Saved Font

Trước/54Sau

Trà Ấm Bán Hạ

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trải qua vài giây im lặng chết chóc, Khương Âm chỉ có thể kiên trì giải thích: "Chuyện này, cô ấy uống say rồi."

Phó Lương Dư mang theo ý cười lắc lắc đầu, anh cũng không để ý mấy chuyện này,

Chỉ là lúc anh chuẩn bị lên tiếng thì thấy Phương Tư Nhụy vịn sô pha cố gắng đứng lến, lắc lư đi về phía anh.

Phương Tư Nhụy đứng vững trước mặt Phó Lương Dư, một câu cũng không nói, nhìn chằm chằm anh.

"..."

Phó Lương Dư bị cô nhìn đến mức có chút mơ hồ, theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh.

Khương Âm cũng không hiểu làm sao, thấy Phó Lương Dư nhìn qua mới đột nhiên phản ứng lại, cô lập tức bước qua chuẩn bị kéo người lại, nhưng còn chưa giữ chặt người, Phương Tư Nhụy đã động.

Cô chìa tay về hướng Phó Lương Dư, dùng thanh âm nhuốm men say nói: "Thêm wechat."

Phó Lương Dư: "..."

Khương Âm: "???"

Nghe thấy câu này, Khương Âm lảo đảo vội chìa tay kéo cô lại.

Lúc này Phương Tư Nhụy cũng quay đầu nhìn cô, đôi mắt say mèm lờ đờ mông lung, cô dùng ngữ khí của người từng trải giáo dục Khương Âm: "Tớ nói cho cậu biết sau này tìm bạn trai nhất định phải cảnh giác cao độ!"

Khương Âm: "..."

Nói xong cô lại nhìn về phía Phó Lương Dư, tận tình khuyên bảo: "Đàn ông không đáng tin, đàn ông xấu càng không đáng tin, anh....ô ô ô."

"Thật xin lỗi." Hình như đoán được cô ấy muốn nói gì, Khương Âm vội nâng tay liều chết che miệng Phương Tư Nhụy, khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc, "Cô ấy uống say rồi."

Phó Lương Dư lắc đầu bật cười, anh rốt cuộc phát hiện, bạn của Khương Âm sau khi uống rượu cũng rất ồn ào, trách không được lúc ấy có thể ở cạnh Tống Nam một thời gian dài như vậy.

"Không sao." Vì thế Phó Lương Dư hỏi, "Một mình cô được không?"

"Có thể!" Khương Âm sau khi nghe thấy thì liên tục gật đầu, "Tôi có kinh nghiệm!"

Lúc nghe thấy cô nói có kinh nghiệm, Phó Lương Dư cong khóe môi không nói gì, đột nhiên nhớ đến lần trước lúc cô giúp đỡ chăm sóc Tống Nam.

Phó Lương Dư sớm đã phát hiện, tính kiên nhẫn của Khương Âm rất tốt, trên người cô có một ma lực khiến người ta cảm thấy thả lỏng, không tự giác mà muốn đến gần.

Chờ về tới nhà, qua một khoảng thời gian, Phó Lương Dư mở Wechat mới gởi tin nhắn qua.

Phó Lương Dư: Đỡ chưa?

Khương Âm: Cô ấy không ầm ĩ nữa, bây giờ chuẩn bị rửa mặt.

Phó Lương Dư: Được, vậy cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút.

Khương Âm: Ừ.

Khương Âm gởi là một sticker có chữ "Ừ", Phó Lương Dư nhìn nhãn dán này càng nhìn càng thấy quen, cũng bởi vì là rất quen nên anh nhất thời không phản ứng kịp.

Mà đợi đến khi anh cuối cùng cũng nghĩ ra đã gặp qua ở đâu, trong nháy mắt cả người liền ngây ngẩn một chỗ, thật lâu cũng chưa phản ứng lại.

Hình ảnh này anh rất quen thuộc, tối hôm qua anh tâm huyết dâng trào, vẽ đến hơn nửa đêm, chọn mấy tấm đăng lên Weibo.

Thời gian đăng tải còn chưa quá 24 tiếng.

Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện trong điện thoại Khương Âm, trở thành nhãn dán của cô, thậm chí ngay cả dấu chấm tròn để làm móc khóa cũng còn đó.

Khương Âm cũng theo dõi anh sao?

Phó Lương Dư cơ hồ theo bản năng mở Weibo ra, anh mở danh sách theo dõi, nhưng ngón tay lại dừng một chỗ.

Trên Weibo anh có mười mấy nghìn người theo dõi, anh muốn theo dõi lại cũng không thể nào tìm ra.

