Saved Font

Trước/138Sau

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 16: Nghi Ngờ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
☆ Chương 16: Nghi ngờ

---------------Editor: Mèo----------------

Hội thảo "Sự đa dạng và bản chất phi giới tính của âm nhạc" được tổ chức tại hội trường Thái Long quốc tế Plaza khiến toàn bộ giới âm nhạc cùng truyền thông vô cùng chú ý.

Phòng diễn thuyết rộng như vậy, mà không còn lấy một chỗ ngồi. Mọi người không hề dời mắt khỏi khán đài, nhìn nam nhân trên khán đài nhập tâm diễn thuyết thao thao bất tuyệt kia.

Thỉnh thoảng y đến đứng trước màn hình lớn, ở trên màn hình chỉ chỉ; khi thì ngồi xuống cây đàn dương cầm bên cạnh, đàn một đoạn; khi thì lắng nghe những câu hỏi ở thính giả, rồi trả lời từng câu một. Nói đến một số đoạn mấu chốt, cũng không quên giao lưu, biện luận với các vị chuyên gia bên dưới.

Từ sự phát triển của âm nhạc Baroque đến âm nhạc hiện đại, sáu trăm năm phát triển, liên hệ đến quá trình hình thành cùng với thời đại bối cảnh của các loại hình nghệ thuật khác như văn học, mỹ thuật tạo hình, kiến trúc và sự ảnh hưởng của âm nhạc tới các loại hình nghệ thuật này. Y nói cẩn thận chi tiết, người nghe chỉ cần nghe một lần liền hiểu. Phong thái điềm tĩnh, hành xử ổn trọng, tất cả nói lên vị chủ giảng này đối với âm nhạc có hiểu biết rất sâu, tố chất cũng vô cùng tuyệt hảo.

Phía dưới khán đài, Lâm Tích Lạc yên lặng lắng nghe, nhưng hắn không giống mọi người nhìn về người đang diễn thuyết kia. Ánh mắt hắn thủy chung dừng lại tại vị trí ngồi của trợ lí cách đó không xa.

Chỉ thấy dáng người mảnh khảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, ngồi ngay ngắn trên ghế, hoặc theo dõi tiến độ diễn thuyết của Du Thiếu Kỳ, hoặc cúi đầu nhìn máy tính, hoặc điều khiển màn hình lớn, hoặc truyền phát một đoạn âm nhạc ngắn. Bộ dáng nghiêm túc chuyên chú kia, khiến ánh mắt Lâm Tích Lạc vô pháp dời đi. Có lẽ, chính hắn cũng không biết, ánh mắt nhìn người kia có bao nhiêu mãnh liệt, nóng bỏng, thật giống như muốn đem cậu khắc sâu vào trong tâm khảm.

"Tích Lạc anh xem, Tiểu Lượng cũng lên diễn thuyết, chúng ta nhanh ghi lại."

Nghe được nhắc nhở của Tô Chính Thanh, Lâm Tích Lạc lúc này mới biết thế mà mình là thất thần, lúc nhìn lại, Tô Chính Lượng đã ngồi trước đàn dương cầm. Cùng Du Thiếu Kỳ giao tiếp bắng ánh mắt, hai người cùng nhau đàn khúc 《 Tiến bước dưới quân kì 》*.

Tiếng đàn ấm áp, phong thái uy nghiêm, cùng với sự phối hợp ăn ý của hai người, đều khiến tất cả mọi người dưới khán đài kinh ngạc trầm trồ.

Kết thúc bài hát, tất cả mọi người đều vỗ tay hưởng ứng, chỉ trừ một người.

Lâm Tích Lạc lạnh lùng nhìn vào thân ảnh hai người đứng trên sân khấu, trong mắt hơi nóng mờ dần. Lặng lẽ rời chỗ ngồi, hắn đến phòng nghỉ, từ trong túi tiền lấy bao thuốc ra, châm. Hung hăng hít vài hơi, liền đem thuốc dập tắt, đang muốn rời phòng nghỉ, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

"Ai?"

"Chủ tịch, là tôi."

Lâm Tích Lạc bình thản nhìn Trịnh Dục Phong, lãnh đạm mở miệng, "Cậu tới làm gì?"

