảy ra chuyện này.

Khó khăn lắm mới tống cô ra ngoài, bà ta tuyệt đối không để cô quay lại.

Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, gió bắc lạnh thấu xương xuyên qua quần áo thổi vào cổ, Lạc Hiểu Nhã rụt cổ lại, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, bờ môi thâm tím, cả hàm răng run lên vì lạnh.

Đế giày phát ra tiếng “loẹt xoẹt, loẹt xoẹt” khi giẫm trong tuyết, tay kéo vali của Lạc Hiểu Nhã đã đông cứng tới nỗi không còn cảm giác.

Chung quanh cực kì yên tĩnh, thậm chí chả có tiếng người hay xe cộ qua lại.

Cũng đúng thôi, ngoài trời tuyết rơi dày thế này, chỉ có người vợ bị chồng bỏ rơi bị đuổi ra khỏi nhà như cô, chứ có ai ra ngoài giờ này.

Sự vắng lặng này khiến Lạc Hiểu Nhã nhớ về trận tai nạn xe cộ ba năm trước đã thay đổi cuộc đời cô, mỗi lần nghĩ tới vụ tai nạn đó thì ban đêm cô sẽ nằm mơ thấy ác mộng.

Cô không phải là một người mù bẩm sinh.

Ba năm trước cô vừa tốt nghiệp đại học, bố cô đón cô. Vì muốn nhanh chóng về nhà gặp mẹ, thậm chí ngay cả cơm họ còn không ăn, chứ đừng nói chi đến uống rượu.

Cô không nhớ rõ chi tiết ngay lúc đó, chỉ nhớ bố cô nằm trên vô lăng, máu trên trán ông không ngừng chảy xuống. Cô ngất xỉu được người khác cứu ra ngoài, khi tỉnh dậy thì phát hiện mắt không còn nhìn thấy nữa.

Bố mất rồi, cô thành người mù lòa, mẹ cô chịu đả kích lớn ngã bệnh nặng. Toàn bộ tài sản đều bị người thân cướp sạch, ngay cả căn nhà cũng chiếm, đuổi cô và người mẹ bệnh nặng ra khỏi nhà.

Chính vào ngày tuyết rơi như thế này, cô ôm mẹ quỳ gối trong đống tuyết cầu xin sự giúp đỡ của người qua đường.

Nhưng chẳng ai ngừng bước.

Cô ôm mẹ đợi từ ngày đến đêm, ngày đó tuyết cũng rơi lớn như hôm nay, gió cũng lạnh lẽo như thế.

Cô cởi áo ra kéo mẹ vào trong lòng, bản thân lạnh phát run còn muốn dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho mẹ. . Truyện Tiên Hiệp

Cô đã mất bố rồi, không thể mất luôn mẹ được.

Trước/672Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ma Phi Độc Tôn