Sau đó anh lại mở Wechat, mở ra khung trò chuyện với Khương Âm, viết một câu lại xóa, rồi sửa, sau cùng cái gì cũng không gởi.

Người từ trước nay luôn nhanh nhẹ mục tiêu rõ ràng lần đầu tiên cảm thấy rối rắm.

Anh hỏi thế nào?

Anh không có cách nào hỏi.

Khương Âm thích trốn ở trong nhà, không cần nghĩ, cũng biết đây là một trong số ít phương thức để cô thả lỏng, cô không theo dõi thì tốt, nếu theo dõi anh, Phó Lương Dư chỉ sợ bán nhà bỏ chạy suốt đêm.

Nếu làm cô gia tăng gánh nặng, chi bằng không hỏi.

Nhưng mà, thì ra cô cũng thích những bức tranh đó sao?

Nghĩ như thế, tâm tình kỳ quái của Phó Lương Dư tốt lên rất nhiều.

Nếu anh không bận bịu công việc, anh nhất thời xúc động thậm chí muốn mỗi ngày vẽ một bức.

Có người thích.

Có người quen biết anh thích.

Cảm giác này tóm lại là không giống nhau.

"Ting."

Ngay lúc Phó Lương Dư đang sững sờ thì điện thoại rung, mở ra là tin nhắn wechat mới.

Khương Âm: Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng ngày nào cũng thức khuya.

Cách một giây, Khương Âm lại gửi tin nhắn cho anh, nhìn thấy nội dung, Phó Lương Dư lại sửng sốt.

Khương Âm: Ngủ muộn không tốt cho sức khỏe.

Khương Âm: Ngủ ngon, ngủ ngon.

Tốc độ đánh chữ của Khương Âm vẫn rất nhanh, dường như Phó Lương Dư có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô, vừa đánh chữ vừa cầu nguyện câu chuyện nhanh chấm dứt.

Thấy cô không gởi thêm nữa, Phó Lương Dư cuối cùng cũng trả lời lại.

Phó Lương Dư: Được.

Nhìn thấy tin nhắn ở phía trên, sau một lúc lâu, khóe miệng Phó Lương Dư mới giương lên, thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười vang vọng khắp nơi, một hồi lâu cũng không tan.

-

Không cần trả lời, không cần trả lời!

Khương Âm khóc không ra nước mắt, cũng không biết vì cái gì mà tốc độ tay lại nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã gửi đi.

Hiện tại đã qua 0 giờ, người rất ít khi ngủ trễ đau đầu choáng váng, đột nhiên nghĩ đến Phó Lương Dư thường xuyên thức đêm, cảm thấy thật sự không tốt cho cơ thể.

Có đôi khi tay của cô phản ứng nhanh hơn đầu óc, gửi qua rồi mới nhận ra.

Cái gì mà "đừng ngày nào cũng thức khuya", vì sao cô biết người ta ngày nào cũng thức khuya.

Chỉ có thể nói rõ cô thường xuyên nửa đêm nhìn lén người ta mới biết được.

Người thật sự không thể làm chuyện xấu, khi làm chuyện xấu có một ngày sẽ bị lộ.

Vẻ mặt Khương Âm như đưa đám, cũng không biết bây giờ giải thích cho Phó Lương Dư thì anh có tin hay không, nhưng cô thật sự không phải biến thái rình coi người khác mỗi ngày, cô chính là...chính là gặp ác mộng, có chút sợ hãi.

"Ting." Ngay khi KHương Âm nghĩ đến chuyện uống thuốc hối hận thì nhìn thấy tin nhắn của Phó Lương Dư.

Phó Lương Dư: Được.

Nhìn những chữ này cả người Khương Âm nhất thời trầm tĩnh lại, may quá, Phó Lương Dư hình như không phát hiện lời của cô có ý nghĩa khác.

Khương Âm nhẹ nhàng thở phào, cảm thấy cả người thoải mái, đang lúc buông điện thoại cũng chuẩn bị đi rửa mặt thì nhìn thấy Phương Tư Nhụy ôm thú bông, nhìn cô cũng không biết là đang nghĩ gì.

Khương Âm: "..."

"Có đau đầu không?" Khương Âm hỏi, "Sao còn chưa ngủ?"

"Không buồn ngủ." Cũng không biết vì sao, mỗi lần Phương Tư Nhụy uống rượu xong, cho dù đầu óc cô hỗn loạn nhưng cách suy nghĩ vẫn vô cùng sinh động như trước.

"Khương Khương tớ nói cho cậu, đàn ông xấu thật sự không đáng tin!"