Trịnh Dục Phong nhìn Lâm Tích Lạc cau mày, còn có điếu thuốc chưa bị dập tắt hẳn, ngữ khí vững vàng, "Tôi thấy ngài rời khỏi một mình, cho nên muốn đến xem ngài có gì cần tôi giúp không."

Lâm Tích Lạc lơ đãng nói, "Tôi ổn, cậu vào trước đi, lát nữa có cuộc họp báo, cậu tự ứng phó đi."

"Vậy, chủ tịch, tôi đi trước, " Trịnh Dục Phong vừa quay lưng đi, trên mặt trầm tĩnh của anh xẹt qua vài tia hoang mang khó lí giải. Trong ấn tượng của anh, Lâm Tích Lạc luôn luôn kiêu căng, lãnh khốc vô tình. Vô luận là phương diện công việc hay phương diện khác, nam nhân này luôn bình tĩnh lãnh cảm, trên mặt không bao giờ lộ ra bất cứ cảm xúc gì. Mà vừa rồi, anh rõ ràng thấy trong mắt hắn có một tia bất đắc dĩ cùng mất mát.

Trịnh dục Phong nghi hoặc, Lâm Tích Lạc, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến hắn lộ ra ánh mắt ấy? Có phải hay không chính là nhược điểm của hắn?

* * * * * * * * * *

Hội thảo kết thúc, Du Thiếu Kỳ, Tô Chính Lượng cùng giáo sư Trịnh nói chuyện một lúc liền rời đi.

Đám người dần dần tản đi, phòng diễn thuyết trống trải, chỉ còn Trịnh Dục Phong cùng một vài nhân viên xu dọn.

Du Thiếu Kỳ cùng Tô Chính Lượng không rời đi, hai người chỉnh lí lại tài liệu một chút, sau đó sẽ cùng giáo sư Trịnh và một vài người khác đến nhà hàng phụ cận chúc mừng.

"Còn chưa đi sao?"

Phía sau truyền đến thanh âm không nóng không lạnh của Lâm Tích Lạc, hai người đồng thời quay lại.

Du Thiếu Kỳ phản ứng nhanh hơn Tô Chính Lượng một chút, y bước nhanh đến, vẻ mặt kinh ngạc, "Lâm Tích Lạc, cậu còn chưa đi sao?"

Lâm Tích Lạc khẽ gật đầu, "Du sư huynh, hôm nay hội thảo của anh rất thành công, chúc mừng."

Du Thiếu Kỳ lúng túng cười cười, "Không có sự tài trợ của cậu và sự giúp đỡ của Chính Lượng, tôi cũng không thể làm tốt được như vậy, cho nên, nhân đây, thật sự cảm ơn hai người."

Lâm Tích Lạc nhìn thấy đối phương khiêm tốn, ngược lại cảm thấy y là cố ý giả bộ, càng khiến người ta chán ghét. Thấy Tô Chính Lượng đứng cạnh y, uất giận trong lòng lần thứ hai liền nổi lên, "Tất cả mọi người đều là đồng môn, Du sư huynh không cần phải khách khí. Thông qua buổi hội thảo lần này, thật khiến tôi mở mang tầm mắt. Đã sớm nghe nói kĩ năng đánh đàn của Du sư huynh rất giỏi, lý luận nghiên cứu âm nhạc cũng vô cùng sắc sảo, hôm nay được nghe, quả nhiên là danh bất hư truyền."

Du Thiếu Kỳ nghe Lâm Tích Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói xong lời khách sáo, cũng không hề khó chịu. Người kiêu ngạo giống như Lâm Tích Lạc, Du Thiếu Kỳ cũng không thích đụng chạm. Thường thường những người này đều là tự cho là mình đúng, khinh thường kẻ khác, bất quá Lâm Tích Lạc cũng có thể tự cao tự đại, ai bảo hắn sự nghiệp thành công, lại còn có mỹ nhân bầu bạn? Nghe nói, hắn cùng gia đình Cô Hân Di có quan hệ chặt chẽ, có mấy lần còn cùng nhau tài trợ hòa nhạc. Chẳng qua, hôm nay lại không thấy hắn mang bạn gái đến.

Du Thiếu Kỳ lắc đầu, không cho là đúng cười nói, "Làm gì có, cậu khen tôi, thật là khiến tôi vô cùng hổ thẹn."