Sau khi Khương Âm nghe được thở dài một hơi, cô đã nghe như vậy không dưới mười lần rồi.

"Không đáng tin." Khương Âm hít sâu một hơi, lại đồng cảm một lần nữa, "Tớ cũng cảm thấy không đáng tin."

"Cậu phải tìm người đẹp một chút, như vậy về sau chia tay cũng không thiệt." Phương Tư Nhụy liên tục lải nhải, "Hôm nay người đó không tồi."

Khương Âm: "..."

Đây là mua củ cải hả? Muốn củ nào chọn củ nấy.

"Cũng hợp với cậu," Phương Tư Nhụy lải nhải, cô ngồi xuống, đếm ngón tay, "Đẹp trai, giọng nói dễ nghe, còn thông minh, lại biết đánh nhau..."

"..."

Khương Âm có thể hiểu được cô đang cố gắng đưa từng thứ một theo tiêu chuẩn, cũng không quan tâm có đúng hay không, cô chỉ cố chấp.

"Hơn nữa không phải cậu thích kiểu này sao?" Phương Tư Nhụy say mèm, cô ấy dựa lại gần, phải đánh cho nhận tội, "Là kiểu này, cậu thích..."

Không chấp nhặt với người say rượu, Khương Âm dằn lòng, cắn răng nói: "Đúng, tớ, thích!"

Giống như hiệu ứng cửa kính vỡ, nói ra hai chữ này, những câu sau đó nhìn như dễ nói hơn nhiều.

Khương Âm cảm thấy mất thể diện, đạo đức tạm thời đăng xuất, vì dỗ Phương Tư Nhụy, bây giờ cái gì cô cũng có thể thừa nhận, chỉ mong có thể thả cô đi ngủ, nếu không ngủ, cô cảm thấy đầu mình có thể nổ tung lên rồi.

Dù sao theo kinh nghiệm trước kia, ngày hôm sau khi tỉnh rượu, cô cái gì cũng không nhớ.

Cuối cùng Khương Âm nói huỵch toẹt: "Tớ thích anh ấy, rất thích luôn! Nhất kiến chung tình, từ nhỏ đến lớn chưa thích người nào như vậy, về sau đoán chừng cũng không gặp được, anh ấy chính là lớn lên theo tiêu chuẩn của tớ!"

Khương Âm nhắm chặt mắt: "Nếu anh ấy đồng ý hai chúng tớ ngày mai đi lãnh chứng luôn, ngày mốt kết hôn! Đến lúc đó nhất định cho cậu một bao lì xì đỏ thẫm để cảm ơn tấm lòng của cậu, được chưa? Nói như vậy cậu đã vừa lòng chưa? Bây giờ tớ có thể đi ngủ rồi chứ?!"

Cô nói một hơi, sắp nghẹn chết.

"Có thể ngủ, có thể ngủ rồi." Phương Tư Nhụy cười ngốc như nhặt được mánh lớn, "Ngày mai còn phải kết hôn, hôm nay không thể thức đêm."

Cô ấy tuy rằng say, nhưng vẫn nhớ trọng tâm lời của Khương Âm, "Bao lì xì cho tớ, tớ có thể chọn hoa văn không? Tớ muốn trân trọng nó."

"..."

Thật là có của cậu!

Khương Âm không muốn để ý tới cô ấy, thở hồng hộc chạy đi rửa mặt, cũng không quan tâm cô ấy đang lầm bầm than thở gì đó.

"Không khoa trương, còn dịu dàng, tính của cậu lại là loại ăn mềm không ăn cứng..." Phương Tư Nhụy lải nhải, "Cậu có phát hiện ra không, kiểu người này đối với cậu có sức hấp dẫn chết người."

"Hôm nay lúc các cậu cùng đi tới tớ đã nhìn ra, cậu ở cùng một chỗ với anh ta rất thả lỏng. Cậu có biết điều này với cậu có ý nghĩa gì không?" Phương Tư Nhụy giơ ngón tay chỉ chỉ mình, "Ngoại trừ bản tiên nữ, anh ta chính là người thứ hai."

Lời trong miệng Phương Tư Nhụy vẫn không dừng lại.

"Cậu khổ nhiều rồi." Cô ấy nói, "Tớ muốn sau này có người bên cạnh cậu."

"Tớ có người bên cạnh, cậu cũng có người ở bên." Giọng Phương Tư Nhụy càng ngày càng nhỏ, "Chúng ta mới không sống cô độc cả quãng đời còn lại..."

Trước/54Sau

Theo Dõi Bình Luận