Tô Chính Lượng cũng nghe ra trong lời nói của hắn có ý tư trêu chọc, thản nhiên mở miệng, thanh lạnh nhạt, "Thiếu Kỳ, anh có được hôm nay, tất cả đều là nhờ nỗ lực của anh, bon em giúp anh cũng chỉ là chút xíu tiền đề. Cho nên, Lâm tiên sinh hắn nói vậy một chút cũng không sai."

Lâm Tích Lạc nghe thấy Tô Chính Lượng đối với Du Thiếu Kỳ không tiếc lời khen ngợi, trong lòng có chút không thoải mái. Vốn lời vừa rồi không phải là thực tâm, người sáng suốt đều có thể nghe ra trong lời nói có ý thản nhiên đùa cợt cùng trêu chọc ý. Du Thiếu Kỳ thản nhiên lờ đi, nhưng bị Tô Chính Lượng nói như vậy, ngược lại lại có chuyện.

"Tô tiên sinh nói đúng, " ánh mắt nhìn về phía Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc đột nhiên chuyển đề tài, "Đúng rồi Du sư huynh, mạo phạm hỏi một câu, lát nữa hai người có hẹn gì không? Nếu như không có thì không ngại chúng ta cùng..."

Tô Chính Lượng lạnh giọng mở miệng, đánh gãy lời Lâm Tích Lạc, "Cảm ơn ý tốt của Lâm tiên sinh, chúng tôi đã có hẹn."

Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm biểu tình lạnh như băng của Tô Chính Lượng, có điều suy ngẫm gật gật đầu, "Như vậy sao..."

Du Thiếu Kỳ cảm thấy không khí bắt đầu trở nên có chút khẩn trương, chỉ có thể xấu hổ hướng Lâm Tích Lạc cười cười, "Đúng vậy, thật có lỗi."

"Vậy ngày khác hẹn Du sư huynh gặp mặt."

Du Thiếu Kỳ vội vàng đáp ứng, "Được."

"Tích Lạc, Tiểu Lượng, hai người đang nói gì đấy?" Cách đó không xa, Tô Chính Thanh bước nhanh đến, hướng Du Thiếu Kỳ chào hỏi, "Du tiên sinh, xin chào, tôi là chị gái của Tiểu Lượng, Tô Chính Thanh. Buổi diễn thuyết của anh hôm nay rất thành công, chúc mừng."

Du Thiếu Kỳ nhìn thấy cô gái trước mắt có mặt mày tương tự Tô Chính Lượng, hơi kinh hãi. Y chỉ biết Tô Chính Lượng có chị gái sinh đôi, nhưng hôm nay gặp, chị em hai người là từ một khuôn mẫu đúc ra, chỉ khác Tô Chính Lượng an tĩnh, tính cách hướng nội thì chị gái cậu tính cách hoạt bát, hướng ngoại.

Du Thiếu Kỳ nhướn mày, lịch sự cảm ơn Tô Chính Thanh, "Cám ơn Tô tiểu thư đã khen ngợi."

Tô Chính Thanh nhìn ba nam nhân anh tuấn, khí chất bất phàm trước mắt, nhưng hình như đang giương cung bạt kiếm, đôi môi đỏ mọng cong lên, khoác tay Lâm Tích Lạc, "Khó có dịp chúng ta tề tựu đông đủ, không bằng tìm chỗ ngồi nói chuyện."

"Chị, thật không may, bọn em còn có hẹn, để hôm khác đi."

Tô Chính Thanh có chút thất vọng thở dài, "Như vậy sao. Được rồi, hôm khác thì hôm khác."

Tô Chính Thanh theo Lâm Tích Lạc rời hội trường, dọc theo đường đi, cô rốt cục đem nghi vấn trong đầu nói ra, "Tích Lạc, giữa anh và Tiểu Lượng rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

- --------------Editor: Mèo----------------

Lời của editor: bonus cho mọi người bài 'Tiến bước dưới quân kì' ở bên Trung. Ở Việt Nam, thì một là mọi người gõ nguyên cái bài kia ra mà search, 2 là mở 'Tiến quân ca' mà nghe.

Trước/138Sau

Theo Dõi Bình Luận